Cuối cùng thì ngày hôm ấy cũng trôi qua một cách thật yên bình, và cho đến tận ngày hôm sau, mọi chuyện mới thực sự bắt đầu.

Điềm báo… đã xuất hiện.

Lúc đi ngang qua Tanuma, người đang chăm chú dưới sân trường: “Ê Natsume… Có gì đó ở kia phải không?”

Tanume cũng giống tôi, người có thể cảm nhận sự hiện diện của ayakashi. Và đó cũng là cách chúng tôi trở thành bạn.

“Hả? Tớ có thấy gì đâu.”

“Ồ, vậy ra tớ nhìn nhầm. Thế mà tớ cứ tưởng có vài cái bóng di chuyển trong bụi cây.”

Sự thật là Tanuma chẳng thể nhìn yêu quái rõ bằng tôi. Nên bình thường cậu ấy chỉ cảm nhận được bóng hay sự hiện diện của chúng mà thôi.

“Ê, Tanuma, chuẩn bị ra sân học thể dục rồi.”

“Ừ, tới liền. Gặp lại sau nhé, Natsume.”

Sau khi Tanuma trở lại lớp cùng Kitamoto, người vừa gọi, tôi kiểm tra lại chỗ bụi cây mà cậu ấy vừa chỉ. Nhưng chẳng có gì đáng nghi cả.

Cũng từ bận ấy, tôi không còn thấy bất kì gương mặt to lớn nào đột ngột xuất hiện trên tường, và cũng chẳng có người phụ nữ nào đứng bên kia đường với gương mặt xanh xao. Có lẽ bầu trời hôm nay thật đẹp, với một chút dễ chịu từ nắng, một chút nhẹ nhàng từ gió, và tôi cũng chẳng còn lo âu về lũ yêu quái trong đôi mắt của mình. Giống như Sư Phụ đã nói, chúng quá nhỏ bé để gây nên bất kì thiệt hại nào. Tôi đang nghĩ như vậy, trong khi ngang qua đoạn đường mà một con Kappa hay ngất xỉu, và có thứ gì đó mềm mềm dưới chân.

“Ui da!...”

Tiếng kêu thất thanh ấy khiến tôi giật mình nhìn xuống chân, nhưng chẳng có gì cả.

“Này, Ngài Natsume! Thế là xấu lắm đó!”

Giọng của Kappa? Nhưng đâu vậy ta?

“Dù ngài đã cứu tôi nhiều lần, nhưng tôi không nhớ rằng mình đã bị đối xử tệ bạc như thế lần nào cả! Này, nếu ngài cứ tiếp tục như vậy, buộc lòng tôi phải yêu cầu một trận… Thôi chết, chóng mặt quá.”

Dù nghe thấy rõ ràng giọng nói của Kappa, nhưng tôi vẫn chẳng thể thấy được cậu ấy.

Bất thình lình, Nyanko-sensei xuất hiện.

“Sư Phụ, tôi không thấy Kappa, dù giọng của cậu ấy vẫn văng vẳng bên tai.”

“Hả? Mi không thấy thằng nhỏ đằng kia á?”

Ông nhìn chằm chằm vào mặt tôi.

“Dù… Dù cậu có nói vậy… tôi cũng không dễ t… *oáp*

Từ giọng nói yếu ớt ấy, rõ ràng là Kappa đang ở đây nhưng tôi chẳng thể thấy, ngay cả cái bát khô nứt trên đầu cũng không.

“Sensei, có thể nào…”

Là bọn chúng. Đúng rồi, Lũ Mojibake!

“Natsume, đi thôi.”

Sư phụ dẫn tôi tới Yatsuhara. Nhưng trước khi đi, tôi lấy một chút nước ở gần đó và đổ xuống nơi phát ra giọng nói, chỗ mà Kappa đang kêu ca, rên rỉ. Dường như nhận ra những gì tôi nói là thật, cậu ấy không còn than thở nữa mà chạy đi đâu mất sau khi bỏ lại lời cảm ơn như mọi khi.

Trên Yatsuhara, hai trung cấp đã tề tụi cùng đồng bọn sau khi nghe thấy Nainko-sensei gọi.

“Đây quả thực là một vấn đề nghiêm trọng nếu Natsume-sama không thể nhìn thấy chúng ta nữa.”

“Nghiêm trọng!… Nghiêm trọng!...”

