Hãy cứ cho rằng rằng, vì mục đích thảo luận thôi nhé, bạn hỏi tôi vấn đề là gì. Tôi sẽ bối rối một lúc, rồi nói với bạn thế này: Tất cả rắc rối từ trước đây và cả bây giờ đều phát sinh ngay từ lúc mọi thứ bắt đầu. Thực tế, cuộc đời tôi chỉ toàn rắc rối––bao gồm cả việc chưa ai từng hỏi tôi vấn đề là gì, chưa một lần nào, trong suốt năm năm kể từ khi tôi trở thành Thợ săn kho báu.

Nhớ về lúc còn nhỏ, tôi có biết một người tên Exceed Zequence. Exceed là thợ săn kho báu nổi tiếng nhất thị trấn tôi lớn lên. (Không nói quá đâu––thời đó thợ săn toàn đám nổi tiếng thôi) Nghe kể về những câu chuyện anh hùng và những chuyến phiêu lưu của ông ấy là điều đầu tiên đưa đẩy tôi xuống con đường đen tối này. Tôi đã có nhiều cơ hội nhận ra mọi chuyện. Kha khá cơ hội để rút lui nữa. Tôi bắt đầu luyện tập làm Thợ săn kho báu cùng với những người bạn thuở nhỏ và em gái mình. Chúng tôi có nhiều giáo viên (và không phải tất cả họ đều tuyệt vời; cũng có vài tên thực sự dở hơi lẫn trong đấy), và ai trong số đó cũng nói với tôi, theo cách nhẹ nhàng nhất có thể, rằng tôi không có kĩ năng để nhập cuộc.

Khi ấy, tôi nên nhận ra mình đang gặp rắc rối. Nhưng tôi vẫn thiếu quyết đoán về mọi thứ cho đến khi bản thân đủ tuổi và đi Đền kho báu đầu tiên trong đời. Ngay lúc đó, tôi đã biết mình phải làm gì. Giờ thì nhìn lại Cry Andrich-kun và sự thiếu quyết đoán của cậu ấy, tôi không thể không nghĩ về việc cậu chàng đã vô tư đến mức nào. Trước cả khi các bạn thuở nhỏ của tôi trở thành những Thợ săn kho báu trưởng thành, bạn đã có thể lờ mờ thấy được tài năng xuất chúng của họ. Ngay cả Nhà giả kim Sitry––bông hoa nở muộn của nhóm, vì chúng tôi ở vùng quê nên các giáo viên giả kim đều thiếu nguồn cung––cũng đã xoay xở để trên mức trung bình. Kiến thức, kĩ năng, sức mạnh––tôi đã chứng kiến những người bạn mình dần dần phát triển bản thân. Họ đều được coi là thiên tài, và tất cả những gì tôi có thể làm là vỗ tay cổ vũ họ từ bên ngoài. “Whoa! Tốt lắm, Luke! Cậu là kiếm sĩ đỉnh nhất thế giới!” hay gì đó tương thế. Và tôi thực sự mừng cho họ đấy. Nhưng tôi thì không như vậy; tôi không phải là thiên tài. Tôi chỉ là một đứa nhóc cùi bắp thôi.

Lẽ tự nhiên, tôi có thể nói rằng có gì đó không đúng. Tôi thậm chí còn mơ hồ hiểu (dù giờ thì chẳng còn mơ hồ gì nữa) có một khoảng cách to đùng về năng lực giữa tôi và các bạn mình. Nhưng dù vậy tôi vẫn không làm gì cả. Cho đến khi tôi nhận thức được vận mệnh qua chuyến thám hiểm đầu tiên, tôi cuối cùng đã có thể nói, “Xin lỗi mọi người, chuyện này là quá sức đối với mình. Mình sẽ từ bỏ.” Tôi khá chắc rằng bởi vì, với tôi, trở thành Thợ săn kho báu chỉ là cách để tiếp tục những trò chơi trẻ con của chúng tôi lâu hơn nữa. Đám Luke thì khác. Họ nghiêm túc muốn trở thành anh hùng[note63695]. Tôi không nghĩ rằng mình từng muốn vậy. Lúc ấy tôi không nhận ra, nhưng đó không phải điều tôi nhắm tới. Thành thực thì tôi cũng chẳng rõ làm thế nào tôi qua được chuyến thám hiểm đầu tiên mà không làm cái gối ướt sũng, nức nở về việc tôi sẽ không bao giờ bắt kịp với các bạn mình. Nhưng rồi tôi đã làm được.

