Tuyết tan thì lạnh hơn tuyết rơi.

Trong mấy ngày Tết, tuyết ngừng rơi, mỗi lần ra ngoài, Ngu Duyên đều quấn Phó Chấp Tự kín mít, sợ hắn lại bị bệnh.

Ngu Duyên thì mặc đồ khá nhẹ nhàng, nhưng rất thích ôm Phó Chấp Tự được gói thành một cái bánh chưng, mềm mại và ấm áp như một con thú lớn đầy lông xù, ôm vào người vô cùng dễ chịu.

Tết năm nay, Ngu Duyên nhận được rất nhiều bao lì xì.

Có từ người nhà họ Ngu, có từ Phó Chấp Tự, còn có một số từ thầy cô, trưởng bối và bạn bè.

Cậu cũng gửi đi không ít bao lì xì.

Trong nửa năm qua, cậu đã kiếm được không ít tinh tệ, đã là một chú cá nhỏ có nguồn tài chính kha khá.

Trong dịp Tết, Phó Chấp Tự còn cùng Ngu Duyên đến thăm thầy của hắn.

Ngu Duyên từng gặp thầy của Phó Chấp Tự ở quân đội, rất thích lão tiên sinh hài hước và vui tính này.

Ở nhà thầy, Ngu Duyên nhìn thấy một khoang trò chơi, tò mò trải nghiệm một chút.

Sau Tết, Ngu Duyên lướt tinh võng tìm hiểu kỹ lưỡng, cuối cùng chọn mua một khoang trò chơi mang về nhà.

"Meo u?" Tinh Tinh bay vòng quanh khoang trò chơi mấy lượt, tò mò ngửi ngửi chỗ này, nhìn nhìn chỗ kia, thỉnh thoảng còn giơ xúc tu nhỏ chạm vào vỏ ngoài, hiếu kỳ không thôi.

Ngu Duyên bật cười, ôm nó lên đặt vào lòng Phó Chấp Tự, sau đó ngồi vào trong khoang trò chơi.

Trong lúc cậu điều chỉnh thông số ghế ngồi, Phó Chấp Tự hỏi: "Sao lại chỉ mua một cái?"

Một khoang game một lần chỉ cho phép một người vào, hắn không có cách nào chơi game cùng với Ngu Duyên được.

Dù hắn không quá hứng thú với game, nhưng nếu có thể chơi cùng Ngu Duyên, hắn cũng muốn thử.

Ngu Duyên liếc hắn một cái, giọng có phần ấm ức: "Không phải anh sắp đi quay phim ở hành tinh khác sao? Em trải nghiệm trước, nếu thấy ổn thì sẽ mua thêm một cái cho anh."

Khoang trò chơi không hề rẻ, đối với bọn họ mà nói thì không tính là gì, nhưng cũng không thể xa xỉ lãng phí được. Hơn nữa, khoang trò chơi khá lớn, hiện tại họ vẫn chưa có phòng chơi riêng, mua hai cái cùng lúc sẽ rất khó sắp xếp chỗ để.

Phó Chấp Tự cười bất đắc dĩ: "Chỉ là vai diễn khách mời trong một vài phân đoạn phim của bạn, chưa đến nửa tháng là anh về rồi."

Thực ra hắn cũng có thể mang Ngu Duyên đi cùng, nhưng vừa khéo đúng dịp trường quân sự khai giảng, hơn nữa hành tinh kia cũng chẳng có gì thú vị, nên đành thôi.

Ngu Duyên khẽ cười, "Ừm, đợi anh về em sẽ tặng anh một bất ngờ."

Phó Chấp Tự theo bản năng hỏi: "Bất ngờ gì?"

Ngu Duyên tiếp tục giữ bí mật: "Đợi anh về rồi sẽ biết."

Thật ra cậu cũng không chắc có thể làm tốt điều này không, nhưng vẫn không nhịn được mà mạnh miệng khoe khoang trước.

Phó Chấp Tự không hỏi tiếp nữa.

...

Từ khi ở bên nhau, hai người gần như chưa từng xa nhau lần nào. Vậy nên khoảng thời gian nửa tháng này trở nên vô cùng khó chịu.

Hôm Phó Chấp Tự rời đi, Ngu Duyên dẫn theo Tinh Tinh đến tận cảng sao tiễn hắn, tận mắt nhìn phi thuyền cất cánh, bay xa dần.

Đêm đầu tiên Phó Chấp Tự rời đi, Ngu Duyên bận rộn trong khoang game đến rất khuya, sau đó ôm Tinh Tinh ngủ một mình trên chiếc giường rộng lớn, có chút mất ngủ.

Phó Chấp Tự vẫn chưa đến được hành tinh mục tiêu, vẫn chưa có tín hiệu, nên không thể trả lời tin nhắn của cậu được.

Ngày hôm sau, Ngu Duyên đến trường quân đội học xong liền về nhà, lại đăng nhập vào khoang trò chơi, đến bữa thì gọi đồ ăn ngoài cho xong chuyện.

Mỗi lần thoát khỏi khoang trò chơi, Tinh Tinh đều cuộn tròn nằm bên cạnh cậu.

Tối đến, Ngu Duyên như thường lệ ôm nó ngủ trên chiếc giường vẫn còn vương mùi hương của Phó Chấp Tự.

Phía Phó Chấp Tự vẫn không có tín hiệu.

Ngày thứ ba cũng tương tự như ngày thứ hai, chỉ khác là hôm nay Ngu Duyên có nhiều tiết học hơn, thời gian ở nhà giảm đi một chút.

