“Geeeeeez! Làm thế nào mình lại bị đuổi ra ngay khi Sitry vừa về chứ? Nó không đúng chút nào, Cry-chan! Em cũng muốn tham gia thảo luận nữữữữữữaaaaa!”
Liz Smart, Onee-sama đặt Tino vào những cuộc huấn luyện khắc nghiệt, đang trong cơn giận dỗi bùng nổ. Người em gái thực sự của cô, Sitry (chỉ nhỏ hơn Liz một tuổi), đã quay về để bàn chuyện gì đó nghiêm trọng với Cry… Và họ đã đuổi Liz ra khỏi phòng. Giờ cổ đang điên cuồng đập cánh cửa đã đóng. Tất cả những gì Tino có thể làm là cầu cho bão qua nhanh nhất có thể.
Sitry Smart là một thành viên của [Strange Grief] với chức nghiệp giả kim thuật sư––một chức nghiệp hiếm thấy trong giới thợ săn. Master vừa mới lầm bầm về sự vắng mặt của cô ấy thì cổ đã bước vào rồi. Sitry đóng vai trò hỗ trợ quan trọng trong party, và hơn cả thế, cô ấy còn là em gái của sư phụ Tino cũng như một người bạn thuở nhỏ của Master. Tino biết Sitry lâu gần bằng thời gian cô biết Master. Nói là vậy, nhưng khó để tưởng tượng một Sitry nhẹ nhàng lại có quan hệ gì với một Liz nóng tính. Cô sắc bén như đinh ghim và khuôn mặt xinh đẹp lúc nào cũng nở nụ cười. Như chưa đủ, cô còn được trời phú cho thân thể cùng nhiều khía cạnh khác. Là quản lý tài chính của party [Strange Grief], Sitry cực kỳ giàu có. Với sức hút vô số kể, cô có vẻ gần như hoàn hảo. Phải, khiến ngay cả Tino lần đầu gặp cũng bị lừa.
Với việc mọi thành viên của [Strange Grief] trừ Master đều ra ngoài, mọi thứ đã trở nên an bình (Chà, phần lớn là vậy). Nhưng sự bình yên đó của Tino đã bị đập nát ngay khoảnh khắc Onee-sama của cô về sớm. Sự trở lại của Sitry Onee-sama chỉ hứa hẹn đổ thêm dầu vào lửa, ngọn lửa mà Liz đã bùng lên. Chẳng thể làm được gì khác ngoài chờ mọi thứ bị thiêu rụi. Dù nhìn thế nào đi nữa, Tino đang cực kỳ có nguy cơ bị cháy lan sang.
Sự đối địch giữa cặp chị em Onee-sama và Sitry chưa bao giờ có hồi kết. Master lúc nào cũng cười xoà, coi nó như minh chứng cho tình chị em thân thiết. Mặt khác, người nói tất cả các cuộc giao đấu đều không đáng nhắc đến. Tuy nhiên, Tino lại luôn bị vạ lây. Nó đang dần trở nên quá mức chịu đựng của cô.
Tại sao Sitry Onee-sama lại trở về lúc này? Nếu có một [Strange Grief] nữa quay lại, ít nhất mình hi vọng đó là Lucia Onee-sama… Và chuyện gì sẽ xảy ra nếu Sitry Onee-sama nghe thấy mình nói vậy chứ? Tino nghĩ vậy trong khi cố gắng xoa dịu Liz. Onee-sama lúc nào cũng là một kẻ cứng đầu không chấp nhận thua cuộc.
“Làm ơn đi, Onee-sama, hãy bình tĩnh lại! Em chắc rằng họ sẽ nói xong sớm thôi! Hãy nhớ chị từng nói gì với em về Master? ‘Nếu anh ấy nói quạ màu trắng, thì chúng là màu trắng’, phải không? Em chắc rằng Sitry không cố ý phá đám đâu… Um, ý em là, nếu Master nói đó là cuộc thảo luận quan trọng, em chắc rằng người có lý do của riêng mình––”
…Chờ đã, Tino nghĩ. Sao Master cũng loại mình khỏi cuộc thảo luận nữa? Không, không… Chắc chắn người chỉ suy nghĩ cho mình thôi… Tino lắc đầu, cố thuyết phục bản thân rằng đây là tốt nhất. Trong lúc đó, Onee-sama đã bắt đầu càu nhàu chỉ trích, cô vẫn chưa hết cay cú.
