“Sư Phụ, có phải người lo lắng cho sự an toàn của Taki nên mới nói như vậy?”
“Hể??? Tại sao ta lại phải quan tâm tới những vấn đề như vậy? Mà ngay cả khi lũ ayakashi có nhảy ra khỏi đó đi nữa, cũng chẳng đáng quan tâm. Ta sẽ hạ lũ nhãi nhép ấy trước cả khi chúng kịp làm gì.”
“Đúng là thế, nhưng ai mà biết trước được điều gì.”
Đáp lại tôi cũng chỉ là những thanh âm ậm ừ trong lúc ăn bánh bao của sư phụ. Dường như ông ấy không để tâm lắm.
Mà cũng mặc, tôi bắt đầu xem lại nội dung bức thư của Taki. Lúc mới đầu, tôi muốn mượn của cô ấy lá thư có mùi của yêu quái, nhưng chẳng hiểu sao tới khi về đến nhà lại có cả bức thư kia. Nó làm tôi trở nên bối rối khi đọc trộm thư của người khác. Mà chắc sẽ ổn thôi vì chính Taki đã kẹp nó vào cơ mà. Trên hết, người đáng ra nên đọc bức thư này cũng đã qua đời.
Đầu tiên, tôi mở lá thư bên trong phong bì trắng.
.
.
.
Gửi đến ngài Taki Shinichirou.
Tên của cháu là Yoshimi, Sako Yoshimi, cháu ngoại của bà Fujie Ichiko, người đã trông coi tiệm đồ cổ Lamp Hall. Thực ra thì, Fujie là tên thời con gái của mẹ cháu, còn Ichiko mới là bà của cháu.
Cuối tháng trước, không may bà cháu đã qua đời. Trong khi sắp xếp lại vài món đồ của bà, cháu tìm thấy một tập thư được gìn giữ rất cẩn thận được gửi cho bà từ địa chỉ của ông. Không một ai trong nhà biết về ông cả. Nhưng cháu hiểu, hẳn là hai người đã có một tình bạn vô cùng thân thiết, vì vậy cháu muốn cho ông biết về sự ra đi của bà.
Thực ra, khi tìm thấy chồng thư ấy, cháu cũng băn khoăn không biết có nên gửi tới ông bức thư này!
Nhưng rồi cháu đã tùy tiện đọc trôm những bức thư đó, và phát hiện ra chẳng có gì nhiều ngoài hai con số sau vòng tròn màu đen. Có cả trăm bức thư giống như vậy. Liệu rằng đấy có phải một loại mật mã riêng của ông và bà? Một vài người thì muốn cháu ném chúng đi, những bức thư kì lạ ấy. Nhưng cháu lại rất hứng thú nên quyết định đọc thêm nhật kí của ngoại.
Và cháu đã nhận ra, bà vẫn thường viết vài con số vào nhật kí sau khi có những dấu bưu phẩm trên mỗi bức thư. Thật kì lạ khi chúng giống hệt với những gì có trên bức thư. Và bà cháu thì luôn luôn viết lại những con số trong lá thứ mà ông gửi. Khi cháu tìm hiểu kĩ hơn, cứ mỗi vài ngày hay vài tháng sau đó, bà sẽ gửi thư trả lời. Và lá thư cuối cùng mà cháu tìm được cũng trước lúc mẹ ra đời. Nó cho thấy, cả ông và bà đều đã giữ mối quan hệ kì lạ này từ rất lâu về trước.
Cũng cũng bắt gặp những thứ khác trong cuốn nhật kí ấy, vi dụ như thời tiết của ngày hôm đó, hay thứ mà bà ăn, và đôi khi bà chỉ muốn ghi lại vài thứ mình bán được. Trong số ấy, cháu vẫn có thể dễ dàng nhận ra những con số từ bức thư của ông, hay dòng chữ phản hồi: “Gửi cho anh, Taki.” Bởi màu mực khác biệt. Cũng vì thế mà cháu cảm nhận được, chúng có một ý nghĩa hết sức đặc biệt đối với bà ấy.
Và tình cờ, cháu cũng thấy có vài thứ khác được cất giữ cùng những lá thư của ông. Đó là bức thư gửi tới địa chỉ của Taki Shinichirou từ bà của cháu. Đó là một lá thư cũ kĩ, đã viết địa chỉ nhưng lại không hề được dán lại, và nội dung bên trong thì viết bằng ngôn ngữ bí ẩn mà cháu không thể hiểu.