“Đáng thương làm sao! Không thể thấy chúng tôi nữa chỉ vì một đám mojibake chui vào mắt – quả nhiên, sự yếu đuối của cậu là không có giới hạn. Nhưng vậy cũng đáng yêu.”

“=__= Dừng lại! Dừng lại ngay, Hinoe! Đừng có đột nhiên sát lại, và thở vào người tôi như thế.”

“Tôi thực không biết cái cục thịt bông này hằng ngày làm được những gì, nhưng thự sự là một tên vệ sĩ vô dụng!”

“Im đi! Một người cao quý như ta sao lại phải xử lí mấy thứ nhãi nhép như vậy!”

Những yêu quái vì lo lắng cho tôi mà tới, rõ ràng là đang ở đây. Nhưng trước mắt tôi lại chẳng có ai trừ Nyanko-sensei. Mà cũngđúng thôi, bởi ông đang ở trong hình dạng một con mèo mập mạp, thứ mà ngay cả người bình thường cũng thấy, huống chi là tôi. Có lẽ, đó chính là lí do mà cả ngày hôm qua lại yên bình đến thế.

“Natsume, giờ tính sao?”

Cùng với một làn khói mờ nhát, Sensei đã biến mất. Chẳng còn ai nữa, mọi thứ yên ắng đến ghê rợn.

“Naynko-sensei… Ông còn đó không?”

Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng, nhưng chẳng có ai đáp lại. Chung quanh thật vắng lặng. Mãi cho tới lúc một người đàn ông đội mũ bóng chày đạp xe ngang qua, nhìn tôi với vẻ nghi ngờ, khi một mình đứng giữa đồng không mông quạnh.

“@__@ Sư Phụ…”

“Hãy thư giãn đi. Ta ở đây.”

Tôi khẽ thở phào khi nghe thấy giọng của ông.

“Hãy biến về hình dạng thật của mình đi Sư Phụ. Tôi chẳng thể nào bình tĩnh được nếu chỉ nghe thấy giọng của ông.”

“Đó chỉ là vỏ bọc tạm thời chứ không phải hình dạng thật của ta.”

Trong khi phàn làn, ông bắt đầu trở lại hình dạng của một con mèo mập mạp.

“Nếu có thể ám được con người thì thực sự không thể nào xem chúng như vô hại được nữa.” Chobi vuốt ria mép: “Thực thú vị mà.”

“Hết cách rồi.” Hinoe nhún vai: “Tôi sẽ tìm chút thông tin về lũ Mojibake.”

“À đúng rồi. Tốt hơn hết, đừng để lũ yêu quái khác biết được chuyện này.”

“Nhớ đấy, đây là bí mật của riêng chúng ta.”

“Bí mật, bí mật.” Hai chung cấp đồng thanh.

Không nhìn thấy gì thật khó chịu, dẫu cho tôi có cảm thấy biết ơn từ tận sâu trong trái tim mình.

.

.

.

Trên đường trở về từ Yutsuhara, tôi chẳng thể nào bình tâm nổi nữa: “Liệu mình còn nhìn thấy họ nữa không?” Cứ thế… cứ thế chìm sâu vào dòng suy nghĩ.

Tôi cũng từng gặp một người mất đi năng lực, và chẳng thể thấy nổi người mình quan tâm.

Chuyện cũng xảy ra lâu lắm rồi, kể từ khi gặp Naynko-sensei và mọi người, tôi đã thực sự sợ hãi từ tận đáy lòng.

“Nghĩ gì thế, Natsume?”

“À, không có gì.”

“Xì! Đảm bảo mi lại nghĩ tới mấy thứ vớ vẩn như, đám mojibake sẽ lấy sức mạnh của mi, rồi thì lập gia đình và sinh con đẻ cái khắp cả người mi.”

“T__T Không hề có vụ đó đâu! Mấy cả đừng có nói những thứ ghê tởm như vậy nữa được không, Sensei?”

Tôi không cho là chuyện sẽ chuyển biến theo chiều hướng ấy, nhưng cũng chẳng thể chắc chắn được điều gì. Dù sao thì hiện giờ tôi vẫn còn nghe được tiếng của họ, nhưng biết đâu một ngày nào đó, ngay cả khả năng cũng sẽ không còn?

Tôi thực không dám nghĩ nữa.

