Ngọn nến lay lắt trong gió, hắn mặc hỷ phục, chói mắt đến lạ.

Hai người lặng thinh chẳng nói một lời.

Có lẽ hắn đã quên, đêm A Từ tiến cung, mọi thứ còn phô trương hơn thế này. Trước khi vào phòng gặp ta, hắn cũng từng thay hỷ bào chẳng liên quan đến ta.

Người nam nhân tên Tiêu Hoán từng là phu quân của ta, giờ đây đã trở thành Thái tử của vương triều này.

Hắn mở miệng, có lẽ muốn nói rất nhiều điều. Nhưng cuối cùng, hắn cũng hiểu rõ bản thân đã phản bội điều gì.

“Hãy đợi ta, Tình Phương. Chúng ta là thanh mai trúc mã hơn hai mươi năm, nàng sẽ luôn là thê tử duy nhất của ta.”

Khuôn mặt hắn ẩn dưới ánh nến vàng nhạt, đôi mắt dường như ươn ướt.

Nhưng hắn sẽ không còn như ngày đó, ôm chặt lấy ta mà khóc lớn, nói rằng hắn không muốn làm Thái tử, chỉ cần có Lục Đại Nha.

Ta rất muốn cười, vì thế không chút do dự mà giơ tay tát thẳng vào mặt hắn.

Đợi ư?

Đợi hắn làm Hoàng đế, để ta làm Hoàng hậu, đứng nhìn những nữ nhân khác cũng phải khom lưng cúi đầu giống như Lục Lương đệ ngày hôm nay sao?

Thế gian này bắt chúng ta phải quỳ gối. A Từ cũng vậy, Đỗ Tài nhân và Tống tiểu thư cũng như vậy và ta cũng chẳng khác gì.

Thái tử bị cái tát ấy làm cho đầu hắn hơi ngoảnh sang một bên.

Hắn mệt mỏi nhắm mắt lại: “Tình Phương, xin lỗi nàng.”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ta nghĩ, giữa chúng ta, đến đây là hết.

“Giữa phu thê, chân tình là điều quan trọng nhất, nhưng có lẽ điện hạ đã không cần nữa rồi.”

Cuối cùng, ánh mắt Thái tử đỏ hoe.

Chúng ta cãi vã một trận lớn, không vui mà chia xa.

Đêm ấy, ánh nến đỏ lay lắt, ta ngồi trong Phương Phi Uyển cùng A Từ ngắm trăng.

Nàng không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh ta.

Ta ôm nàng, bật khóc nức nở, nhưng không phải vì Thái tử.

Lục Lương đệ của ngày hôm nay đã bị giam cầm trong Đông cung, không còn đường thoát.

Xương cốt mỹ nhân làm đá kê chân, thang trời thấm đẫm m.á.u tươi.