Ngay cái đêm sau buổi đi săn đầu tiên, tôi cuối cùng cũng cảm thấy khác biệt chí mạng với những người bạn mà tôi đã quen biết từ rất lâu. Rồi, sau cùng, tôi khóc, cực kì đau khổ khi bản thân không thể theo họ đến nơi họ hướng tới. Nhưng giờ tôi hiểu chuyện gì đã xảy ra rồi. Tôi khá chắc rằng trước đây, tôi chỉ buồn rầu vì chúng tôi không để đi chung với nhau được nữa.

Hãy cứ cho rằng Luke chưa từng nói ra cái điều điên khùng vào ngày sau đó rằng: “Cry, nếu cậu không có chức nghiệp, cậu nên trở thành lãnh đạo của bọn mình!” Nếu cậu ta không nói thế, và tôi rời party, tôi sẽ không chìm sâu vào tuyệt vọng. Tôi sẽ không thỉnh thoảng nổi lên và phải hành động. Và tôi sẽ không bắt đầu ghét đám Luke hay gì đó khác. Tôi cược rằng mình sẽ chỉ đơn giản sống một cuộc đời mà không phải là thợ săn. Và rồi, ngay cả trong cuộc đời khác đó, đám Luke vẫn sẽ là bạn tôi. Tôi chỉ là một người bình thường, kiểu mà bạn có thể thấy ở bất kỳ đâu. Khi tôi gặp vật cản mình không thể vượt qua, tôi hành động như thể bản thân nỗ lực một lúc, rồi tôi từ bỏ. Tôi chả có gì để mà đánh giá dù chỉ là level 1. Mấy chuyện anh hùng hoàn toàn ngoài tầm với của một kẻ bình thường như tôi. Năm năm sống và tồn tại như một Thợ săn kho báu chưa từng thay đổi điều đó một chút nào.

Tôi là kẻ vô năng nhận thức được sự vô năng của mình. Tôi ghét phải trải qua những cuộc luyện tập khắc nghiệt, và tôi không thể chịu được việc nặng nhọc nếu không có lợi ích rõ ràng nào từ nó. Tôi có thể bày tỏ một điều không? Tôi không muốn cái vị trí mà mình ở một chút nào. Không một chút nào luôn. Tôi chưa bao giờ có ý định nâng level thợ săn của mình lên. Trời ạ, ngay lần đầu tiên tôi mắc sai lầm, tôi đã cố dùng nó làm cái cớ để bỏ nghề. Luke đã xoay xở để giữ tôi lại, nhưng rồi, tôi đã hoàn toàn từ bỏ giấc mơ trở thành anh hùng.

Tôi là kẻ tầm thường trăm phần trăm, và tham vọng của tôi cũng rất tầm thường. Địa vị? Danh tiếng? Của cải? Quyền lực? Tôi chẳng muốn cái nào trong số đó cả. Tất cả những gì tôi muốn là một đời vui vẻ với chút kích thích, luôn luôn là vậy.

Nên là tôi nhận được khuyết điểm của mình, nhưng hài hước thay: bởi vì tôi yếu, nên tôi không thể nói ra điều đó được. Và bởi đám Luke quá mạnh, họ có thể dễ dàng tiêu hoá tất cả điểm yếu của tôi. Bạn biết cái câu “Khi một cánh cửa đóng lại, một cánh cửa khác sẽ mở ra” không? Hoặc đúng hơn là “nồi nào úp vung đấy”. Cửa, vung, sao cũng được––dù thế nào, chúng tôi cũng đã có một sự đồng thuận đầy màu nhiệm. Luke và những người khác sẽ kéo tôi theo với họ, và họ sẽ không giờ ngần ngại tông thẳng vào bất cứ hướng ngẫu nhiên nào mà tôi chỉ ra[note63696]. Bằng cách nào đó, kết quả là, cả đám được biết đến như một đội toàn những kẻ cứng cựa.