Tinh Tinh cũng nhận ra sự vắng mặt của Phó Chấp Tự, bám lấy Ngu Duyên hơn hẳn.

Hôm đó, sau khi đăng xuất khỏi khoang game, Ngu Duyên mang Tinh Tinh ra ngoài đi dạo một vòng, đến bờ biển mà cậu và Phó Chấp Tự thường hay đến, có điều lần này chỉ có một mình cậu.

Trời đã tối, những người còn ở lại bên bờ biển hầu như đều là các cặp đôi. Nhìn cảnh tượng ấy, lòng cậu bỗng cảm thấy trống trải, bất giác siết chặt con sứa mèo nhỏ trong lòng.

Rất nhớ Phó Chấp Tự.

Thậm chí cậu có chút hối hận, nếu như đi cùng hắn đến hành tinh kia thì tốt rồi.

May mắn thay, đến tối ngày thứ ba, cuối cùng bên phía Phó Chấp Tự cũng có tín hiệu.

Ngu Duyên đột nhiên nhận được hàng loạt thông báo tin nhắn từ mục "quan tâm đặc biệt", cậu lập tức bật dậy từ trên giường.

"Meo?" Sứa mèo trong lòng bị dọa giật mình, cảnh giác dựng thẳng đôi tai nhỏ lên.

Tin nhắn mới nhất là: [Vừa đến, tín hiệu hơi không ổn, anh đi đến chỗ ở trước, lát nữa gọi video cho em.]

Phía trên tin nhắn là rất nhiều video đã được ghi lại.

Tim Ngu Duyên đập thình thịch, cậu mở từng cái một.

Đều là những video mà Phó Chấp Tự đã quay cho cậu trong những ngày này trên phi thuyền.

"Vừa mới rời đi đã bắt đầu nhớ em rồi."

"Ngủ một mình không quen, khoang ngủ trên tàu không thoải mái như giường ở nhà. May mà quang não của anh có lưu rất nhiều bài hát em hát, nghe giọng em mới có thể ngủ được."

"Hôm nay em ăn gì? Có ăn uống tử tế không? Đồ ăn trên tàu không ngon lắm, chẳng có khẩu vị gì cả. Thật muốn tự mình nấu cơm..."

"Ngóng trông từng ngày để về nhà làm nội trợ đây."

"Tinh Tinh có phát hiện anh không còn ở nhà không? Có nhớ anh không?"

...

"Ngày mai là tới rồi, cuối cùng cũng có tín hiệu ổn định, có thể gọi điện cho em rồi."

"Nhớ em, bé cưng."

Ngu Duyên xem hết, hốc mắt hơi ửng đỏ, cậu dụi nhẹ cằm vào đầu con sứa mèo nhỏ trong lòng, ôm nó chặt hơn.

Những ngày qua cậu cũng liên tục gửi tin nhắn cho quang não của Phó Chấp Tự, nhưng lại không nghĩ đến việc ghi video. Hình ảnh và giọng nói chân thực quả nhiên khiến cảm xúc dâng trào hơn nhiều so với những dòng chữ đơn giản.

Tinh Tinh nhìn thấy Phó Chấp Tự trên màn hình quang não thì tò mò đến mức ngồi yên không nhúc nhích, ngoan ngoãn cuộn tròn trong lòng Ngu Duyên, chăm chú dõi theo màn hình ảo.

Không lâu sau, một cuộc gọi video được gọi đến.

Ngu Duyên lập tức nhận cuộc gọi.

Gương mặt Phó Chấp Tự hiện lên ngay tức khắc, giọng hắn mang theo chút lo lắng: "Sao mắt đỏ thế kia? Em khóc à?"

Ngu Duyên nhanh chóng chớp chớp đôi mắt ướt át, vội vàng giải thích: "Không có, chỉ là... nhớ anh quá thôi."

"Anh cũng rất nhớ em," Phó Chấp Tự cười dịu dàng, "Nửa tháng nhanh thôi, công việc cũng không nhiều lắm, bắt đầu từ hôm nay mỗi ngày anh đều có thể gọi điện thoại cho em."

"Vâng." Ngu Duyên lại dụi nhẹ cằm vào đầu sứa mèo thêm một cái.

Tối đó, Phó Chấp Tự vẫn giữ kết nối cuộc gọi suốt đêm, ở bên cậu đến tận sáng hôm sau mà không hề cúp máy.

Hai hành tinh có lệch múi giờ, thời gian họ có thể ngủ cùng nhau chỉ trùng lặp một chút.

Phó Chấp Tự luôn ngủ muộn hơn cậu, vì vậy mỗi sáng khi tỉnh dậy, Ngu Duyên đều có thể nhìn thấy gương mặt yên bình khi ngủ của hắn trên màn hình quang não.

Thỉnh thoảng khi cậu mở livestream, Phó Chấp Tự cũng sẽ xuất hiện trong phòng phát sóng của cậu.

Ngày tháng cứ thế trôi qua từng chút một, nhưng chính khoảng thời gian ngắn ngủi này lại khiến tình cảm giữa họ càng thêm sâu đậm.

Cuối cùng, đến ngày Phó Chấp Tự trở về, Ngu Duyên gấp rút hoàn thành cái gọi là "bất ngờ" này.

Sáng sớm Ngu Duyên đã mang Tinh Tinh đến tận cảng sao để đón người, Hôm nay không có quá nhiều người ở đây, Phó Chấp Tự lại đi theo lối VIP nên khu vực này càng thêm vắng vẻ.

Từ xa, cậu đã nhìn thấy bóng dáng của hắn, toàn thân được bọc kín mít.

Ngu Duyên sải bước chạy tới, nhào vào lòng hắn.