“Syt chỉ đang cố chọc tức chị thôi! Chà, chị sẽ cho con bé nếm mùi thuốc của chính nó! Lần kế nó làm được gì đó hay ho, boom! Chị sẽ ở đó để phá bĩnh!!”
Làm ơn, Onee-sama, đừng…! Bất cứ khi nào Sitry có tâm trạng xấu, chị ấy sẽ để mắt đến em đó! Hãy nghĩ cho người học trò đáng thương của chị đi chứ! …Nếu chị phải làm gì đó với Sitry, ít nhất hãy làm sao để em không bị liên lụy nữa! Dù chỉ một chút thôi cũng được!
Như Tino đã lo lắng, sự trở về của Sitry đồng nghĩa với việc cặp đôi tồi tệ nhất [Strange Grief] đã quay lại Thủ đô. Chị em Smart có vẻ đều có hứng với cô. Bị cuốn vào mâu thuẫn giữa hai người họ đã đủ tệ rồi, nhưng khi cả hai thực sự tỏ ra hoà hợp, mọi thứ bằng cách nào đó lại trở nên tệ hơn nữa. Tino là con một, nhưng với các Smart xung quanh, cô cảm thấy bản thân đã biết thế nào là em út, phải đau khổ với hai người chị quá mạnh mẽ.
Sau cùng, Onee-sama đã xả xong. Cô tặc lưỡi to một cái và im lặng. Ngay lúc đó, cánh cửa mở ra, cứ như thể nó đang chờ cô nguôi giận. Master?! Mắt Tino nháy lên sự mong chờ… Nhưng bên kia cánh cửa, cô và Onee-sama không gặp ánh mắt của Cry, nhưng là một cặp đồng tử hồng sáng. Bên dưới chúng, một nụ cười nhẹ dần hiện lên.
“Onee-chan, làm ơn đi. Em đang có một cuộc nói chuyện rất quan trọng với Cry-san bây giờ. Em nghĩ tốt hơn chị nên đi đâu đó. Bọn em có thể tốn khoảng 5 tiếng,” Sitry nói. “Tất nhiên, cứ tự nhiên ngồi vào đây––nếu chị có thể để ý thái độ của mình. Hee–hee…”
Oh, Sitry Onee-sama, làm ơn đừng chế giễu chị ấy như thế! Cứ như thể Sitry đã canh đúng thời khắc này vậy… Hoặc có lẽ lượng stress của cô ấy đã đạt đến giới hạn. Điều đó cũng khả thi; từ ngoài nhìn vào, Sitry và Liz quả thực trông như hoàn toàn đối lập, nhưng Tino quá rõ rằng cả hai có nhiều điểm chung. Trên hết, hai người đều ghét thua cuộc. Cả hai cực kỳ cứng đầu về khoản đó. Thật không ngoa khi nói rằng Onee-sama đã bắt đầu tất cả những chuyện này khi cổ bỏ lại party và về nhà sớm. Đó hẳn là lí do khiến Sitry khó chịu. Tại sao lại không chứ?
Nếu cơn giận của Onee-sama cuối cùng cũng hạ xuống, vậy thì lời khiêu khích thẳng thừng của Sitry đã lần nữa làm sôi nó lên. Trong số tất cả các thành viên clan [First Steps], không ai hưởng thụ việc chọc điên Liz hơn Sitri cả.
Em cầu xin chị, Sitry Onee-sama, Tino nghĩ, hãy dừng lại trước khi chị khiến ai đó (nói thẳng là em) bị giết!
“Huuuuuuh?! Năm tiếng?! Cái gì mà phải mất năm tiếng chứ?!”
“O-Onee-sama, làm ơn hãy bình tĩnh! Nghĩ về những con quạ trắng đi, làm ơn ạ!”
“Có thể không, Tee! Em đang ở phe ai thế hả?!”
