A Từ đi trước, Thái tử cố sức giữ ta lại, tự mình đuổi theo nàng, còn gọi thái y đến để đưa ta về doanh trướng chẩn mạch.

Nhưng không ai có thể ngăn được ta.

“Lục Lương đệ, không thể đi được đâu!”

Thái y thở hổn hển đuổi theo phía sau, nhưng ta chẳng còn tâm trí để ý đến.

Vượt qua đám đông, ta chạy thẳng đến doanh trướng của Hoàng đế và Hoàng hậu.

Còn chưa kịp đến nơi, ta đã nghe thấy tiếng khóc bi thương vang lên từ đám đông.

Người người quỳ rạp ở khắp nơi, không biết ai là người cất giọng cao vút trong màn đêm u ám, giống như tiếng quạ đen ai oán trên cành:

“Hoàng hậu nương nương băng hà rồi!”

Một tiếng ong ong chấn động xuyên qua tai ta, tất cả trước mắt như một bức tranh phai màu, chỉ còn lại một khoảng trắng mịt mờ.

Ai không còn nữa?

Băng hà nghĩa là gì?

Cơ thể ta loạng choạng, cuối cùng hoàn toàn chìm vào bóng tối.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Khắp hoàng cung đều treo cờ trắng.

Ta nằm liệt giường nhiều ngày, Thái tử từng đến thăm, nhưng bị ta từ chối ở ngoài cửa.

Hắn kể cho ta nghe nhiều điều.

Cuộc bao vây ám sát tại trường săn là do Đỗ gia và Ngụy Hoài Sở sắp đặt, Đỗ Tài nhân cũng tham gia.

Sau khi A Từ rời khỏi ta, nàng đã ép Đỗ Tài nhân.

Một xác hai mạng.

Cái bóng ngoài cửa trông tiều tụy, hắn thở dài một hơi: “Tình Phương, A Từ không phải là người mềm lòng. A Từ mà nàng nhìn thấy, không giống với những gì chúng ta biết đâu.”

Ta chỉ cảm thấy nực cười.

Điều đó thì có ý nghĩa gì?

A Từ làm tất cả đều là vì ta.

Nếu không phải những kẻ đó tham lam vô độ, nếu không phải vì họ đã hại mẹ chồng ta, A Từ cũng không đến mức phải tự tay người.

Đỗ gia, Ngụy Hoài Sở, Hoàng đế và Thái tử, chẳng ai trong số họ là vô tội cả.

Chỉ có A Từ đứng ở phía đối lập với bọn họ, liều mình bảo vệ ta.

“Ngươi nói thêm một câu nữa, ta sẽ không bao giờ gặp lại ngươi.”