FMC’s POV:

Cảm giác cứng cáp và lạnh lẽo của sàn nhà làm tôi bừng tỉnh. Có vẻ như tôi đã ngủ thiếp đi trong một góc tối ngay trên nền. Tôi đã nghĩ có khi giờ còn tối, nhưng ngay lập tức, tôi nhớ ra, trên thế giới này làm gì còn màn đêm nữa.

Tôi đứng dậy, và ngó nghiêng xung quanh xem xét tình hình. Nơi này trông như một nhà máy bị bỏ hoang vậy. Mọi cửa số đều được trang bị một tấm rèm, và ánh sáng lọt qua những khe hở lấp lánh khi phản chiếu lại những hạt bụi trong không khí.

Ở một góc tối khác, tôi thấy vô số những thứ đồ gì đó. Khi cố căng mắt ra nhìn, tôi nhận ra chúng là một loạt những nhạc cụ bị vứt lộn xộn.

Những cây guitar, bộ trống, cả những cây trumpet hay trombone đều ở đó. Tất cả đều bị ném bừa bãi trên nền đất. Và ở trung tâm đống lộn xộn đó, được bao quanh bởi đống nhạc cụ kia, là một cây đại dương cầm. [note43814]

"Nơi này là gì đây..." tôi bật ra trong vô thức.

"Đây là nghĩa trang của những nhạc cụ."

Câu trả lời phát ra từ trong bóng tối, khiến tim tôi như ngừng đập trong giây lát. Tôi đã nghĩ chắc hẳn là chẳng có ai ở đây đâu.

Tôi quay lại hướng phát ra giọng nói kia.

Ở góc phòng, như bị chôn lấp giữa núi nhạc cụ, ngồi trên nền đất cùng vài thứ khác, là một cậu trai trẻ đang nhìn chằm chằm vào tôi.

MC's POV:

Đã khoảng gần một năm kể từ khi "Tuyên ngôn của tận thế" được công bố.

Tôi không biết lí do chi tiết là gì, nhưng họ nói rằng thế giới này sẽ diệt vong vào ngày mai. Điều gì sẽ xảy ra không phải là thứ mà một người bình thường như tôi có thể biết được, và tôi cũng chẳng muốn biết làm gì.

Tất nhiên là, nếu một ngày nào đó, đột nhiên có người nói rằng "Thế giới này sắp tận diệt rồi!" thì chắc hẳn chẳng ai tin cả. Mọi người sẽ cười vào cái dự báo ngu ngốc đó.

Nhưng thật ra, những hiện tượng kì lạ gần đây liên tục xảy ra, và tuyên ngôn kia xuất hiện, chẳng phải từ TV hay sách báo, mà là chính Chính phủ đã đưa ra.

Đó là lí do tại sao, ngay bây giờ, tất cả mọi người đều tin rằng thế giới này đã gần đến hồi kết rồi.

Vài tháng trước, một số vụ khủng bố và bạo động đã xảy ra, nhưng giờ thì tình hình đã nguội đi hết rồi. Có lẽ là vị họ nhận ra giờ những việc làm ấy chẳng còn ý nghĩa gì nữa cả.

Có những người lên thành phố để tìm người thân, cũng có những người chọn quay về nông thôn, và cả những người đã trở nên tuyệt vọng và kết thúc cuộc đời họ, hay những người ra đi vì bị cuốn vào những cuộc bạo loạn nữa.

Trên phố giờ chẳng còn mấy người, vậy nên, nơi này được duy trì một mức độ trật tự và yên ổn nhất định.

Việc cứu cô gái ấy, cũng là do ngẫu hứng mà thôi.

Lang thang trên phố vắng như mọi hôm, chợt tôi nhìn thấy cô ấy nằm sõng soài trên mặt đất trông như sắp chết, ở ngay đường chính.

Lúc đầu tôi đã nghĩ đó là một con ma nơ canh bị vứt đi cơ, vì đã rất lâu rồi tôi không nhìn thấy người sống.

Nếu cứ như thói quen, chắc chắn tôi sẽ lờ đi cô ấy rồi. Nhưng chỉ hôm nay thôi, có lẽ là do đây là ngày cuối cùng rồi, nên tôi muốn làm gì đó tốt tốt.

-----

"Um..." Cô gái đứng dậy, và bước vài bước lại gần tôi trong khi né những nhạc cụ nằm vương vãi trên mặt đất. Theo từng bước di chuyển của cô gái, bầu không khí ngột ngạt nơi đây rung chuyển.

"Um, hôm nay là ngày nào vậy?"

