MC’s POV:

Chạy qua mặt đường lồi lõm, tôi nghe thấy những tiếng ‘Gashan’ từ phía sau phát ra lặp đi lặp lại. Những ổ gà xuất hiện trên con đường này đã xuất hiện thường xuyên hơn. Khi không còn ai quản lý cầu đường nữa, mọi thứ sẽ tệ đi với tốc độ nhanh hơn bất cứ ai có thể tưởng tượng được.

Chất đống ở ghế sau xe là một đống lộn xộn toàn nhạc cụ. Chúng là tất cả những gì tôi tìm thấy xung quanh những ngôi nhà và cửa hàng.

Cũng đã gần 3 tháng kể từ khi tôi bắt đầu đi thu thập nhạc cụ về căn nhà kho ấy. Tôi nghĩ mình đã lượm gần hết ở khu phố này rồi, vì hôm nay tôi chẳng tìm thêm được mống nào cả.

Lấy đi những đồ dùng sau khi đã lục lọi chỗ ở của người khác, nếu trước khi thế giới biến thành như này thì tôi đã bị bắt rồi, nhưng giờ

thì chẳng còn ai quan tâm đến việc đó nữa. Tôi nghĩ là, khi ai đó bị điều khiển bởi những luật lệ, thì cho dù cả tâm trí và linh hồn của họ có bị hủy hoại đi với tốc độ ánh sáng, thì cũng chẳng có vấn đề gì cả.

Tiếng nhạc cổ điển phát ra từ chiếc radio trên xe vang vọng trong không gian tĩnh lặng này. Dù trạm phát sóng radio đã ngừng hoạt động, nhưng vì lí do nào đó mà vài tuần trước họ đã mở lại hệ thống radio lần nữa.

Chắc có lẽ có ai đó đã đến trạm phát sóng, và bật cái hệ thống kia lên.

Khúc nhạc đang được phát, là ’Bản giao hưởng số 9:”Từ thế giới mới”’ của Dvorak. Bài này nổi tiếng đến nổi một người chẳng biết gì nhiều về âm nhạc cổ điển như tôi còn biết rõ. Tôi thầm nghĩ có lẽ đây là bài nhạc phù hợp nhất cho ngày cuối cùng này rồi.[note43824]

“Anh đang làm gì ở đây vậy?” câu hỏi ấy đã quanh quẩn trong tâm trí tôi suốt cả ngày hôm nay rồi.

Thực sự thì, tôi đang làm cái gì ở đây nhỉ? Dù có nghĩ bao nhiêu đi chăng nữa, tôi vẫn chẳng thể tìm được đáp án cho mình.

Tôi mơ hồ nhớ lại cái ngày mà tôi bắt đầu sống trong cái nhà kho đó.

Khi ấy, tôi đã tìm một nơi để kết thúc cuộc đời mình. Và trong khi lang thang trên đường phố, tôi đã vào cái nhà kho ấy. Khoảnh khắc hình ảnh cây đại dương cầm đập vào mắt tôi, tôi đã quyết định sẽ dùng khoảng thời gian còn lại để thu thập nhạc cụ về đây.

Tôi chẳng biết việc đó có y nghĩa gì nữa, nhưng ít nhất thì tôi đã tìm được mục tiêu của mình vào những thời khắc cuối.

Tôi hầu như quên mất thời gian vì mặt trời chẳng bao giờ lặn nữa, nhưng giờ chắc cũng đã tối rồi. Tôi không biết khi nào thì thế giới này kết thúc, nhưng chắc rằng từ giờ đến lúc đó cũng không còn nhiều thời gian đâu.

Đã từ lâu, nơi này không còn đón nhận được cơn mưa nào cả, nên mặt đất giờ trở nên khô cằn, chỉ một cơn gió nhẹ thổi qua thôi là bụi tung mù mịt rồi. Phố vắng không người chỉ còn mình tôi, và nơi này đã thực sự chết đi trước cả khi ngày tận thế xảy đến rồi.

