Buổi sáng khi tỉnh dậy, Phó Chấp Tự phát hiện người trong lòng đã biến mất.
Hay nói đúng hơn là, cả trên giường đều không có bóng dáng của cá nhỏ đâu.
Ban đầu, hắn chỉ nghĩ rằng Ngu Duyên đã dậy trước, bèn ngồi dậy theo rồi đi tìm cậu.
Phòng tắm, không có.
Nhà bếp, không có.
Phòng livestream, phòng game...cũng không có.
Robot quản gia trong nhà có thể ghi lại hoạt động ra vào của chủ nhân, nhưng hệ thống không ghi nhận bất cứ dữ liệu nào về việc Ngu Duyên rời khỏi nhà, nghĩa là Ngu Duyên không hề ra ngoài.
Phó Chấp Tự không khỏi bắt đầu lo lắng.
Tuy trong nhà không có camera giám sát, nhưng bên ngoài nhà đều lắp camera giám sát không góc chết, Phó Chấp Tự lập tức mở quang não, chuẩn bị kiểm tra lại tất cả đoạn camera ghi hình.
Đúng lúc này, một âm thanh mềm mại đột nhiên vang lên: "Meo u."
Là sứa mèo nhà bọn họ.
Phó Chấp Tự bỗng dưng nhận ra điều gì đó.
Lúc đầu khi Tinh Tinh còn nhỏ không đủ sức lực, dễ bị đè phải, nên ban đêm chỉ có thể ngủ một mình trong bể kính. Nhưng từ khi nó lớn hơn, bọn họ không còn nhốt nó trong bể nữa, mà để nó vào phòng ngủ chung. Mỗi tối, Tinh Tinh hoặc là cuộn tròn bên gối bọn họ, hoặc là chui vào chăn ngủ cùng. Dù có bị đè, nó vẫn có thể tự bò ra hoặc dùng xúc tu khều nhẹ để họ nhích sang một bên.
Tối qua Tinh Tinh cũng ngủ cùng với bọn họ ở trong phòng ngủ, cửa phòng ngủ thì ở trạng thái đóng, Tinh Tinh không biết mở cửa, còn cửa phòng thì có thể điều khiển bằng quang não, nhưng robot quản gia sẽ không tùy tiện mở cửa làm phiền chủ nhân.
Vậy thì, Tinh Tinh xuất hiện ở phòng khách bằng cách nào?
Phó Chấp Tự lập tức lần theo tiếng tìm nguồn gốc âm thanh, phát hiện Tinh Tinh đang ở trong bể của nó.
Kể từ khi nó lớn lên, nắp bể đã không còn được đóng lại nữa, để tiện cho nó tùy ý ngâm mình trong nước biển.
Thế nhưng lúc này, trên đầu nó lại có một bé cá nhỏ chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, đôi mắt tròn xoe màu xanh nhạt đang nhìn hắn chăm chú.
Sau khi ánh mắt hai người chạm nhau, chiếc đuôi nhỏ phía sau đột nhiên vểnh lên, nhẹ nhàng đung đưa trong nước.
Giống y hệt như đã nhìn thấy trong game thực tế ảo trước đây.
Phó Chấp Tự: "!"
Bé người cá thực sự quá nhỏ, không có bàn chải đánh răng nào có kích thước phù hợp với cậu, nên chỉ có thể dùng nước súc miệng tạm thời thay thế. Rửa mặt cũng chỉ có thể dùng một góc nhỏ của khăn mặt.
Phó Chấp Tự vừa đánh răng, vừa quan sát từng cử chỉ của bé cá, trái tim mềm nhũn như hóa thành hình dáng một chú cá nhỏ.
Đáng yêu quá.
Sao lại có thể đáng yêu đến mức này chứ...
Trên bệ rửa mặt vừa hay có một chiếc kẹp tóc nhỏ, là đồ được tặng khi hắn và Ngu Duyên đi mua sắm ở cửa hàng đồ lưu niệm, Phó Chấp Tự chợt nảy ra ý tưởng, dùng kẹp tóc kẹp cho bé cá một nhúm tóc nhỏ.
Ngu Duyên nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, cái chỏm tóc cũng lắc lư theo.
Càng đáng yêu hơn.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Phó Chấp Tự thay một bộ đồ thường có túi ở ngực, rồi đặt bé cá vào trong túi.
Bé cá cuộn tròn đuôi, vừa vặn chiếm đầy túi.
Trước khi ra ngoài, phải ăn sáng đã.
Trong túi có bé cá thì không tiện vào bếp, nên Phó Chấp Tự chỉ làm một chiếc sandwich đơn giản bằng máy nướng bánh mì, rồi pha thêm một ly sữa.
Hắn đặt bánh mì sandwich lên đĩa, dùng dao cắt một góc nhỏ xíu rồi đưa cho bé cá, bé cá nhẹ nhàng quẫy đuôi trong túi áo hắn, vui vẻ ăn uống, hai bên má phồng lên thành hai cục tròn xoe đáng yêu.
Ngực Phó Chấp Tự bị cậu cọ vào, ngưa ngứa, trong lòng cũng ngưa ngứa, rất muốn lập tức lôi cậu ra ngoài, hôn từ đầu đến đuôi một lượt, nhưng cuối cùng hắn vẫn cố nhịn, cho sứa mèo thêm thức ăn, rồi ngồi vào bàn ăn cùng với bé cá giải quyết bữa sáng.
Sữa thì hắn dùng thìa nhỏ cán dài múc một chút ít, bé cá sẽ thè cái lưỡi hồng nhỏ ra , giống như động vật nhỏ đang ăn.
Ăn no uống đủ, robot quản gia bắt đầu dọn dẹp bàn ăn, Phó Chấp Tự đứng dậy, định lấy áo khoác mặc vào rồi ra ngoài, nhưng trong túi áo lại truyền đến giọng nói mềm mại của bé người cá: "Em còn chưa mặc quần áo."
Phó Chấp Tự cụp mắt xuống.
Đúng rồi, bé cá đang không mặc gì cả, nhưng vì nửa th.ân là đuôi cá, nên chỉ cần giải quyết vấn đề nửa thân trên là được.