Gần như một đêm không ngủ, sang ngày thứ hai lúc mặt trời lên, Viên Phi Phi cảm thấy đầu mình hơi nhức.

Nàng ngồi trên giường, nghe thấy ngoài sân vọng vào chút tiếng động khe khẽ.

Trương Bình đang làm bữa sáng.

Viên Phi Phi ngồi ôm đầu ngây người một lúc, sau đó xuống giường ra khỏi cửa.

Nàng vào đến cửa bếp, dựa lưng vào khung cửa, ngó Trương Bình đang còn hấp màn thầu ở bên trong, nói: “Ông chủ.”

Trương Bình giống như lại bị doạ sợ giật nẩy mình lên, hắn liếc nhìn nàng một cái xong rồi lập tức dời ánh mắt đi ngay qua chỗ khác. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Viên Phi Phi đã trông thấy mắt của Trương Bình phủ đầy tơ máu.

Viên Phi Phi hỏi: “Ông chủ, đêm qua ông nghỉ ngơi không được tốt?”

Trương Bình cúi đầu nghịch cái lồng hấp, lắc lắc đầu.

Viên Phi Phi bước lại gần, nói: “Để ta làm cho.”

Thấy nàng tới gần, Trương Bình cuống quít lui ra sau hai bước, tay của Viên Phi Phi khựng lại, sau đó vẫn như không có gì đón lấy đồ trong tay Trương Bình tiếp tục làm bếp.

Trương Bình đứng sau lưng Viên Phi Phi.

Viên Phi Phi đã trưởng thành, dáng người thanh tú mảnh mai, mái tóc dài đen tuyền dùng một cây trâm ngọc màu xanh vấn lỏng, lộ ra chiếc cổ mịn màng trơn láng, ánh nắng bên ngoài cửa sổ chiếu vào váy áo của nàng, giống như rắc lên một lớp phấn vàng lấp lánh.

Trương Bình nhìn một hồi lâu sau, lặng lẽ cúi đầu, dời ánh mắt.

Viên Phi Phi bưng thức ăn đã nấu xong vào trong phòng, nói với Trương Bình: “Ông chủ, ăn cơm.”

Trương Bình gật đầu, cầm đũa lên.

Hắn ăn một chặp, trông thấy Viên Phi Phi không có động tĩnh gì, ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái, Viên Phi Phi nói: “Ta không có khẩu vị, ăn không vô.”

Trương Bình nhìn thức ăn trên bàn, tựa như sững người.

Viên Phi Phi lại nói: “Ông đừng nghĩ nhiều, không phải là thức ăn không hợp khẩu vị, chỉ là ta hơi đau đầu, ăn không vô thôi.”

Trương Bình lại đưa mắt nhìn Viên Phi Phi.

Viên Phi Phi nói: “Không có gì, có thể là mới về, ngủ không quen, một hồi rồi sẽ tốt lên.”

Trương Bình gật gật đầu, Viên Phi Phi nói: “Đừng cứ nhìn ta, ông mau ăn cơm.”

Trương Bình có vậy mới tiếp tục ăn.

Ăn xong cơm, Viên Phi Phi dọn bát đũa, Trương Bình vào chỗ lò rèn luyện sắt. Viên Phi Phi ngồi trong căn phòng, hồi lâu vẫn không nghe thấy âm thanh gì vang lên từ phía lò rèn, nàng đến bên cửa phòng rèn ngó, trông thấy Trương Bình ngồi một mình trên chiếc ghế bên lò rèn ngây người, đừng nói gì luyện sắt, ngay cả một miếng sắt trong tay cũng không có.

Hắn chỉ đang trốn nàng.

Viên Phi Phi nhìn bóng lưng trầm lặng của hắn, cảm thấy dường như hắn đã quên mất cách sống chung với nàng như thế nào.

Con mèo hoa không biết vào đến trong sân từ lúc nào, đang nằm sưởi nắng, Viên Phi Phi ngó ngó nó, từ sâu dưới đáy lòng cho rằng, Trương Bình hiện giờ có lẽ chỉ còn giao lưu với con mèo này mà thôi.

Viên Phi Phi cảm thấy, đây chỉ là Trương Bình chưa quen, qua vài ngày sẽ khá lên.

Nhưng liên tiếp sáu, bảy ngày trôi qua, Viên Phi Phi từ sáng tới tối quanh quẩn trong nhà, cũng không thấy Trương Bình có chuyển biến gì mới. Hắn rất dè dặt quanh nàng, làm cơm, luyện sắt, ngây người, đi ngủ.

Mười ngày qua đi, Viên Phi Phi cuối cùng quyết định không nhịn nữa.

Đương nhiên, nàng sẽ không đi ép buộc Trương Bình, nàng nghĩ ra một cách khác.