Nhưng nếu có một ngày như thế, có lẽ tôi sẽ chẳng còn bị làm phiền bởi chúng. Rồi cả Sư Phụ nũa… chắc ông sẽ cuỗm lấy cuốn sổ và chạy mất thôi, dù sao thì cũng chả thể trả lại tên cho các yêu quái trong đó được nữa. Và tôi cũng chẳng còn phải trải qua những ngày dài bị yêu quái quấy nhiễu. Đó chính là điều tôi mong mỏi hằng ngày, nhưng giờ đây, cảm giác trống rỗng, khó chịu này là sao đây?

.

.

.

Đêm ấy, tôi mơ về một căn phòng lạ lẫm.

Giữa không gian lờ mờ - ấm tách, tranh lụa, những con búp bê xứ, đồng hồ đứng, và cả cái vị đặc trưng của mùi ẩm mốc. Khắp cửa tiệm đều phủ lên một màu huyền ảo bảy sắc. Đằng sau còn có một phòng làm việc nhỏ. Nơi có một bà cụ đang chăm chú vào bức thư vừa viết xong. Có lẽ, đây chính là thứ mà lũ mojibake đã trú ngụ. Bà bỏ bức thư vào phong bì đã ghi địa chỉ. Nhưng ngay lúc chuẩn bị dán niêm phong, bà lại ngừng tay, rồi thở dài và cất nó lại vào trong ngăn kéo.

Đột nhiên, cả cửa tiệm lại chìm trong sắc màu huyền ảo và những món đồ cổ dựa sát tường bắt đầu chuyển động nhè nhẹ, như phản ứng cùng với tiếng thở dài của bà cụ. Ngọn đèn không cắm ổ bỗng tỏa ra ánh sáng ấm áp, đổ dài theo từng nhịp bước của những con búp be đang nhảy múa. Cứ như thể chúng đang cố gắng khiến bà vui lòng. Nhưng, bà cụ lại chẳng nhận ra, khép hờ đôi mắt và bắt đầu chìm sâu vào suy tưởng. Chẳng mấy chốc, bà rơi vào giấc ngủ.

.

.

.

Tình trạng ấy cứ thế kéo dài thêm ba ngày nữa, dường như những yêu quái ở vùng Yatsuhara đã giữ bí mật rất tốt, và Kappa cũng hiểu được sự nguy cấp lúc này nên cậu đã không nói cho bất kì một ai. Chắc cũng vì thế mà trong suốt thời gian qua, tôi đã có một quãng thời gian yên bình hiếm có. Và càng đáng mừng hơn khi lũ mojibake không hề tăng trưởng hay gây ra bất cứ hậu quả nghiêm trọng gì. Tôi cũng không cảm thấy bất tiện gì cho cam. chỉ là, trí tò mò của tôi bị kích thích bởi giấc mơ nọ.

“Huh? Vậy chẳng phải ý của lũ mojibake đó là muốn trở lại cửa tiệm của bà lão?”

Đấy là điều Hinoe đã nói sau khi trở về để thông báo tình hình điều tra của mình. Chỉ tiếc cái, cô chẳng tìm được thông tin hữu ích nào. Bởi từ trước tới giờ, chưa từng có ai nghe nói về việc mojibake bám vào con người, chứ nói gì tới việc đuổi chúng đi.

“Hể??? Ta hiểu rồi. Nếu đã vậy, có muốn tới đó một chuyến không, Natsume?”

Có vẻ như ông cũng đã chán ngấy với cái việc này rồi nên mới nhiệt tình đến vậy.

.

.

.

Tới ngày thứ ba, tôi trả bức thư lại cho Taki khi gặp nhau trên đường về nhà. Đồng thời cũng tóm tắt ngắn gọn về lũ mojibake, chỉ trừ việc chúng chui vào mắt, bởi tôi không muốn cô ấy lo lắng vô ích. Taki vui lắm, cô thực sự bất ngờ vì đã có thể đọc được nội dụng bức thư. Tuy nhiên, ý nghĩ của nó vẫn là một điều bí ẩn.

“Dù sao cũng cảm ơn cậu. Tuy không hiểu lắm, nhưng tớ tin nó quan trọng với ông tớ”

“À… Còn cửa tiệm Lamp Hall thì sao?”

“?”

“Địa chỉ của nó khác với địa chỉ của người cháu, Sako Yoshimi, nên tớ cũng

không biết nó còn ở đó không nữa.”

“A, cửa tiệm á? Nó có vấn đề gì à?”

“Tở chỉ tò mò nên muốn ghé quá chút ấy mà.”

“Hửm!!!”

