Triều chính dần đi vào ổn định, các phe phái cũ mới trên triều đình cũng tạm giữ vẻ hòa khí.

Ta không thích những quy tắc rườm rà, bởi vậy hiếm khi xuất hiện.

Nhưng A Từ dù gì cũng mang danh Thái tử phi, nên không thể tránh khỏi việc phải tham gia yến tiệc.

Chúng ta tham dự mấy buổi tiệc, nhưng khi trở về Đông cung, A Từ lại đổ bệnh nặng.

Không may, lúc ấy Tiêu Hoán đang đến phương Nam xử lý nạn lũ lụt, tạm thời rời kinh.

Nàng sốt cao đến bỏng tay, ta nghi ngờ nàng đã gặp phải chuyện gì, liền đích thân vào cung tìm mẹ chồng.

Nghe ta kể, mẹ chồng lập tức thay đổi sắc mặt, nghiêm nghị gọi nữ quan đi tra xét.

Chờ đến khi trong tẩm cung của bà không còn ai, bà đưa cho ta một chiếc lệnh bài.

“Đây là…”

Mi mắt ta giật giật.

Hắc Vũ Lệnh.

Ngày tiến kinh, ta tận mắt thấy cha chồng giao Hắc Vũ Lệnh cho mẹ chồng, nói rằng dùng để bảo vệ bản thân.

Sau khi đăng cơ, đội quân khởi nghĩa năm xưa được huấn luyện rồi sát nhập vào quân đội triều đình, những người cùng nhau chinh chiến đều được phong tước làm tướng.

Chỉ riêng đội quân tinh nhuệ này hoàn toàn biến mất không dấu vết, trở thành lưỡi sắc bén nhất trong bóng tối.

Tại sao lại đưa cho ta?

Đột nhiên ta cảm thấy bất an.

Mẹ chồng nắm lấy tay ta, vẻ mặt bà chưa bao giờ bình thản đến thế, tựa hồ có điều gì đó ta chưa biết.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Đại Nha, đây là món quà mẫu thân tặng con, không một ai biết chuyện này.”

Ngay cả cha chồng và Tiêu Hoán cũng không biết sao?

Ta không hỏi thêm gì.