Một buổi sáng sớm, Viên Phi Phi nói với Trương Bình: “Ông chủ, ta đi ra ngoài một chút.”

Nàng sẽ không bao giờ quên được vẻ mặt của Trương Bình vào khoảnh khắc đó.

Giống như là thoả hiệp, lại giống như là nhận mệnh, hắn nhìn nàng giống như đang nói——

Được, ít ra lần này, ngươi nói với ta.

Viên Phi Phi xót lòng đến quặn đau, nàng cúi đầu, nói với Trương Bình: “Trước bữa cơm tối ta sẽ quay về.”

Nói xong, nàng xoay người rời đi.

Viên Phi Phi ra bờ sông ngoài thành, buổi sớm cuối thu, gió từ núi rừng mang theo hơi lạnh giá buốt. Viên Phi Phi đứng trên bờ, đem quần áo lột sạch. Sau đó bước vào trong nước sông.

Cái lạnh giống như kim châm cứu bằng băng đá, xuyên thấu tận xương, Viên Phi Phi đứng trong nước, lạnh đến môi miệng tím tái.

Đợi đến khi chân đã chết lặng không còn cảm giác, Viên Phi Phi từ dưới nước leo lên bờ, lại đứng trên bờ hóng gió rét thổi xuống từ núi. Nàng vừa hóng gió vừa trong lòng rủa sả ông trời. Nàng cảm thấy cả đời này nàng chưa bao giờ bị lạnh như vậy.

Không

Hình như không đúng.

Ý nghĩ này vừa ló ra, Viên Phi Phi đã vội vàng phủ nhận. Mười bốn năm trước, trong cái đêm đông ấy, tựa như càng lạnh hơn bây giờ. Khi ấy, Trương Bình đã nhặt được nàng.

Nghĩ đến đây, Viên Phi Phi đứng trong gió rét mỉm cười.

Cứ như thế, nàng ngâm mình trong nước lạnh xong lại đi hóng gió, hóng xong thì lại xuống nước lạnh ngâm mình, làm một hồi lâu, thần trí bắt đầu choáng váng.

Trước lúc cảm thấy muốn tắt thở đến nơi, Viên Phi Phi hong khô người, mặc quần áo đâu vào đấy rồi đi về nhà.

Vào đến trong thành, nàng thế mà lại đi lạc.

Nàng cảm thấy đầu óc mình hiện giờ quá nặng, cổ họng đau đến nói không thành lời. Dựa lưng vào một bức tường nghỉ ngơi một chặp, nàng tiếp tục lên đường về nhà.

Đợi về đến cổng nhà, Viên Phi Phi chấn chỉnh lại bản thân một chút rồi mới bước qua cổng.

Trương Bình đang ngồi trên bậc thềm trước cửa nhà, Viên Phi Phi vừa bước vào, hắn đã ngó qua.

Trời đã tối, Trương Bình trông không thấy sắc mặt của Viên Phi Phi, chỉ nói là nàng đã về rồi, sau đó đi vào trong bếp hâm thức ăn lên một lần nữa cho nóng. Viên Phi Phi nghiêng ngả loạng choạng vào đến trong phòng, đổ ụp xuống giường.

Trương Bình bưng cơm canh vào phòng, trông thấy Viên Phi Phi nằm trên giường bất động, nhìn như đã ngủ say. Hắn nghĩ một chút, cuối cùng cũng không đi gọi nàng dậy.

Trong đêm, Viên Phi Phi bắt đầu sốt cao.

Nàng giữa đêm có tỉnh dậy một lần, còn tưởng mình vẫn đang ở ngoài, định kêu Tám Chó đem cho miếng nước, vừa mở miệng cổ họng đã đau như muốn bốc khói, nàng hoảng hốt nhớ lại, mình đã về đến nhà rồi.

Trước khi nàng lại chìm vào hôn mê, thời khắc cuối cùng Viên Phi Phi nghĩ, không chừng cái lão câm kia cứ mãi ủ ê như vậy, làm không tốt dám lần này nàng chết thật chứ chẳng chơi. Thôi chết thì chết vậy, chết trước mặt hắn cũng không tệ.

Lúc Trương Bình phát giác ra có gì đó không đúng, đã là trưa ngày thứ hai.

Hắn đã làm xong cơm nước từ rất sớm, nhưng đợi mãi không thấy Viên Phi Phi bước ra, hắn còn tưởng Viên Phi Phi đêm hôm qua ra ngoài xong bị mệt, cũng không để ý lắm, tự mình vào phòng rèn ngồi ngây ngốc, nhưng tai thì vẫn dỏng lên nghe ngóng động tĩnh ngoài sân.

