Đó là một quãng đường rất thong dong, Viên Phi Phi cảm thấy như vậy.
Hơn cả lúc rời nhà, đoạn đường về nàng đi càng thêm thuận lợi.
Nàng đứng trước cổng thành Kỳ Thuỷ, cổng thành bảy năm qua, không có chút gì thay đổi. Viên Phi Phi một vai đeo bọc hành lý, ngước đầu nhìn ba chữ lớn khắc vào đá ở trên cổng thành, trên mặt không mang một chút biểu cảm.
Viên Phi Phi nghĩ trong lòng, cái câu kia nói làm sao nhỉ.
Gần quê lòng yếu mềm hơn, sợ không dám hỏi bên đường một ai? (1)
(1)Câu thơ trong bài thơ “Độ Hán Giang” (Qua Sông Hán) của Tống Chi Vấn đời Đường. Ý bài thơ nói lên tâm trạng người tha hương sau lâu ngày không biết tin tức người nhà, cho nên càng về đến gần quê lòng càng yếu đuối. Xem thêm ở cuối chương.
Dường như không khó lắm.
Viên Phi Phi khẽ cười một tiếng, bước vào thành Kỳ Thuỷ.
Trong những năm sau khi nàng bỏ đi, nàng không phải chưa bao giờ nghĩ đến tình cảnh ngày trở về. Nàng đã từng tưởng tượng rất nhiều về cảm giác khi sải bước ngang qua cổng thành. Nhưng khi giờ phút ấy thực sự đến, nàng lại cảm thấy thật ra chẳng có gì ghê gớm.
Đường phố đan xen, hàng quán rậm rạp, có nơi mang cảm giác quen thuộc mơ hồ đối với Viên Phi Phi, cũng có nơi mang cảm giác xa lạ như mới trông thấy lần đầu. Tuy nhiên cho dù là lần đầu đi nữa, nhưng cả một toà thành này, toàn bộ đều mang đến cho nàng một cảm giác xưa cũ thân quen.
Cùng với cảm giác đó, những hương vị xa xưa cũng ùa về —— là say đắm, là cũ nát, là hương vị của nhịp sống rất tầm thường.
Thật ra Viên Phi Phi hoàn toàn không ưa thích hương vị này mấy, nhưng bước chân nàng vẫn không ngừng tiến tới.
Về đến đầu phố Nam, tiệm bán dầu trong ký ức đã không thấy đâu nữa. Thay vào đó, là một tiệm bán trang sức nho nhỏ, mặt tiền của cửa tiệm đã được sửa sang lại, hình dáng ban đầu đã biến mất.
Viên Phi Phi đứng trước cửa tiệm trang sức một hồi, khách ra vào tiệm không nhiều, trước cửa được quét tước rất sạch sẽ.
Nàng xoay đầu, ngắm nhìn cây đào bên đường.
Đã vào thu, trên cây không còn bất cứ một chút vết tích của màu hồng đào nữa, cành chỉ đầy lá khô.
Gió thổi qua, lá trên cây run rẩy, rớt xuống đất.
Viên Phi Phi khẽ hít vào một hơi, cảm giác được mùi hương thoang thoảng ẩm ướt cũ kỹ của lá cây tràn ngập trong khoang mũi.
Sắc trời hơi ảm đạm.
Viên Phi Phi vào đến đầu hẻm, gió lạnh không ngừng rít quanh nàng.
Ngay lúc nàng sắp đến trước cổng sân, bước chân chợt dừng lại.
“Ô?” Viên Phi Phi thấp giọng kêu lên, ánh mắt thuận thế nhìn xuống, trông thấy bên chân mình bỗng đâu ra một con mèo hoa.
Viên Phi Phi khẽ cười, chuẩn bị đi tiếp, nhưng con mèo ấy tựa như không chịu nhường đường, cuốn lấy ống quyển của nàng, len la len lại.
“Í, đây là mèo nhà nào.” Viên Phi Phi dừng bước chân, cúi đầu nhìn nó. Nhìn một hồi, nàng cười nhạo, nói: “Cái con mèo này, chủ nhân nhà ngươi nuôi ngươi béo như thế, chạy cũng chạy không nổi nữa.”