Khi mở lại cuốn nhật kí một lần nữa, cháu phát hiện cách đây vài tháng khi nhận bức thư cuối cùng của ông, bà có viết: “Mình sẽ trả lời bức thư này. Nhưng không gửi nó đi.” Cháu nghĩ rằng, bà sẽ đề cập lí do trong bức thư ấy. Nhưng xem ra bà đã thực sự giữ nó trong suốt một thời gian dài.
Vậy nên, cháu quyết định sẽ tự ý thông báo tới ông về sự ra đi của bà cũng như hoàn thành nốt công việc dang dở của bà.
Chúng tôi không biết tình hình hiện của ông Taki ra sao. Nhưng nếu bức thư này không thể đến được tận tay của ông ấy mà là người thân trong gia đình, xin hãy tự nhiên quyết định, dù là vứt bỏ nó.
Hi vọng, đây sẽ là dấu chấm tốt đẹp cho mối quan kệ kì lạ giữa hai người họ sau nhiều năm liên lạc.
Thân, Sako Yoshimi.
.
.
.
Một câu chuyện thật là kì lạ.
Sẽ chẳng thể nào biết được bà lão này và ông của Taki đã trao đổi gì trong suốt thời gian qua. Liệu rằng bí mật này có được khám phá nếu tôi đọc nốt lá thư màu nâu?
Giống như Taki đã nói, chúng thật kì lạ. Những kí tự méo mó xếp thành hàng trên tờ giấy.
“Sao rồi? Trông chẳng có vẻ gì giống nơi yêu quái chú ngụ cả?”
“Không!” Tôi trả lời câu hỏi của Nyanko-sensei sau khi đã đánh chén xong chõ bánh bao: “Không có gì cả.”
Chỉ vài giây sau câu trả lời, những con chữ bắt đầu di chuyển.
Giống như những con sóng mấp mô đang leo lên mặt đất, chúng bắt đầu trèo ra khỏi tờ giấy và nhảy xuống sàn.
“Á!”
Ngay sau đó, mọi thứ trở nên đen kịt. Bởi những thứ vừa nãy đã chia thành hai nhóm và bay vào mắt tôi.
“Chuyện gì vậy, Natsume???”
“Có thứ gì đó vừa chui vào mắt tôi!” Tôi la lên trong khi che kín hai mắt của mình.
“Đâu. Để ta xem nào.”
Ông ấy gầm lên, và nhìn vào mắt tôi.
“Hử!! Cái gì vậy?”
“Có thứ gì đó trong đó sao, Sư Phụ!?”
“Mấy cái que như đám lăng quăng đang bơi trong đáy mắt mi.”
“Hả!? Yêu quái? Sư Phụ, hãy làm gì đó đi.”
“Tại sao ta phải làm vậy?”
“Ông là vệ sĩ của tôi đó! Và ông cũng là người nói, nếu có thứ gì thoát ra khỏi bức thư, ta sẽ hạ chúng trước khi nó làm hại đến tôi sao?”
“Ta không thể lúc nào cũng trông chừng ngươi với cả những thứ nhỏ bé như vậy! Hãy tự nghĩ cách đi.”
“Dù ông có nói vậy…”
“Ngươi sở hữu rất nhiều sức mạnh tâm linh, nên không có vấn đề gì đâu. Còn đau không?”
“Lúc mới đầu thì có, nhưng giờ không thấy nữa.”
“Có thấy thứ gì kì lạ không?”
Tôi nhìn xung quanh, nhưng mọi thứ vẫn như cũ. Có lẽ nó không ảnh hưởng gì tới thị giác của tôi.
“Vậy thì không sao. Cứ mặc chúng – Dù sao cũng chỉ là hạng nhãi nhép. Nếu ta cố gắng trục xuất chúng ra bằng sức mạnh của mình, có khi còn làm mắt ngươi tổn thương.”
“Nhưng…”
Nếu đúng như những gì ông ấy nói thì không có gì phải lo cả, nhưng tôi cảm thấy khó chịu khi có yêu quái trú ngụ trong cơ thể mình.
Đột nhiên tôi nghĩ về một người bạn, có con thằn lằn trên cơ thể. Nó xuất hiện từ lúc anh còn rất nhỏ. Ngoài việc di chuyển quanh người thì nó chẳng làm hại gì tới anh ấy cả, nhưng chẳng bao giờ nó bò tới chân trái cả.
“Mi cứ nghi như vậy là được.”
Sự vô trách nhiệm của ông ấy khiến tôi chả thể nào tin tưởng được.
“Mà kệ đi, bức thư sao rồi, Natsume?”