Ngày cuối cùng của thế giới. Tôi đã tính là sẽ tự mình đốt hết đống nhạc cụ trong kho đi. Nhằm đạt được mục đích đó, tôi liên tục đi thu gom chúng khắp mọi nơi.

Rồi đột nhiên, một giọng nói phát ra từ chiếc radio đang phát nhạc cổ điển.

“Chương trình phát sóng mà tôi tự ý gửi đến bạn hôm nay đây, đã kết thúc. Dù chỉ là một khoảng thời gian ngắn, nhưng cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng tôi cho đến cuối cùng. Tôi hy vọng được gặp lại các bạn vào một ngày nào đó trong tương lai. Chào thân ái.”

Sau khi tiếng nói kia kết thúc, “Điệp khúc Hallelujah” vang lên. Đúng là một sự mỉa mai mà.[note43823]

Thế giới này chẳng tồn tại thứ gì là Thần linh đâu. Dù có muốn hay không, thì phán quyết lên thế giới này sẽ đến vào ngày mai. Dù đã biết như vậy, nhưng tại sao tôi lại không thể ngừng cầu nguyện được chứ?

Trước khi kịp nhận ra, tôi đã đứng trước cửa nhà kho rồi. Dừng xe lại trước lối đi, tôi tắt máy, và âm thanh từ chiếc radio biến mất một cách lạnh lùng.

Không biết cô gái kia đã đi đâu chưa nữa. Nếu được thì tôi muốn cô ấy đi luôn cơ. Xuống xe trong khi nghĩ lan man như vậy, tôi bắt đầu lơ mơ nghe thấy tiếng piano đâu đó. Giật mình, tôi tức tốc lao ngay vào nhà kho.

FMC’s POV:

Đột nhiên nghe thấy tiếng cánh cửa kim loại đập mạnh vào tường, tôi bất chợt giật mình nhìn ra phía cửa. Đằng đó là cậu trai kia, đang nhìn chằm chằm vào tôi trong khi thở dốc.

“Chào mừng anh quay lại.”

“Ah, aa…”

“Xin lỗi, tôi đã tự ý chơi piano mà không hỏi.”

“Không phải tôi quan tâm đến điều đó.”

Tôi đã nghĩ anh ta đang giận, nhưng không, cậu chỉ đứng đó với đôi mắt mở to.

“Ừm?”

“...Có vẻ như lệch tông rồi, cô đã lên lại dây đàn à?”

Hiểu rồi, ra cậu ta ngạc nhiên vì điều này. Tự nhiên tôi thấy tự hào đôi chút.

“Thực ra tôi là một sinh viên khoa âm nhạc đấy, dù nhìn thế này thôi. Nhưng tất nhiên là giờ còn thứ gì như trường đại học nữa đâu.”

“...Hehh.”

“Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên tôi lên dây piano, nên có thể sẽ lỗi đôi chút.”

“Thế vẫn còn hơn, tôi thì chẳng thể tự lên dây được.” Cậu ta nói trong khi lướt tay kiểm tra những phím đàn.

“Từ khi thế giới trở thành thế này, tôi đã không chơi piano nữa, nên tôi không nghĩ là sẽ có một ngày mình lại được chơi đàn đâu.”

“Điều đó giờ còn khiến cô thấy vui được cơ à. Chơi piano lúc này còn có ích lợi gì nữa đâu chứ?”

“Đúng là chơi piano giờ chẳng còn ý nghĩa gì nữa, nhưng tôi chơi đơn giản vì tôi muốn thôi.”

Nghe tôi nói vậy, anh ta nhếch mép mỉa mai, khịt mũi rồi cười nhẹ.

Đột nhiên, tôi cảm thấy mình có thể hiểu tại sao anh ta lại ở nơi này. Dù anh ta có phủ nhận đến mức nào đi nữa, thì tôi nghĩ, bên trong anh ta vẫn là một sự yêu thích với âm nhạc.