Onee-sama nắm lấy cánh cửa, và Tino đã phải liều mạng giữ cô lại. Nhưng thực sự không ổn; lần này, Master không hề nói gì ủng hộ việc đuổi Liz ra khỏi phòng, và thế là cô đã nhanh chóng nắm lấy cánh cửa với một sức mạnh khủng khiếp. Sitry phát ra một tiếng cười yếu ớt nữ tính và rút về phòng nhanh nhất có thể.
“Eek! Cry-san, giúp em với! Chị gái em lại chuẩn bị tấn công em nữa này!”
Tino biết chuyện gì vừa xảy ra. Cô ấy làm vậy để có thể nhào tới chỗ Master! Đó là kế hoạch của cổ! Đó chính xác là những gì đã diễn ra––một tội ác có chủ đích! Đột nhiên, một cú đá hỏng trúng vào bụng Tino. Một đòn chí mạng. Một cảm giác buồn nôn trào dâng trong cơ thể cô. Trong chút ý thức cuối cùng trước khi bị va phải tường, Tino, đã chứng kiến toàn bộ khung cảnh: Sitry Onee-sama, bám chặt vào Master đầy vui sướng; Onee-sama, mạnh mẽ lao vào phòng; và cuối cùng, Master đứng giữa tất cả với vẻ mặt trống rỗng.
§ §
Nhờ có potion, Tino cảm thấy cơn đau đã tan biến đi nhanh chóng. Từ đầu đến chân cô sũng potion; Sitry, người rõ ràng đã vung vẩy nó khắp người cô, vỗ tay xin lỗi.
“Chị rất xin lỗi khi em bị dính vào chuyện này, Tee! Chị chắc em biết rằng chị gái chị khá là nóng tính…”
Cô ấy chẳng có ý xin lỗi gì cả! Thực tế… Sao lại vẩy potion khắp người ta chứ?! Đáng ra phải uống chúng cơ mà! Tino, cả người ướt sũng, nuốt lời phàn nàn vào sâu trong trái tim mình. “Kh-Không sao đâu, Sitry Onee-sama,” cô nói trong khi gạt nước mắt. “Em ổn. Cảm ơn chị về liều potion ạ.”
“Có đau ở đâu không? Em có cảm thấy ngứa, hay là nóng không?” Sitry dùng tay vuốt khắp người Tino một cách cẩn thận, vỗ vỗ đống quần áo ướt đẫm trên người cô. Hình ảnh Tino khom lưng phản chiếu trong mắt Sitry, thứ đã hơi ẩm ướt, làm toát lên bầu không khí dịu dàng ở cô.
“Nnh… Kh-Không sao, em ổn. Em đã khoẻ lại rồi.”
“Tuyệt vời… Vậy là potion đã có tác dụng!”
Tino giả vờ như mình không nghe thấy điều đó. Sitry Onee-sama là một nhà giả kim. Như một lẽ tự nhiên, cô ấy tự chế tất cả potion mình sử dụng… Dù có lẽ chỉ là Tino tưởng tượng, nhưng nhiều lúc, có vẻ Sitry chỉ nhìn cô với tư cách chuột thí nghiệm hơn là một con người[note63963]. Nói chung thì, khi không có Onee-sama ở quanh để làm nổi lên một phản ứng hoá học kì quái nào đó, Sitry có một mặt dịu dàng. Nhưng Tino biết rõ đừng để vẻ dịu dàng đó đánh lừa. Nói thật, Tino khó đối phó với Sitry Onee-sama hơn Liz. Sau cùng, Onee-sama có thể bạo lực và khó đoán, nhưng cô chưa từng đối xử với Tino như một đối tượng thí nghiệm nào đó giống Sitry. Onee-sama cũng không ghen tị nữa.
Nụ cười của Sitry Onee-sama biến mất trong nháy mắt. Mắt cô liếc qua như thể đang tìm kiếm thứ gì đó. “Giờ thì……… Có chuyện gì lớn xảy ra khi bọn chị đi săn không?”
“Vâng, mọi thứ nói chung đều bận rộn, nhưng không có gì cụ thể xảy ra cả, không có gì cả.”
“……Thật sao?”
“V-Vâng, thật ạ. Không có gì hết! Tất nhiên em cũng không lơ là lịch tập của mình! …Và em cũng không gặp Master nhiều trong thời gian các chị đi vắng nữa.” Nên làm ơn đừng nhìn em thế nữa! Chị là người đã để em lại mà! Cũng không phải là em muốn đi cùng mọi người đâu!