Chúng tôi lan truyền sự sợ hãi và kính trọng. Chúng tôi cũng phải hứng chịu kha khá cơn giận dữ từ những tên tội phạm. Và tôi sau cùng phải quỳ gối xin rủ lòng thương vì lí do nào đó hoặc ở đoạn nào đó. Đời sống thợ săn mang lại cho tôi cả núi vấn đề, và dù phần lớn chi tiết đã trôi vào dĩ vãng, nếu như kí ức của tôi vẫn còn đúng, chẳng lần nào mọi chuyện đi đúng theo tôi dự tính cả. Bảo tôi làm lại thì tôi chắc chắn sẽ từ chối. Tôi không nghĩ mình có thể nếu tôi muốn. Phần lớn mọi chuyện đều không suôn sẻ ngay từ lúc bắt đầu. Tôi đã cố xử lí mọi thứ một cách bình yên và có kiểm soát. Tôi thu thập nhiều thông tin nhất có thể trước khi thực hiện yêu cầu. Tôi tạo bầu không khí như thể bản thân là kẻ cứng cựa. Không cái nào trong số đó hiệu quả cả; chẳng gì tôi làm đi theo đúng hướng. Tôi đã cố tước khí giới của Luke, người luôn tận dụng mọi cơ hội để chém ai đó; tôi để Tino trở thành truyền nhân của Liz, ờm, “nóng máu”; tôi thậm chí còn để Sitri tìm người thay thế mình[note63697]… Tất cả sau cùng diễn ra theo hướng hoàn toàn khác so với dự kiến. Nếu tôi phải chấm điểm cho toàn bộ kế hoạch, tôi sẽ chấm bản thân 30/100, ở hàng trên.

Giờ thì, khi bạn đến một Đền kho báu, có khả năng bạn sẽ gặp một con Boss. Nếu bạn chuyên về yêu cầu diệt trừ, bạn có thể sẽ đụng độ biến thể mạnh gấp một, hai lần gì đó so với loại thường thấy. Thêm vào đó, sẽ luôn có khả năng rằng bạn đang trên đường du lịch hoặc công chuyện, rồi xong, bạn sẽ đi đúng vào giữa một bầy quái vật. Hoặc có thể bạn mang phải đặc điểm gì đó giống với một tên tội phạm khét tiếng với mức truy nã cao, rồi bạn sẽ phải đối đầu với chuyện sau đó. Bạn có thể liên tục chơi xổ số mà vẫn không thắng, hay lỡ bước ra ngoài lúc trở trời và bị sét đánh ngay lập tức. Hơn nữa này: nếu tôi dành cả ngày ngồi không trong phòng Clan Master, boom, tôi sẽ dính phải một cuộc triệu tập. Dù có bao nhiêu tiền vào đi nữa thì vẫn chẳng tích cóp được gì. Bạn thuở nhỏ của tôi ở ngoài đó chịu thương tổn nhưng dần dần sẽ mạnh hơn; trong khi đó, tôi ngay từ đầu đã mất hoàn toàn khả năng đánh giá sức mạnh bản thân. Đó là level mà tôi đang nhìn vào đấy. Từ đầu tôi đã chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra. Tôi căn bản sống như một khúc gỗ trong dòng nước lầy lội, hoàn phụ thuộc vào lòng thương xót của số phận.

Tôi không thể đếm nổi đã bao lần mình cố nghỉ hưu. Căn bản thì, bất cứ khi nào sự cố nổi lên, tôi lại than rằng thế đấy, mình nghỉ hưu đây… Nhưng cứ vào lúc đó, tôi lại bị kẹt––như thể có một rào cản vô hình mà tôi không thể vượt qua được. Đúng thế, tôi thảm hại đến mức còn chẳng nghỉ tử tế được.

Vào một lúc nào đó, tôi đã có cho mình một danh hiệu. Tôi bắt đầu được công nhận như là lãnh đạo của một party trẻ tài năng. Và dù khoảng cách kĩ năng giữa tôi và những người còn lại lớn đến mức nào, họ cũng chưa từng nói một lời nào về nó[note63698]. Ngay từ đầu những gì tôi làm chỉ có lượn lờ xung quanh, nhưng mọi người chưa từng phàn nàn. Vào lúc đó, tôi đã nghĩ hoặc là họ có tình yêu bao la như một vị thánh––hoặc cả đám đều thiếu vít trong đầu. Rồi, trước khi tôi kịp nhận ra, tôi đã được khai sáng. Và tôi ngừng luôn việc suy nghĩ.

