Ngày đoàn phim đóng máy, tuyết rơi rất lớn.

Trường quân đội đã bước vào kỳ nghỉ đông, Ngu Duyên cuộn mình ở nhà, lúc không phát sóng trực tiếp thì ôm Tinh Tinh nhà mình, xem lại những bộ phim cũ mà Phó Chấp Tự từng đóng.

Có lúc cậu còn đợi hắn trở về rồi tái hiện lại một vài phân đoạn trong phim, khiến Phó Chấp Tự không biết nên khóc hay cười.

Khi Phó Chấp Tự kết thúc tiệc đóng máy trở về, trên mặt đất đã đọng lại một lớp tuyết dày cộp.

Vừa bước vào nhà, hắn mang theo chút men rượu, ôm lấy Ngu Duyên rồi dính lấy cậu, cùng nhau vào phòng tắm ngâm bồn.

Công việc cuối cùng cũng kết thúc, không còn vướng bận gì nữa, đêm hôm ấy hai người quấn lấy nhau đến tận khuya mới ngủ.

Giờ thì Ngu Duyên có thể thoải mái để lại dấu vết trên người Phó Chấp Tự rồi.

Sau mấy ngày dính lấy nhau, tuyết trong sân càng ngày càng dày, cuối cùng Ngu Duyên cũng không nhịn được nữa, cậu chỉ mặc bộ đồ ngủ ở nhà mỏng manh, lao thẳng vào đống tuyết.

Tuyết mềm mại xốp mịn, giống như mây, giống như kẹo bông gòn, khiến cậu thấy vô cùng thích thú.

Phó Chấp Tự thì mặc dày hơn rất nhiều, dắt theo Tinh Tinh, cùng cậu chơi đùa trong sân.

Phó Chấp Tự khéo tay, trước đây khi ở đoàn phim đã học qua một chút về điêu khắc, tuy chỉ biết chút ít nhưng cũng đủ để hắn nặn ra người tuyết trông khá giống thật.

Hắn nặn trước một con cá nhỏ bằng bàn tay, rồi lại nặn một con sứa mèo.

"Meo u?" Tinh Tinh được hắn đặt bên cạnh con sứa mèo tuyết vừa nặn xong, nó tò mò nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ.

Chỉ một giây sau, nhóc con há miệng, a một phát, cắn đứt cánh nhỏ của con sứa mèo tuyết.

Rồi nhanh chóng nhận ra chẳng có vị gì, hơn nữa còn quá lạnh, nó liền nhả tuyết ra, dùng xúc tu cào cào tuyết chôn đi, vẻ mặt rất ghét bỏ.

Ngu Duyên: "..."

Phó Chấp Tự: "..."

Hai người đều có chút dở khóc dở cười.

Ngu Duyên ôm nó vào lòng, Phó Chấp Tự thì nặn lại cái cánh vừa bị cắn mất, sau đó đặt cả con sứa mèo tuyết và con cá nhỏ lên bệ cửa sổ.

Ngu Duyên lại không quá hài lòng, nhìn chằm chằm vào hai cục này nói: "Chưa có anh."

Có một con cá nhỏ đại diện cho cậu, có một con sứa mèo đại diện cho Tinh Tinh, nhưng không có Phó Chấp Tự.

Không thể không có Phó Chấp Tự được.

Cậu ngước lên hỏi hắn: "Hồi bé anh có biệt danh hay tên gọi nào không?"

Phó Chấp Tự suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn lắc đầu, "Không có."

Hồi nhỏ người nhà chưa từng đặt biệt danh cho hắn, sau này cũng chẳng ai gọi hắn bằng cái tên nào khác.

Ngu Duyên trầm ngâm, vo một nắm tuyết rồi bắt đầu nặn.

Rất nhanh, một con sao biển nhỏ, một vỏ sò nhỏ, một con tôm nhỏ, một con cua nhỏ... lần lượt được nặn ra từ tay cậu, tuy hơi trừu tượng nhưng ghép lại vẫn có thể nhìn ra hình dáng đại khái.

Phó Chấp Tự có chút khó hiểu, "Đây là gì?"

Ngu Duyên giải thích: "Anh 'Thích ăn hải sản'."

Phó Chấp Tự khựng lại một chút, nhưng đã phản ứng lại rất nhanh, không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Phải rồi, cái tên tài khoản nhỏ trên nền tảng livestream cũng xem như là một loại biệt danh.

Trước đây hắn không thích ăn hải sản vì bị dị ứng, nhưng từ khi chú cá nhỏ này xuất hiện, sở thích và thói quen của hắn đã thay đổi. Bây giờ, hắn đặc biệt thích hải sản, dù rằng thứ duy nhất hắn có thể ăn chỉ là cá nhỏ của hắn thôi.

Trên bệ cửa sổ, rất nhiều hải sản đã bao bọc sứa mèo và cá nhỏ lại.

Có lẽ vào một buổi trưa nắng đẹp nào đó, chúng sẽ tan thành một vũng nước tuyết rồi bốc hơi, nhưng tình yêu thì sẽ vĩnh viễn ở lại nơi đây, không bao giờ biến mất.

...

Có lẽ do chơi trong tuyết quá lâu, tối hôm đó Phó Chấp Tự đổ bệnh.

Nửa đêm phát sốt, hơi nóng từ hắn khiến Cá nhỏ cuộn trong lòng hắn cũng bị đánh thức.

Ngu Duyên không khỏi cảm thấy có chút tự trách.

Cậu là người cá, không sợ lạnh, cứ thế kéo Phó Chấp Tự chơi tuyết lâu như vậy, hoàn toàn không để ý hắn có bị gió lạnh thổi quá nhiều hay không, có bị nhiễm lạnh hay không.