Là nét chữ của Tiêu Hoán.
[Thái tử phi tuổi còn trẻ, Lục Lương đệ xuất thân thấp kém, hậu viện Đông cung đơn sơ, thiếu thốn. Nếu lão sư chịu gả con gái độc nhất cho cô, cô tất sẽ đối đãi tốt với nàng, bảo hộ Tống gia hưởng trăm năm vinh hoa.]
Tống thị?
Người duy nhất được đương kim Thái tử gọi là “lão sư” chỉ có Tống Thái phó. Bức thư này, vốn là để gửi cho ông.
Lục Lương đệ — là đang nói ta.
Nhưng ta lại cảm thấy cái tên này xa lạ đến đáng sợ.
Trong thư, hắn nói về lũ lụt ở Giang Nam, về cảnh khốn khổ của bách tính, về thế lực của cựu quý tộc ăn sâu khó diệt. Vậy nên, chỉ cần có Tống cô nương là đủ sao?
Thì ra, không phải tự nhiên hắn hiểu được cách nói những lời hoa mỹ. Mà là có người đã dạy hắn thế nào mới là phong nhã, thế nào mới là quyền quý chân chính.
Chưa một lần nào trong đời, ta cảm thấy tuyệt vọng đến thế.
“Lục Lương đệ? Người sao vậy?”
Giọng nói lo lắng của cung nữ vang lên bên tai, nhưng không thể ngăn ta lao vào phòng, lật tung tất cả những lá thư được cất giữ.
Từng bức thư hắn gửi sau khi xuống Giang Nam, ta đều trút hết ra sàn, từng con chữ vẫn quen thuộc như thế.
Chỉ là, ta chưa từng để ý rằng, từ bao giờ câu mở đầu đã không còn là “Ngô thê Tình Phương” nữa rồi.”
Thay vào đó, chỉ còn lại câu: “Hỏi thăm sức khỏe của phụ hoàng, mẫu hậu.”
Lục Tình Phương, Lục thị.
Hắn đã không còn thừa nhận rằng thê tử của mình từng có một cái tên thô kệch đến mức khó nghe như vậy.
Một nỗi sợ hãi không rõ ràng tràn ngập tâm trí ta. Trong cơn kinh hãi, cơn đau dữ dội lan từ bụng ta ra khắp cơ thể.
Trước mắt ta tối sầm lại, cả người ngã quỵ xuống đất.
“Lục Lương đệ! Mau gọi Thái y!”
Khi tỉnh lại, ta đang nằm trên giường.
Chiếc bụng từng nhô lên giờ đã phẳng lặng.
Mẹ chồng ngồi cạnh, đôi mắt đỏ hoe, lặng lẽ nhìn ta.
Bà nói, tối qua ta ăn bát chè trôi nước ở viện của A Từ.
A Từ từng nhận thuốc từ Ngụy Hoài Sở. Vào thời điểm vừa mới tiến vào Đông cung, bốn bề là hiểm nguy, nàng cầm loại thuốc như thế trong tay, chắc hẳn sợ hãi vô cùng. Nàng còn quá nhỏ.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Vứt thuốc đi thì dễ bị người khác phát hiện, chỉ đành giấu kín không dám để lộ.
Khương Thượng cung, kẻ được Ngụy Hoài Sở phái đến để dạy quy củ cho A Từ, mẹ chồng ta đã biết rõ từ lâu.
Nhưng chỉ cần Khương Thượng cung không đến gần ta, bà đã mắt nhắm mắt mở cho qua, dù biết điều này có thể sẽ gây nguy hại đến A Từ.
Không ngờ tối qua, Khương Thượng cung vẫn tìm được cơ hội. Bà ta không thể mang theo độc dược vào Đông cung, nhưng lại vô tình phát hiện ra thứ thuốc đó.
Mẹ chồng vì bảo vệ ta, đã đẩy hiểm họa về phía A Từ.
A Từ, vì không dám tin ai, nên đã giữ lại thứ thuốc ấy.
Còn Tiêu Hoán, hắn trao cho ta một đòn chí mạng.
Ngần ấy sự trùng hợp, cuối cùng lại trở thành định mệnh.