“A, quên mất.”
Chỗ mà đám yêu quái chú ngụ đã bị ngả màu, làm cho một phần không thể đọc được. Nhưng tôi có thể thấy, bức thư đã được viết bằng những câu chữ đẹp đẽ.
“A, ta biết rồi. Chúng là Mojibake.”
“Mojibake?”
“Đúng vậy. Chúng làm biến dạng chữ viết. Chúng sống trong những trang giấy cổ và xuất hiện dưới dạng chữ của con người. Có nhiều loài động vật thay đổi theo hình dạng của những thứ xung quanh để lẩn trốn khỏi kẻ thù tự nhiên. Chúng cũng như vậy.”
“Ý ông là ngụy trang?”
Vậy ra yêu quái này có hình dạng giống những cái que và có khả năng ngụy trang của tắc kè hoa.
“Loài yêu quá Mojibake có hiểu và đọc được ngôn ngữ cảu con người. Nên chúng chỉ xuất hiện ở những nơi như vậy. Người gửi lá thư này là chủ của tiệm đồ cổ đúng không? Có lẽ chúng đã bắt chước chữ viết trong kinh điển Phật giáo hay một thứ gì đó tương tự trong cửa hàng đó.”
Tôi hiểu rồi. Hèn nào Taki vẫn không thể đọc được nội dung bức thư, ngay cả khi tra cứu cả chiều trong thứ viện.
“Ủa thế tại sao chúng lại bay vào mắt của tôi, dù trước đó Taki cũng đã xem?”
“Ta nghe nói,
Chúng là loài yêu quái không thường xuyên ra khỏi chỗ ở đầu tiên của mình. Chúng giả vờ là những chữ viết trong suốt một thời gian dài cho tới khi di chuyển. Có lẽ câu trả lời nằm ở sức mạnh tâm linh của mi. Nên chúng đã ngạc nhiên và cho rằng kẻ thù đã xuất hiện.
Những chuyện thế này vẫn thường xảy ra. Như lúc còn nhỏ, tôi vẫn luôn than thở về số phận không may mắn của mình. Nhưng bây giờ, tôi hi vọng rằng, sức mạnh ấy sẽ mãi không biến mất, dù có phải đối mặt với những chuyện thế này đi chăng nữa.
Giờ thì bức thư đã không còn Mojibake, tôi có thể nhìn thấy hai con số bằng chữ Kanji “14-9”. Sau cùng, đó cũng chỉ là câu văn ngắn ngủi, và phần bị ngả màu bởi lũ Mojibake vẫn chẳng thể đọc được. Chỉ còn sót lại vài kí tự lờ mờ, giống như “V là ế t ú r h I kh g.”
.
.
.
“Ơ, Takashi. Con lại rửa mặt nữa à?”
Gì Touko đã gọi vì nhận ra chuỗi hành động lặp đi lặp lại của tôi, khi xuống nhà vệ sinh để rửa mặt trong một khoảng thời gian ngắn.
“À, không… Tại Nyanko-sensei quậy phá trong phòng, làm vài hạt bụi bay vào mắt con.”
Ông khịt mũi như muốn nói: “Ể!!! Chuyện này thì liên can gì đến ta.”
“Chết, con có sao không? Để gì xem nào!”
Chẳng thể nào chống lại ánh mắt lo lắng của gì trong khi lại gần, tôi đành bắt lực để vành mắt bị kéo hờ ngòn tay của gì Touka.
“Hừm. Gì không thấy gì cả. Nó có đau lắm không?”
“A! Không… không sao ạ.”
Dù vậy nhưng khi Sư Phụ kiểm tra lại, bọn Mojibake chẳng đi đâu cả, chúng vẫn ở trong mắt tôi. Có lẽ sau khi ra khỏi giấy, người bình thường sẽ không thể thấy chúng.
“May thật đấy. Chắc nó đã trôi đi rồi. Bữa tối sẽ sớm thôi, vậy nên hãy lau khô mặt trước lúc đó nhé.”
“Vâng ạ, cảm ơn gì.”
Liệu rằng tôi có ngạc nhiên nếu gì Touka cảm thấy điều gì đó bất thường? Không, mọi thứ sẽ ổn thôi nếu đó là gì. Trong quá khứ, tôi đã cố gắng để giấu diếm mọi thứ một cách không cần thiết, và thu lại cũng chỉ được sự thiếu tin tưở từ mọi người. Cho nên, giờ đây dù là một chút quan tâm nho nhỏ như vậy thôi cũng đủ cho tôi hạnh phúc rồi.