Mèo hoa biếng nhác ngáp một cái.
Viên Phi Phi ngước đầu nhìn trời, nói: “Mặt trời sắp xuống núi rồi, ngươi không về nhà sao.”
Mèo hoa quấn bụng quanh một cẳng của Viên Phi Phi, rồi nằm nhoài ra đất.
Viên Phi Phi nói: “Ngươi không về, nhưng mà ta muốn về rồi.”
Con mèo nhắm mắt lại, trông như đang chuẩn bị ngủ.
Con mèo này béo quá đỗi, không còn thấy cổ của nó đâu nữa, lúc cuộn người lại thì trông không khác gì một khối thịt, vô cùng buồn cười. Viên Phi Phi nổi tính nghịch ngợm lên, ngồi xổm xuống, lượm một que cây khô gần đấy, ngón tay cầm một đầu, chọt vào mũi của con mèo.
“Nào nào, ngẩng mặt lên.” Cái que trong tay Viên Phi Phi chọt vào một bên mũi của con mèo hoa, mèo hoa rút người lại, lấy móng vuốt quạt một phát trước mặt, Viên Phi Phi canh đúng lúc lại rút tay về.
Râu mèo ngọ nguậy, lại chuẩn bị tiếp tục ngủ.
Cái que trong tay của Viên Phi Phi linh hoạt xoay hướng khác, sau đó chọt vào lỗ mũi bên kia.
Con mèo hoa cuối cùng kêu meo lên một tiếng.
“Ha ha ha.” Viên Phi Phi ôm bụng cười, vứt cái que trong tay xuống, hai tay đặt trên đầu gối, nói không lên tiếng: “Vầy mà còn không đi, rốt cuộc là nuôi làm sao mà ra vậy.”
Con mèo hoa nhắm mắt ngủ mất.
Viên Phi Phi vươn một ngón tay gãi gãi trên đỉnh đầu của nó, cái mặt nhỏ của con mèo hoa hơi căng thẳng, xong sau đó lập tức thả lỏng, thoải mái gật gù.
Tuy con mèo này bò qua bò lại dưới đất như vậy, nhưng lông của nó sạch sẽ lạ kỳ, sờ vào vô cùng mềm mại, có vẻ như thường xuyên được tắm rửa.
Viên Phi Phi cảm thấy vuốt rất dễ chịu, ngồi đó vuốt thêm mấy cái.
Mặt trời vẫn đang nhích xuống từng chút từng chút một.
Viên Phi Phi nhìn con mèo béo mập đang ngủ bên tay mình, lại ngó ngó đám mây lãng đãng nơi chút ánh sáng còn sót lại phía chân trời, chỉ cảm thấy hết sức xa xôi.
Bỗng chợt, bàn tay của Viên Phi Phi khựng lại.
Không có một tiếng động nào, cũng không có một dấu hiệu chi cả, nhưng bàn tay của Viên Phi Phi vẫn rõ ràng khựng lại.
Nàng xoay đầu——
Trương Bình tay xách một bó củi, đứng ở ngay đầu ngõ.
Đá màu xanh xám, từ góc phố, rải một mạch đến cuối con hẻm nhỏ.
Trong một khắc đó, Viên Phi Phi có cảm giác như mình muốn khóc.
Nhưng nàng rốt cuộc vẫn không sao.
Viên Phi Phi đứng dậy, gió thu phía sau lưng mang theo một chút hơi sương của ban tối, thổi làm cho chiếc váy màu xanh ngọc của nàng khẽ tung bay.
Mái tóc dài bị gió thổi loạn, có vài sợi dính bên khoé miệng, Viên Phi Phi cũng lười không đụng đến.
Nàng chỉ nhìn phía trước mắt.
Một con đường, một bó củi, một người đàn ông.
Trong lòng nàng nhẩm tính, bảy năm, Trương Bình giờ đây chẳng qua chỉ mới ba bảy ba tám, nhưng sao nàng nhìn thấy tóc mai của hắn đã nhuốm hoa râm.