Lí do mà anh ta nhận ra tiếng piano bị lệch tông, chỉ có thể là do anh ta cũng đã chơi nhạc mà thôi.

“Um, nếu anh thích nó, tại sao anh lại không chơi?”

“Tôi không chơi được piano. Cô cứ thoải mái dùng đi.”

Nói xong, anh ta quay về phía góc phòng và ngồi đó. Hình như đó là khu vực cố định của anh ta rồi.

Tôi lướt ngón tay trên những phím đàn, cố gợi lại cảm giác về từng nốt nhạc. Những âm thanh vang lên tạo nên một giai điệu tràn ngập căn phòng. Anh ta ngồi đó, mắt nhắm lại, dường như đang tận hưởng bản nhạc này.

“Cô chắc chắn rất thích nó nhỉ.” anh ta đột nhiên hỏi vậy giữa quãng nghỉ.

“Eh?”

“Piano ấy. Vì trông cô rất vui khi được chơi đàn mà.”

Khi được hỏi như vậy, tôi mới nhận ra những cảm xúc của mình.

“...Tôi đoán vậy. Vì piano với tôi là tất cả mà.”

“Tất cả?”

“Mẹ tôi là một nghệ sĩ piano, còn bố tôi là một nhạc sĩ không được thành công lắm.”

Đó là những kí ức khi mà thế giới này còn yên bình. Những ngày tháng ấy thật hoài niệm, nhưng cũng là khoảng thời gian tôi không thể quay lại nữa.

“Từ lúc còn nhỏ, tôi đã phải luyện piano suốt ngày. Bố mẹ tôi còn muốn tôi phải giỏi hơn Chopin cơ. Dù cho điều đó là bất khả thi, họ vẫn cứ áp đặt cái giấc mộng hão huyền đó vào tôi. Thật ngu ngốc, đúng chứ. Vậy nên, tôi chẳng có gì ngoài piano cả.”

“...Cô đã có một khoảng thời gian khó khăn nhỉ?”

“Đã có một lúc nào đó, thậm chí tôi còn không thể nhìn vào một cây piano nữa. Trường đại học thì đóng cửa, rồi bị cuốn vào mấy vụ khủng bố, mất hết nhà cửa, và rồi lang thang một mình. Tôi nghĩ mình sẽ sống hết phần đời còn lại mà không chơi piano một lần nào nữa. Dù thế nhưng, ngay tại đây, ngay bây giờ tôi đang ngồi trước một cây đàn, thật kì diệu nhỉ, anh có nghĩ thế không?”

Cuối cùng thì, tôi vẫn không thể tách mình ra khỏi piano được. Có lẽ là vì sau cùng, tôi vẫn còn rất yêu âm nhạc.

“Xin lỗi, giờ có kể chuyện đời tôi thì cũng muộn rồi nhỉ. Anh cứ quên hết đi nhé.”

“Nah…”

Anh ta nheo mắt lại, như đang khó chịu với lời nói đùa của tôi. Có khi nào anh ta đang nghĩ về những gì đã nói sáng nay. Trông biểu cảm của anh ta có vẻ dịu hơn lúc sáng, chắc do âm nhạc đã làm dịu đi bầu không khí xung quanh.

Vẫn di chuyển ngón tay trên những phím đàn, tôi quay lại đối mặt với anh ta.

“Giờ thì anh có muốn chơi nhạc cùng tôi không? Nếu có, tôi chắc chắn rằng anh sẽ hiểu ý nghĩa của âm nhạc là gì.”

“Tôi nói rồi, tôi không biết chơi —”

“Nah, không phải piano, mà là thứ này.”

Tôi chỉ vào cây guitar đang nằm ngay cạnh chiếc piano.

Anh ta nhìn tôi chằm chằm, có vẻ rất bất ngờ. Đây là lần đầu tiên tôi chạm vào được con người thật của anh ta nhỉ, tôi đã nghĩ vậy đấy.