"Buổi sáng cuối cùng của thế giới này." Nghe tôi nói thế, cô ấy đặt tay lên ngực và hít thở sâu.

"Tôi hiểu rồi. Vậy thì, đây không phải thiên đường nhỉ."

"Cô lúc ấy muốn chết hả? Nếu thế thì có lẽ tôi đã làm việc thừa thãi rồi nhỉ."

"Không. Không phải vì cái đó..."

Ngay lúc ấy, một tiếng 'kyu-' nhỏ phát ra từ bụng cô ấy. Tôi nghĩ có khi cô ấy đổ gục ở đó là do quá đói nên không thể di chuyển được.

Tay giữ lấy bụng, với khuôn mặt ửng đỏ vì xấu hổ, cô cúi đầu thật sau.

"Cảm ơn vì đã cứu tôi." cô ấy có vẻ là một người được nuôi dạy tử tế đấy. Tôi tự dưng thấy quan tâm đến việc tại sao cô gái này lại lang thang ở một nơi như thế này. Nhưng suy nghĩ ấy lập tức bị cắt đứt.

Có phải cha mẹ cô ấy đã chết không, hay cô ấy bị bỏ rơi. Hay đơn giản chỉ vì cô ấy muốn tìm một nơi để kết thúc cuộc đời mình.

Dù là bất kì trường hợp nào, hỏi cô ấy chi tiết về nó cũng không vui đâu. Ở cái thế giới mà mọi thứ sẽ kết thúc vào ngày mai, tất cả những gì đã xảy ra trong quá khứ không còn đáng quan tâm nữa.

"Cô đang đói hả."

"Uh, cái đó thì... vì tôi cũng chưa ăn gì hai ngày rồi..."

"Nếu cô cần đồ ăn, còn một ít ở trên kệ kìa."

"Tôi ăn chúng có ổn không?"

"Ý tôi là, dù có để lại thì cũng còn ý nghĩa gì nữa đâu đúng chứ. Tôi không biết cô đã muốn đi đâu, nhưng giờ cô có thể lấy bất cứ thứ gì cô thích." Thế nhưng, cô gái chẳng hề di chuyển, cứ như đang nghĩ gì đó sâu xa vậy.

"Ừm, anh-"

"Hả?"

"Anh đang làm gì ở đây thế?"

"Cô hỏi thế thì được gì?"

"Tôi thấy hứng thú về mấy thứ nhạc cụ kia, nên tôi muốn hỏi thôi." cô gái nhìn về đống nhạc cụ kia, và giang rộng hai tay ra. Tôi lắc đầu khẽ thở dài.

"Cô không cần phải biết đâu. Hơn nữa, chẳng có gì để kể về cuộc đời của tôi đâu Tôi chỉ đơn giản là làm những gì tôi thích thôi."

Không có phản hồi, cô gái ấy chỉ nhìn tôi chằm chằm. Đột nhiên một cảm giác khó chịu lướt qua, cứ như tôi bị cô ấy nhìn thấu vậy. Có lẽ tôi nên đứng dậy và đuổi cô ấy ra khỏi đây luôn nhỉ. Ngay khi nghĩ vậy, cô gái nói

"Tôi có thể ở đây thêm một lúc được không?"

"Tại sao?"

"Tôi chỉ muốn thế thôi."

"...Cô bị ngốc à, hay đang trong thời kì khủng hoảng thế? Hay cô quá ngây thơ nên chẳng nghĩ được thứ gì? Nếu giờ tôi tấn công cô, thì cô định làm gì đây?"

"Nếu vậy, anh đã không cứu tôi đúng chứ? Với lại, anh cũng đã nói trước đó còn gì, tôi chỉ việc làm những gì tôi thích thôi."

Ánh mắt ấy nhìn tôi chẳng chút nghi ngờ, ánh mắt vô tội ấy khiến bạn chẳng thể từ chối một khi đã nhìn vào chúng

Cuối cùng thì, tôi tự ép bản thân mình nói ra những câu mình chẳng muốn nói.

"Vậy thì... cứ làm gì cô thích đi."

"Cảm ơn anh nhiều lắm."

"Tôi ra ngoài đây."

"Ok, đi cẩn thận nhé."

Như muốn chạy trốn khỏi những lời của cô ấy, tôi rời khu nhà kho. Sao tôi lại thấy khó chịu thế khi có một cô gái ở đó nhỉ? Và nếu như vậy tại sao tôi lại không đuổi cô ấy ra nhỉ? Lái chiếc xe của mình ra ngoài, những câu hỏi ấy cứ lần lượt vụt qua tâm trí tôi.