Mãi đến giữa trưa, Viên Phi Phi vẫn còn chưa ra. Trương Bình đem thức ăn sáng bỏ vào trong lồng hấp thêm một lần nữa, sau đó đem bát đũa tiến vào phòng của Viên Phi Phi.

Viên Phi Phi vẫn nằm y chang một tư thế giống đêm qua, mặt úp xuống giường. Trương Bình cảm thấy tư thế này nhìn sao cũng không thấy thoải mái, hắn bước tới, muốn lật nàng xong rồi để nàng tiếp tục ngủ.

Nhưng lúc tay hắn vừa đụng vào người Viên Phi Phi, hắn lập tức sợ điếng người. Thân thể của Viên Phi Phi nóng hừng hực y chang như một cái lò lửa. Hắn cuống quít đỡ lấy mặt Viên Phi Phi, mới trông thấy sắc mặt của nàng xám xịt, hơi thở không đều.

Bấy giờ Trương Bình mới ý thức được là Viên Phi Phi đã ngã bịnh.

Hắn quýnh quáng bế Viên Phi Phi lên, đặt nằm ngửa trên giường, sau đó lại lôi thêm hai chiếc mền ra, đắp kỹ cho nàng, rồi hắn chạy đi mời thầy thuốc cho nàng.

Lang trung khám xong bảo là bị cảm lạnh, kê đơn thuốc, Trương Bình lại chạy đi bốc thuốc.

Đợi đến khi hắn về đến nhà sắc thuốc xong, đã là buổi tối.

Hắn đặt thuốc xuống bên giường, tiếp đó ngồi bên giường cẩn thận vỗ vỗ bả vài của Viên Phi Phi.

Viên Phi Phi không một chút động tĩnh.

Trương Bình lại lay lay, Viên Phi Phi cuối cùng mới mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, ánh mắt nàng rã rời ngó lên trần nhà, còn không đợi cho Trương Bình kịp bưng thuốc lên, lại đã nhắm mắt lại. Trương Bình vội vã nắm lấy cánh tay của nàng, làm cho nàng tỉnh táo một chút.

Viên Phi Phi chậm chạp đảo mắt, trông thấy Trương Bình, lại giống như không nhận ra hắn, qua một hồi lâu mới có phản ứng, kêu một tiếng ông chủ.

Giọng của nàng khản đặc yếu ớt.

Trương Bình nghe mà tay run lên, hắn đỡ bả vai của Viên Phi Phi, nhấc tay ra hiệu——

Uống thuốc, uống thuốc trước rồi hẵng nghỉ ngơi.

Viên Phi Phi nhìn tay của Trương Bình, qua một hồi lâu, mới thì thào: “Cuối cùng thì ông cũng chịu nói chuyện với ta……”

Trương Bình trầm mặc.

Viên Phi Phi quay đầu qua, lại thì thào một câu, “Chịu nói thì tốt……” vừa nói, nàng lại vừa nhắm mắt lại. Trương Bình hoàn hồn, nhớ ra Viên Phi Phi vẫn còn chưa uống thuốc, hắn kéo kéo cánh tay của Viên Phi Phi, ra ý là nàng khoan ngủ đã.

Viên Phi Phi nhăn mặt quay qua, “Không uống.”

Trương Bình lại kéo, Viên Phi Phi hừ hừ một tiếng, dứt khoát quay luôn người đi.

Mắt thấy thuốc sắp nguội, Trương Bình dưới tình thế cấp bách, thò tay ra, trực tiếp xốc Viên Phi Phi từ trong giường lên, Viên Phi Phi đau đớn la lên một tiếng, liền bị Trương Bình dựng dậy.

Trương Bình đem thuốc kề ngay bên miệng nàng.

Viên Phi Phi mũi không dùng được, nhưng vừa nhìn vào cái thứ đen sì sì đó đã bắt đầu thấy phiền, nàng kiên trì nói: “Không uống không uống.”

Trương Bình một tay bưng thuốc, một tay đỡ sau lưng Viên Phi Phi, nàng cứ vừa ngả người xuống, hắn liền dùng sức, giữ chặt lấy nàng.

Viên Phi Phi kiên quyết không uống thuốc, Trương Bình hai tay đều bận, không còn tay nào rỗi để đi khuyên nàng nữa, hai người cứ vậy mà giằng co ở trong phòng. Qua một chặp, thuốc bị nguội, Trương Bình nhíu đầu mày đặt thuốc xuống, định bụng đi đun lên lại, vừa buông tay Viên Phi Phi đã ngã phịch xuống.

Trương Bình nhìn nhìn nàng, thở dài một hơi đứng dậy.