Mọi người luôn hỏi tôi tôi đang nghĩ cái quái gì. Chà, sự thật là tôi chẳng suy nghĩ gì sất. Nếu tất cả những gì tôi làm đều không diễn ra suôn sẻ, nhưng không làm gì sẽ chỉ khiến mọi thứ tệ hơn, thì việc suy nghĩ có ích chi cơ chứ? Nên là, tôi cứ làm những gì mình thích thôi. Bất cứ điều gì tôi muốn. Như thế, tôi có thể tránh khỏi bất cứ chướng ngại vật nào đang đến, và bất cứ khi nào tôi không biết phải làm gì, tôi chỉ việc làm theo bản năng mách bảo thôi. Nếu tôi muốn ăn một đống đồ ngọt và vẫn tỏ ra ngầu, thế cũng được. Thành thực mà nói, mọi người nên giống tôi và làm tất cả những gì họ muốn.

Thế giới mà chúng ta đang sống tràn đầy nguy hiểm. Tôi chắc chắn là tay thợ săn level 8 cùi nhất, và là Clan Master lười nhất, và là lãnh đạo party hạnh phúc nhất. Dù sao thì, chúng vẫn rất nhỏ bé so với thế giới rộng lớn ngoài kia. Tôi có cầu thần phật, nhưng tôi không tin vào họ. Tôi cảm giác bản thân được định sẵn cho điều gì đó––hoặc có lẽ bị nguyền rủa vì điều gì đó thì đúng hơn––nhưng tôi cũng chẳng tin vào vận mệnh. Dù thảm hoạ có kinh khủng cỡ nào thì cũng không phải lỗi của tôi. Đương nhiên, nó cũng chẳng phải lỗi của ai khác. Nếu ai đó làm chính xác những gì tôi làm, vào cùng một thời điểm, nó sẽ không diễn ra khác đi chỉ bởi vì họ là tôi. Các thợ săn của [First Steps] có gọi tôi là <Vô tận thử thách>, nhưng tôi không nhớ có đưa ra bất kì thử thách hay cái gì tương tự thế cả, chứ đừng nói đến “Vô tận”. Đó là thứ do họ tự quyết định, theo cái tiêu chuẩn nhảm nhí nào đó.

Liz đã vắt kiệt Tino qua các buổi huấn luyện, và, chà… Tôi thừa nhận bản thân thấy chút tội lỗi về việc đó, với tư cách bạn cũ của Liz. Nhưng dù sao, Tino trải qua tất cả những việc đó vì em ấy muốn làm vậy, và lắng nghe tôi cũng không có tác dụng cho lắm. Tino biết những gì tôi nói và làm có khuynh hướng đi ngược lại với mục đích ban đầu, vậy mà ẻm vẫn lắng nghe và nhất nhất làm theo. Bạn có thể nói Tino hẳn cũng có vài vấn đề thực sự nghiêm trọng rồi đấy.

Kể từ khi tôi thành Clan Master và lên level 8, tôi đã có rất nhiều cơ hội để phàn nàn với nhiều người hơn. Tôi thực sự không mong đợi mình sẽ gặp ít rắc rối hơn kể từ giờ, và biết rõ bản thân mình, tôi chắc chắn mình rồi sẽ ném chúng lên các thành viên của cái clan săn kho báu top đầu thủ đô này thôi. Nhưng chỉ một điều tôi muốn bạn ghi nhớ. Tôi có thể không phải người chăm chỉ. Tôi có thể vô dụng, và có lẽ sẽ tận dụng mọi cơ hội để chiếm lời từ ý tốt của người khác. Nhưng dù vậy, tôi chưa bao giờ thực hiện bất kỳ điều gì trong số đó vì ác ý cả.

Cry Andrich là ai? Chỉ là một kẻ yêu Thánh tích hơi bị vô dụng, hơi bị lười biếng. Bất cẩn, khập khiễng và đáng thất vọng. Nói cách khác, chỉ là một gã trai vô cùng bình thường.