FMC’s POV:

Khi tiếng xe càng lúc càng xa dần, sự tĩnh lặng bao trùm căn nhà kho. Cứ như là, thời gian đã dừng lại trong bầu không khí trì trệ này.

Nhưng những bước chân nhỏ nhẹ của tôi khiến bụi mù xung quanh bay lên, khiến tôi nhận ra thế giới này vẫn còn chưa kết thúc.

Trên một cái kệ gần góc kho, là vài phần ăn đúng như anh ấy đã nói. Lượng thực phẩm ở đây một người không thể ăn hết được. Tôi băn khoăn liệu anh ấy là người đã thu thập hết chỗ này à.

Tôi chọn một lon súp cà chua trông có vẻ ăn được trên giá.

Món súp giờ lạnh ngắt, nên tôi chẳng thể nói là nó ngon được. Nhưng mỗi lần nhấp một ít, tôi lại cảm thấy năng lượng đang tràn vào cơ thể mình. Từ từ, chậm rãi tôi ăn hết món súp đó.

Sau bữa ăn, dù tôi đã dọn dẹp xong xuôi nhưng chưa có vẻ gì là anh chàng kia sẽ về cả. Nhìn vào chiếc đồng hồ treo trên tường, thì hình như đã 10 giờ sáng rồi. Vì mặt trời không bao giờ lặn, nên cảm quan thời gian đã dần bị lu mờ theo ngày tháng. Dù đồng hồ đang hiện như thế, nhưng tôi chẳng có cách nào để xác nhận xem có đúng hay không nữa.

Ngẫm nghĩ một lúc, tôi kéo rèm và mở cửa sổ ra.

Anh ta có thể sẽ nổi giận, nhưng mà, tôi mở cửa ra vì tôi thấy tiếc cho những nhạc cụ đã bị vứt ở nơi bụi bặm này.

Và hơn nữa, vì trước đó, tôi đã nói sẽ làm điều mình thích mà. Nếu giờ tôi bỏ lỡ chuyện gì đó, thì sau này cũng chẳng còn thời gian để mà hối hận nữa đâu.

Tiếng lá cây xào xạc ngoài cửa sổ, những cơn gió lùa vào thổi tung những tấm rèm. Giờ là tháng 12 rồi, nhưng không khí hiện giờ dễ chịu và yên bình như mùa xuân vậy.

Để kiểm tra từng thứ một trong đống nhạc cụ kia, tôi đi một vòng xung quanh nhà kho.

La liệt những loại nhạc cụ linh tinh khác nhau, từ những loại rõ ràng trông cực kì đắt đỏ, cho đến những thứ trông như đồ chơi cho trẻ em với những nhân vật anime được dán lên đó. Tự hỏi liệu đây có phải là nhà kho dùng để chứa nhạc cụ không, và nếu đúng là như vậy, thì chắc chắn đây chẳng phải nơi tốt đẹp gì để bảo quản chúng rồi.

Ngay trung tâm căn nhà kho này, là một cậy đại dương cầm như tượng trưng cho nơi này, và nằm bên cạnh đó là một cây acoustic guitar cũ. Khi tôi thử gảy những sợi dây đàn, thanh âm dịu nhẹ và trong trẻo phát ra.

Tôi ngồi xuống trước cây đại dương cầm, và mở khung phím ra. Hoài niệm thật đấy, tôi nghĩ vậy.

Gần như tôi đã bật cười trong khoảnh khắc ấy. Tôi đã nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ được đụng tay vào piano một lần nữa đâu, nhưng hiện tại, trong cái ngày cuối cùng của thế giới này, tôi lại ngồi trước piano một lần nữa. Cứ như là định mệnh đã sắp đặt vậy.

Đặt ngón tay lên những phím đàn, tôi lấy một hơi thật sâu. Dù đã chơi piano từ khi còn nhỏ, nhưng đã rất lâu rồi kể từ lần cuối tôi trực tiếp được chạm vào một cây đàn như thế này.

Không biết liệu giờ tôi còn có thể chơi đàn được không nữa. Nhưng rồi tôi lắc mạnh đầu để rũ bỏ hết những suy nghĩ kia đi. Sẽ ổn thôi mà. Đến giờ, mình vẫn còn nhớ những giai điệu mà.

Từ lòng quyết tâm của bản thân, tôi dồn sức vào những đầu ngón tay mình, và rồi một nốt trầm thấp hơn cả những gì tôi tưởng tượng vang lên.