Hắn vẫn mặc một chiếc áo đơn bạc màu đen, ống tay áo xắn lên, cẳng tay lấm đầy bụi đất.
Viên Phi Phi mắt nhìn Trương Bình, Trương Bình cũng đang nhìn nàng.
Hắn đã càng thêm trầm mặc hơn xưa, loại trầm mặc này khác với ngày trước. Khi ấy, hắn tuy không nói được lời, nhưng Viên Phi Phi vẫn biết được trong lòng hắn khi nào vui, khi nào tức giận. Mà bây giờ, Trương Bình giống như một lưỡi dao đã rỉ sét quá lâu ngày, vô lực, hao mòn, cho dù có muốn giơ lên, cũng không biết nên chĩa bên nào để cắt.
Viên Phi Phi mở miệng: “Ông chủ.”
Ngay khi vừa thốt ra âm thanh ấy, trong lòng Viên Phi Phi bỗng trào lên một loại cảm giác thanh thản lạ kỳ. Tựa như một lữ khách đã đi cùng trời cuối đất, trong một ngày gió mát trăng thanh, bỗng dưng bất chợt đặt xuống toàn bộ hành trang, trong chớp mắt đạt được sự giải thoát.
Không sai, Viên Phi Phi nhìn người đàn ông vì hai tiếng cỏn con kia mà không khỏi lùi ra sau nửa bước, trong lòng nàng thầm tự nhủ: “Chính là ở nơi này.”
Chính là, ở nơi này.
Lúc Viên Phi Phi đã đứng dậy, con mèo hoa ở dưới chân nàng cũng mở mắt, nó lúc lắc đầu, sau đó nhấc cái thân béo múp míp của nó rung rinh chạy về phía đầu ngõ, chạy đến bên người Trương Bình thì dừng lại, khẽ kêu hai tiếng, liếm liếm ống quần bó buộc lại của Trương Bình.
Viên Phi Phi thấy vậy, cười nói: “Ông chủ, con mèo béo này là ông nuôi à?”
Trương Bình rũ đầu, mới phát hiện ra con mèo ở bên chân, phản ứng của hắn hơi mờ mịt, chăm chú nhìn con mèo hồi lâu, sau đó mới gật đầu.
Viên Phi Phi nói: “Mỗi ngày ông cho nó ăn mấy bữa.”
Trương Bình lại ngừng hồi lâu, sau đó mới giơ tay trái lên, đưa ra năm ngón tay.
Viên Phi Phi nói: “Một ngày năm lần, không trách bụng nó muốn rớt xuống đất rồi.”
Trương Bình cúi đầu nhìn con mèo.
Viên Phi Phi đi đến gần, đứng trước mặt Trương Bình.
Trương Bình nâng mắt, vừa nhìn thẳng vào mặt Viên Phi Phi, lập tức lại cúi đầu xuống.
Viên Phi Phi đứng trước mặt Trương Bình một hồi, sau đó bảo: “Đi thôi.” Nói xong xoay người tiến sâu vào trong hẻm.
Trương Bình đi theo sau nàng, mèo hoa ngáp dài một cái, trông ra hướng đi của chủ nhân, mau mắn chạy trước về nhà.
Nó vừa chạy một cái, toàn thân rung rinh, lúc chạy ngang qua Viên Phi Phi, Viên Phi Phi không nhịn được lại bật cười.
Đến trước cổng nhà, Viên Phi Phi dừng chân đứng lại.
“…… Mười mấy năm rồi, cái cổng này xưa giờ chưa bao giờ khoá.” Viên Phi Phi ngoảnh đầu, nói: “Ông chủ, ngày mai ta tranh thủ phá cái cổng này luôn cho rồi. “
Trương Bình mắt vẫn đang nhìn xuống đất, rũ đầu cắm cúi đi, bước chân của hắn dài, thêm vào đó phản ứng trì trệ, vậy nên lúc Viên Phi Phi bỗng dưng quay đầu qua nói một câu, hắn hoàn toàn không có phòng bị, xuýt nữa tông trúng nàng.