Có vẻ như không tin cho lắm, cô ấy nhìn tôi chăm chằm, những rồi cũng trả lời mà không hỏi gì thêm.

“Nếu đã vậy, cậu nên đến sớm hơn một chút, bằng không nó sẽ không còn đâu.”

“Hả?”

“Tớ đã gửi một bức thư cảm ơn tới người đó vì đã báo tin cho ông tớ. Đồng thời cũng muốn báo một tiếng về việc ông tớ qua đời luôn. Và một lá thư phản hồi đã trở lại vào ngày hôm qua, nói rằng, họ đã quyết định đóng cửa tiệm đồ cổ đó sau khi bàn bạc.”

“À, tớ hiểu rồi…”

“Chị ấy còn nói rằng, không ai muốn tiếp quản cửa tiệm nữa. Mà chủ tòa nhà họ thuê đang có ý định xây lại sau khi phá rỡ nó. Thế nên, sau khi việc trừ tà hoàn tất, họ sẽ thi công ngay.”

“Trừ tà?”

“Hửm? Có vấn đề gì về việc đó sao?”

“Trừ tà á?”

“Tớ cũng chịu thôi. Có khi bởi đó là tiệm đồ cổ, nên họ sợ sẽ có vài thứ xuất hiện khi phá hủy nó.”

Thì ra là thế, cơ mà tôi chả thấy dễ chịu cho lắm. Tất cả tiệm đồ cổ đều phải làm thế trước khi đóng cửa à?

“À Natsume, có cần tớ báo với chị Yoshimi một tiếng không? Về việc cậu tính ghé qua đó ấy?

“À, không cần đâu, chuyện đó…”

Chịu thôi, dù Taki có nhiệt tình đến đâu đi chẳng nữa, cũng thật ngại để giải thích về một người hoàn toàn xa lạ lại muốn ghé thăm cửa tiệm của bà mình. Còn tôi thì chẳng thể nói có yêu quái chui vào mắt mình, và giờ thì chúng muốn quay lại cửa tiệm đó. Đành vậy nên tôi bảo rằng, mình mới chỉ có ý định thôi chứ chưa biết lúc nào sẽ đi nên không cần thiết phải thế.

“Chắc tớ sẽ phải xem lại đống đồ của ông mình một lần nữa, có lẽ vẫn còn vài bức thư như vậy trong đó.”

Trông cô có vẻ quyết tâm lắm, nắm tay siết chặt cả lại. Ông của Taki, Shinichirou đã để lại khá nhiều thứ trong nhà kho và gác mái, vậy nên việc tìm kiếm chẳng dễ dàng gì cho cam. Rồi khi tôi rời đi, Taki bỗng gọi ngược lại như thể mới nhớ ra gì đó.

.

.

.

Từ trái qua phải: Hai trung sĩ, Râu Dài, Hinoe.

Mèo béo Naynko-sensei và người không coi ổng ra gì, lão đại của đám Hinoe. Người gọi Sensei là: cục thịt bông.

Tanuma và Taki

Râu Dài, Natsume Takashi và Taki đang ôm mèo béo.

.

.

.

Tội đồ của các bạn trở lại rồi đây. Hẳn là mọi người không còn nhớ nổi nội dung của hai phần trước đâu. Sở dĩ tôi ngâm lâu vậy, một phần do dịch là để học tiếng anh, phần vì lười. Mà phần nhiều là do tôi là một tác giả. Có lẽ các bạn cũng nhận ra sau những câu văn tôi dịch. Suốt thời gian qua là để xây dựng nội dung 1 Arc của tác phẩm, tất nhiên chỉ là sườn thôi. Có chế nào hóng không.Arc này tên là: Ngày tàn. ha ha. Trong những phần dịch tiếp theo. Tôi sẽ spoil từ từ.

Cuối cùng, vẫn như mọi khi, vì đây là lần đầu dịch, sẽ có sai sót mong mọi người bỏ quá. Cách hành văn, câu cú, văn phong lỗi chỗ nào mọi người hãy để lại ở phần bình luận. À trong phần này có một chữ Naynko-sensei bị sai đấy. Mọi người tìm rồi chú thích hộ ở bên cạnh nhá.

Nhân tiện:

Yatsuhara: Bát Nguyên, trong anime/manga là nơi cư ngụ của 2 con trung cấp, đầu trâu đó.

Ông gì vuốt râu là cái ông mặt to đùng, tóc đen, râu dài cũng màu đen. Tóc chia 5-5.