Thấy Tino đã xác nhận nỗi lo của cô và phủ nhận chúng cực kỳ kiên quyết, biểu cảm của Sitry cuối cùng cũng dãn ra. “Chị rất vui khi nghe điều đó. Thành thật mà nói, nghĩ về việc em và Cry-san trở nên hoà thuận hơn sau lưng chị, Tee… Chà, khiến chị có chút ghen tị đó.”
“V-Vậy ra đó là ý chị khi nói ‘có gì lớn’? Ý-Ý em là… Chị đừng để ý.”
“Nó đấy. Nhưng nếu không có gì xảy ra, vậy thì chẳng có gì để lo cả.”
Tino đã dần quen với trò cút bắt này của Sitry. Nó đã là thông lệ kể từ khi cô trở thành thợ săn. Nhưng Sitry Onee-sama là một người bạn thuở nhỏ thân thiết của Master, và cậu rõ ràng rất tin tưởng cô ấy. Giữa vẻ đẹp, trí tuệ, và tài sản––và một lần nữa, bộ ngực––của Sitry, Tino chẳng biết cô còn sợ cái gì nữa. Suốt thời gian qua, Tino không thể không tự hỏi cô và Sitry Onee-sama sẽ hoà thuận thế nào nếu Master không ở đây. Tất nhiên, thế không có nghĩa là cô muốn Master rời đi––không một giây nào hết!
“Chỉ là em rất dễ thương, em biết đấy, Tee. Chị xin lỗi nếu có nói gì đó không phải.” Sitry Onee-sama nói vậy, nhưng ánh mắt cô lại nói hoàn toàn khác: Dám lại gần Cry-san, và em sẽ phải hối hận. Chị chắc chắn sẽ biến em thành chuột thí nghiệm. Tino đã nhận được thông điệp đó rất rõ ràng, kể cả khi Sitry không nhận ra mình đã gửi đó. Thành thực mà nói––dù Tino sẽ không bao giờ, không bao giờ nói thế––chà… mỗi lần Sitry cảnh báo cô như vậy, Tino cảm thấy bản thân lại tự tin thêm một chút.
Sẽ hơi thất lễ khi Tino nói thế này, nhưng nếu cẩn trọng là điểm mạnh của Sitry Onee-sama, thì tính nhút nhát là điểm yếu của cô ấy. Đám Sven gọi cô là kẻ yếu đuối mạnh mẽ, và đó là từ hoàn hảo để mô tả. Nếu họ cũng biết điều Tino biết… Thì mọi thứ có lẽ sẽ tiến triển đến mức Master phải can thiệp, rồi nó sẽ trở thành một mớ hỗn loạn.
Một khi Tino đã hồi phục và chuẩn bị xong, Sitry Onee-sama đứng lên rời đi, nhưng Tino đã ngăn cô lại. Đã đến lúc cô hỏi Sitry Onee-sama điều bản thân luôn thắc mắc.
“Nói đến Master… Hai người đã nói về chuyện gì vậy?”
“Hee-hee-hee… Em muốn biết, phải không? Không may thay, đó là bí mật nhỏ của bọn chị. Chị sợ là không thể nói cho em biết được.” Sitry Onee-sama đỏ mặt; giọng cô đầy sự vui sướng trong khi trả lời.
Đ-Đừng nhìn em… với ánh mắt nóng bỏng đó! Chị biết nó sẽ khiến em buồn hơn mà! Tino nghĩ. Dù sao thì, Master chắc chắn đã đẩy việc gì đó chị rồi––Ý em là, tự tin nhờ chị điều gì đó quan trọng thế cơ mà!
“Chị phải đến [Hang sói trắng],” Sitry nói. “Gửi lời chào đến Liz cho chị nhé.”
…Mình biết mà. Người ấy lại đẩy việc cho chị ấy rồi.
Sitry Onee-sama nhảy chân sáo khỏi phòng, như thể cô ấy đang đi hẹn hò vậy. Tiễn cô đi, Tino nghĩ, sâu trong tim mình, rằng có lẽ Master nên dịu dàng hơn với Sitry Onee-sama.