May sao người của hắn phản xạ nhanh, trông thấy nàng xong lùi lại liên tiếp mấy bước.
Chỉ một đoạn đường ngắn ngủi, bị Trương Bình chạy tới chạy lui loạn lên, tình cảnh chật vật này của hắn Viên Phi Phi đều để hết vào trong mắt, nhưng không sao cười nổi.
Hắn già nua, trầm mặc, đều là vì nàng.
Cũng như thế, hắn chậm chạp, buồn tẻ, dè dặt giữ kẽ, cũng đều là vì nàng.
Nhận thức này khiến Viên Phi Phi vừa đau lòng vừa hả dạ.
Trong nhà cũng không thay đổi gì mấy, ngoại trừ hai cái sạp đá dưới gốc cây không thấy đâu nữa, tất cả còn lại, đều y như trước. Khi họ về đến nơi, sắc trời đã nhá nhem tối, Trương Bình nhìn Viên Phi Phi một cái, chưa làm gì, Viên Phi Phi đã gật đầu nói: “Được đấy, ông đi làm cơm đi.”
Nói xong, cả hai người đều sửng sốt.
Trương Bình là người đầu tiên kịp phản ứng, hắn xoay người đi vào nhà bếp. Còn lại mình Viên Phi Phi đứng trong sân, ngây ngốc bĩu môi, lẩm bẩm nói một mình: “Sao nhìn cái đã biết liền nhỉ…….”
Viên Phi Phi cùng với con mèo hoa, ngồi trong phòng chực cơm ăn.
Sau khi Viên Phi Phi đi, Trương Bình lại dọn về phòng này ở, Viên Phi Phi ngồi trên băng ghế ngó một vòng, trong phòng không còn vết tích nào của nàng nữa. Nàng nhìn lên giá gỗ trên tường, nơi trước đây vẫn đặt một xấp giấy, hiện giờ đã trống không. Ít ra không phủ bụi, chứng tỏ thường xuyên được lau chùi.
Rốt cuộc là loại người như thế nào mới có một căn phòng giản dị đến cực hạn như thế này.
Ẩn sĩ trên núi? Đạo sĩ khổ hạnh? Hay là một ông già gần đất xa trời……
Viên Phi Phi đang ngồi một mình trong phòng tâm tư bay bổng thì Trương Bình bưng mâm cơm tiến vào. Trước tiên hắn đến góc phòng, sớt thức ăn vào một cái bát nhỏ, con mèo hoa chạy đến ăn.
Viên Phi Phi nhìn thấy, dựa lưng vào ghế bảo: “Con mèo này còn bắt chuột được không đây.”
Trương Bình quay qua, đặt hai bát thức ăn đầy vun lên trước mặt Viên Phi Phi, sau đó ngồi vào bên kia bàn. Viên Phi Phi châm lửa bằng hòn đá mồi lửa, đốt cây đèn dầu trên bàn, khuôn mặt Trương Bình dưới ánh đèn, khi mờ khi tỏ.
Viên Phi Phi nhìn Trương Bình, nói: “Ông chủ, ông gầy đi.”
Trương Bình nhìn ngọn đèn dầu trên bàn, không có phản ứng.
Ánh lửa khẽ lay động trong con ngươi của hắn, nhưng không để lộ ra một chút cảm tình nào của Trương Bình. Viên Phi Phi nhìn mà có cảm giác như đôi mắt ấy của hắn giống như một miệng giếng già cỗi khô cạn, chỉ có thể nghe thấy tiếng vang trống trải bên trong.
Trương Bình bữa tối chỉ ăn có nửa cái màn thầu, Viên Phi Phi hỏi hắn ăn ít vậy, có no hay không. Trương Bình gật đầu.
Ăn cơm xong, Trương Bình dọn bàn, Viên Phi Phi nói với hắn, “Đêm nay ta ngủ ở đây.” Trương Bình liền đi đến tủ gỗ mang ra một chiếc mền thật dày, đặt trên giường.
