Hắn uống say, dường như nghĩ rằng, chỉ cần một đêm uống cạn chén rượu này, có thể xóa sạch mọi yêu hận kéo dài suốt năm năm qua.
Làm gì có chuyện dễ dàng như thế chứ.
A Từ đã hơi ngà ngà say, ta định gọi người đưa nàng về nghỉ ngơi. Nhưng khi ta quay đầu, lại thấy Thái tử đang nhìn chằm chằm vào A Từ.
Khuôn mặt hắn đỏ bừng vì hơi men, ánh mắt mờ mịt, m.ô. lung.
Dưới ánh trăng bàng bạc, hắn nhìn khuôn mặt của A Từ trong ánh sáng dịu dàng ấy, mơ hồ thốt lên: “Nếu A Từ có thể giúp chúng ta đối phó Ngụy Hoài Sở...”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Làm sao một người căm ghét Ngụy Hoài Sở như A Từ lại có thể bị hắn lợi dụng?
Chẳng lẽ là như Tống tiểu thư sao?
Trở thành nữ nhân của hắn, làm phi tử trong tương lai?
Như thể có ai đó cầm gậy đánh mạnh vào đầu ta, cơn say biến mất, chỉ còn lại nỗi kinh hoàng và ghê tởm.
Ta không nhớ rõ mình đã run rẩy bước đi như thế nào.
Cuối cùng, Thái tử đi theo ta trở về phòng.
Khi hắn phát hiện ta sẵn sàng hòa giải, mọi chuyện giữa hắn và A Từ dường như bị ném ra khỏi đầu.
Trời tờ mờ sáng, ta ngồi dậy từ trên giường.
Những vệt đỏ kéo dài lên tận cổ, dù nước lạnh cũng không thể rửa trôi cảm giác ghê tởm cứ bám riết lấy ta.
Trong tiếng nước chảy, ta gần như nghẹn ngào.
May mắn thay, ta vẫn còn ở đây.
A Từ của ta đã làm Thái tử phi suốt năm năm, nhưng nàng cũng chỉ vừa mới qua tuổi cập kê. Vậy mà Lục tỷ tỷ của nàng, giờ đây đã chẳng thể bảo vệ nàng lâu hơn nữa.
Hơn một tháng sau, ta và Đỗ Tài nhân đồng thời có tin vui.
Thái tử ban thưởng rất nhiều thứ, nói rằng đứa trẻ này sẽ không có chuyện gì xảy ra, bảo ta hãy yên tâm.
A Từ dọn qua ở cùng ta.
Nàng không nói gì cả, chỉ dẫn người lục soát khắp nơi trong viện của ta, khiến nơi này không còn chút kẽ hở.