Thái tử vừa khỏi bệnh, Ngụy Hoài Sở đã tạo phản.

Ông ta bao vây hoàng cung, thiên tử, rồi giam ta và Thái tử vào hậu điện.

Hoàng đế không phải bạo quân, ông ta không làm nổi giấc mộng khởi nghĩa.

Thế gian này vốn rất công bằng.

Nếu ngươi nắm trong tay quyền lực ngút trời, thì mãi mãi là gian thần. Nếu phản nghịch mà lên ngôi, rồi sẽ có vô số nghĩa quân giống như năm xưa, mọc lên như nấm sau mưa để lật đổ ngươi.

Chỉ có đứa trẻ trong bụng ta mới là lý do tốt nhất để Ngụy Hoài Sở giữ vững quyền lực trong tương lai.

Hoàng đế vì một mũi tên xuyên tim.

Cả nửa đời sau, ông bạc tình bạc nghĩa, cô độc trên cao. Nhưng đến phút cuối cùng, ký ức năm xưa lại ùa về.

Ngày còn ở quê, gia đình bốn người từng thân thiết biết bao.

Nhưng giờ đây, bàn tay ông đã nhuốm quá nhiều máu, ngay cả mẹ chồng ta cũng không còn nữa.

Mũi tên của Ngụy Hoài Sở ra, ông thay ta đỡ lấy.

Mũi tên xuyên qua tim ông, ta nghe thấy tiếng quỳ nặng nề của ông trên mặt đất.

“Chạy mau!”

Ông đứng chắn trước mặt phản quân, để ta và Thái tử thoát đi.

Trước khi chạy ra khỏi cửa, ta ngoái lại nhìn ông lần cuối.

Lúc mẹ chồng ta chết, cảnh tượng cũng giống hệt như vậy.

Giờ đây, ông cũng ra đi theo cách tương tự.

Chỉ là, dưới suối vàng, có lẽ mẹ chồng ta chẳng muốn gặp lại ông nữa.

Đáng lẽ ra, ông phải sớm hơn.

Ta không ngoái đầu, chạy ra khỏi điện Tử Thần.

Thái tử gần như phát điên.

Cái của Hoàng hậu giống như điềm báo của sự suy tàn. Kế hoạch của họ bị phá vỡ, cũng ép Ngụy Hoài Sở phải liều mạng.

Ta đứng dưới mái hiên, đếm từng nhịp thời gian, tiếng vang trời.

Là A Từ đến.

Năm đó, mẹ chồng ta chỉ trong một ý niệm mà đã giao Hắc Vũ Lệnh lại cho chúng ta, giờ đây trở thành quân bài quyết định cho ngày hôm nay.

Ta bật cười nhẹ nhõm, đi về phía điện Tử Thần.

Trước khi đi, ta đã nghĩ sẵn, sau này khi đứa trẻ chào đời, sẽ gọi nó là A Nương.

Đứa trẻ sẽ được giao cho A Từ, trở thành chỗ dựa của nàng.

Còn ta, sẽ rời khỏi kinh thành, đi đâu cũng được.

Nhưng cuối cùng, ta không thể rời đi.

Ta dừng bước trước điện Tử Thần, nhìn thấy A Từ Ngụy Hoài Sở, và cũng biết được chân tướng cái của mẹ chồng.

Không khó hiểu khi ngày xảy ra biến cố tại trường săn, Thái tử xuất hiện nhanh đến vậy. Cũng không khó hiểu khi Hoàng đế tỏ ra điềm nhiên, ung dung như thể mọi thứ đã nằm trong dự liệu.

Họ đã bày kế Ngụy Hoài Sở, nhưng kế hoạch thất bại.

Mũi tên kia vốn không thể trúng Hoàng đế, nhưng mẹ chồng ta không biết. Bà trong âm mưu của người đầu gối tay ấp và người con trai ruột thịt.

Người đối xử tốt nhất với ta trên đời này, lại trong tay phu quân ta.

Ta nôn ra một ngụm máu, nhìn thấy A Từ thất thần lao tới.

“A Từ… A Từ…”

Ta muốn nói không sao, nhưng dòng m.á.u nóng vẫn không ngừng trào ra, khiến ta ho khan liên tục.

Nàng nắm ta, m.á.u vấy đỏ khắp nơi.

Ta chưa từng thấy A Từ khóc đến nỗi thống khổ như vậy.

“Lục tỷ tỷ, đừng cử động!”

Nàng nghẹn ngào, lắp bắp không thành câu: “Thái y sẽ đến ngay thôi, tỷ đừng ngủ, hãy đợi thêm một chút!”

Đầu óc ta mơ hồ, cơ thể bị di chuyển, ta nửa khép mắt lại, cảm nhận được sự hốt hoảng của mọi người xung quanh.

Xem ra ta đã sinh non.

Sinh nở, có lẽ luôn là một lần đối mặt với cửa tử.

Cơn đau xé gan xé ruột từ bụng lan khắp cơ thể, ta choàng tỉnh từ một cơn ác mộng.

Thái tử bị chặn ngoài cửa, ta nghe thấy tiếng khóc của hắn.

Toàn thân A Từ đầy máu, quỳ bên cạnh ta.

Cơn đau của ngày ta sảy thai năm nào không thể sánh được với ngày hôm nay, chỉ bằng một phần vạn.

Căn phòng hỗn loạn, tiếng khóc của A Từ hòa cùng tiếng bước chân dồn dập.

Ta nắm lấy tay nàng, ý thức dần trở nên mơ hồ.

Ghé sát tai nàng, ta nói điều mà không một ai khác được nghe.

Khi con người đi đến cuối con đường, họ luôn có linh cảm.

Vì vậy, ta nói hết những lời chưa kịp nói cho nàng nghe.

Chẳng hạn như, trên người Thái tử, ta đã hạ độc. Loại độc ấy phối hợp với thuốc thử độc trong son dưỡng mà ta sử dụng mỗi ngày, sẽ từ từ bào mòn lục phủ ngũ tạng của hắn.

Chẳng hạn như, ta hận hắn, nên thậm chí không tiếc hy sinh cả bản thân mình.

Chính loại son dưỡng ấy cũng có độc, nên mới vô tình gây ra cơn băng huyết hôm nay.

Ngày này đến nhanh hơn ta tưởng.

A Từ nhìn ta, đồng tử co rút mãnh liệt, hơi thở nàng ngập tràn mùi máu.

Nàng siết chặt lấy tay ta, gần như nghiến nát cả hàm răng.

Ánh mắt nàng lạnh như băng, lặng lẽ liếc ra ngoài cửa sổ, nơi bóng dáng Thái tử hiện lên. Dưới cái nhìn ấy, hắn như bị lăng trì hàng ngàn hàng vạn lần.