“Ông chủ.” Trương Bình cầm bát thuốc ra đến gần cửa, Viên Phi Phi chợt gọi hắn lại. Trương Bình ngoái đầu, trông thấy Viên Phi Phi nằm trên giường, lặng lẽ nhìn hắn. Trông nàng đã có chút tiều tuỵ, đôi mắt hẹp dài cũng không còn mang thần thái của ngày thường.

Viên Phi Phi thấp giọng thì thào: “Ông ngồi với ta.”

Trương Bình vẫn còn hơi do dự.

Viên Phi Phi bi thiết nói: “Ta sắp chết rồi.”

Trương Bình: “……”

Trương Bình bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đặt bát thuốc lên bàn, quay lại bên giường ngồi xuống.

Viên Phi Phi kéo kéo vạt áo của hắn, nàng đang bịnh sức lực yếu ớt, nhưng Trương Bình cũng thuận theo ý nàng, nhích vào thêm một chút.

Viên Phi Phi nghiêng người qua, hai tay ôm chầm lấy Trương Bình, mặt đặt trên đùi của hắn.

Người của Trương Bình cứng ngắc.

Viên Phi Phi chỉ khẽ gối đầu lên đó, không nói gì, cũng không làm gì. Qua một hồi, thân thể của Trương Bình coi như đã từ từ thả lỏng. Viên Phi Phi nằm trên đùi Trương Bình, quần áo của hắn giản dị bền chắc, có lẽ do vừa mới sắc thuốc, trên thân hắn mang một mùi thảo dược nhàn nhạt, Viên Phi Phi đang bịnh, mũi không nhạy bén, nhưng cũng cảm giác được mùi trên người của hắn đắng chát.

Đêm khuya rất yên ắng, trong phòng thắp ngọn đèn dầu, Viên Phi Phi ôm Trương Bình rất lâu rất lâu, nàng thậm chí còn cảm thấy, như thế này mà kết thúc sinh mệnh cũng tốt.

Trương Bình vẫn cứ để nàng ôm, không hề động đậy.

Không biết qua bao lâu sau, đèn dầu tắt ngúm, căn phòng chìm vào bóng tối, chỉ có ánh trăng mờ mờ, thuận theo khe hở của cánh cửa sổ, lấm chấm rải rác chiếu vào.

Viên Phi Phi thì thầm: “Ông hận ta không.”

Trương Bình lắc đầu.

Viên Phi Phi không trông thấy, cũng không hỏi nữa.

Người hỏi chỉ vì bản thân mình mà hỏi, người đáp cũng chỉ vì bản thân mình mà đáp.

Không biết qua bao lâu, Viên Phi Phi khẽ mở miệng: “Ông chủ, nuôi nấng ta, ông có vui không.”

Đáp lại lời nàng, là một tiếng cười nhẹ trầm thấp.

Trong tiếng cười ấy có sự bất đắc dĩ, có cảm thán, nhiều hơn hết thảy, là những sâu xa không cách nào giải thích trong một vài lời.

Viên Phi Phi cũng cười.

Đây không phải là lần đầu tiên nàng hỏi Trương Bình, hắn của khi ấy, cũng khẽ bật cười như vậy.

Cùng một câu hỏi này, bất kể nhìn từ quan điểm của người nào, câu trả lời có lẽ đều là phủ định. Cho dù là Viên Phi Phi tự mình nhớ lại chuyện xưa đi nữa, cũng sẽ cảm thấy Trương Bình nuôi nấng nàng, là đắng nhiều hơn ngọt, đau đớn nhiều hơn sướng vui.

Nhưng nàng cũng vẫn không nhượng bộ như cũ.

Trong bóng tối, bàn tay của Trương Bình đặt trên đầu Viên Phi Phi, hắn nhè nhẹ vuốt ve mái tóc của nàng, Viên Phi Phi im lặng, nhìn vào một nơi nào đó trong bóng tối, không nói lời nào.

Thời gian trôi mau, bỗng dưng nghĩ đến, mới phát hiện ra mọi thứ đều đã qua đi rất lâu rồi.

Buổi đầu gặp mặt, hắn như một thần linh cứu vớt thiên địa, mà nàng chỉ là một đứa trẻ gầy yếu.

Gặp lại lần sau, nàng tuyệt mỹ thông tuệ, mà hắn thì tóc mai đã bạc màu.

Tháng ngày lắng đọng nhiều lúc khiến ta u buồn, nhưng có khi ngẫm lại, cũng làm cho ta sinh lòng cảm khích.

Bởi vì đều đã qua lâu như thế rồi…….

Ngươi còn chịu quay lại.

Ông còn chịu chờ ta.

________________________________________

Đoạn VPP đang sốt muốn cháy não mà bị TB đắp thêm hai lớp chăn dày thay vì lột sạch quần áo thì mới thấy mạng VPP rõ ràng là mạng cứng….