Viên Phi Phi nằm lên trên, sau đó nhìn Trương Bình chậm chạp lui ra khỏi phòng.
Nàng không lên tiếng kêu hắn lại, bởi vì nàng cảm thấy hôm nay vầy đủ rồi.
Cả người Trương Bình như đang trong giấc mộng du, nàng làm thêm cái gì nữa cũng dư thừa.
Nửa đêm, Viên Phi Phi tỉnh giấc một lần.
Nàng đã quen với cuộc sống bên ngoài, đột nhiên quay về nơi này, không khỏi có chút chưa quen. Viên Phi Phi ngồi dậy trong bóng tối, nghe đêm khuya yên ắng khôn cùng.
Nàng cảm thấy hơi ngột ngạt, bò đến cuối chân giường đẩy cánh cửa sổ ra.
Khoảnh khắc vừa đẩy xong cánh cửa, Viên Phi Phi liền trông thấy trong nhà bếp có ánh nến.
Viên Phi Phi bật cười.
Đã bảo mà, nửa cái màn thầu, làm sao mà đủ cho hắn ăn.
Viên Phi Phi khoác thêm áo, rón rén đẩy cửa ra, đi về phía nhà bếp. Nàng định trêu Trương Bình một chút, nếu như nói suốt một buổi tối nàng không có chút ý định nào, thì bây giờ nàng đã có rồi.
Cửa khép hờ để chừa một khe nhỏ, Viên Phi Phi sáp tới gần.
Nàng nghĩ là hắn đang lén ăn màn thầu.
Viên Phi Phi ghé vào bên cạnh khe cửa nhìn vô trong——
Chỉ thoáng nhìn một cái, nàng đã sững người.
Trương Bình trong tay đích xác đang cầm một cái màn thầu, nhưng trông bộ dạng thì không có vẻ như muốn ăn nó chút nào. Đầu tóc hắn tán loạn, tay chống lên bệ bếp, toàn thân đang run bần bật.
Viên Phi Phi nghe thấy một tiếng nghẹn ngào.
Sau đó Trương Bình vội vàng cầm màn thầu lên nhét vào trong miệng mình, lấp kín tất cả nhưng âm thanh còn lại.
Hai bàn tay của hắn lùa vào trong đầu tóc mình, xoay lưng về phía bếp lò mà ngồi xụp xuống.
Viên Phi Phi trông thấy cổ hắn nổi lên từng đường gân rõ rệt.
Không biết từ khi nào, con mèo béo múp kia đã đến bên người hắn. Động vật vốn nhạy bén, nó trông thấy bộ dạng thống khổ của Trương Bình, dịu dàng kêu lên một tiếng, sau đó đưa lưỡi liếm mắt cá chân của hắn.
Trương Bình run rẩy vươn tay, đem con mèo ấy ôm chặt vào trong lòng.
Viên Phi Phi đứng thẳng người, rón rén về lại phòng mình.
Hồng trần bến vào con tim đỗ, chữ tình nan giải nhất.
Đến, cũng chật vật.
Đi, cũng chật vật. (2)
——— —————— ———————
Chú thích:
(1) Bài thơ “Đồ Hán Giang”
Lĩnh Ngoại âm thư tuyệt
Kinh đông phục lập xuân
Cận hương tình canh khiếp
Bất cảm vấn lai nhân.
(Tống Chi Vấn 650-683)
“Qua Sông Hán”
Thư không, lời nhắn cũng không
Ta chờ hết cả mùa đông, tìm về
Lập xuân, đến được gần quê
Sợ không dám hỏi người đi qua đường.
(Đỗ Trung Lai dịch)
(2) Nguyên văn của ba câu cuối
Hán tự:
Hồng trần đơn tâm hà xứ chỉ, tình tự tối nan tri.
Lai, dã thán bất thị.
Khứ, dã thán bất thị.
Dịch nghĩa:
Trái tim hồng trần mà chung thuỷ ở nơi nào, chữ tình khó đoán nhất.
Đến, cũng than không đúng
Đi, cũng than không đúng.