“Cảm ơn vì bữa ăn.”

“Không có gì. Anh ăn ngon miệng chứ ?”

“Nó vẫn ngon như mọi ngày. Vì Alice nấu là ngon nhất.”

Tôi có một bữa sáng đơn giản với bánh mì nướng ăn kèm cùng salad rau củ và một bát súp, nhưng nó vẫn ngon lành và đủ khiến tôi no bụng.

“Không có gì đặc biệt đâu. Em chỉ làm theo hướng dẫn trong sách hướng dẫn nấu ăn thôi.”

“Nhưng nó ngon hơn rất nhiều.”

“Đ-đừng nói về điều đó nữa…”

Má Alice bỗng nhiên đỏ bừng lên và cô tỏ vẻ ngại ngùng khi tôi khen đồ ăn ngon, nhưng điều đó là sự thật.

Để có thể tái hiện lại món ăn của Alice, có lẽ tôi sẽ phải mất cả đời vì hương vị của nó thực sự khác biệt.

Sau khi dùng xong bữa sáng, tôi mang đĩa của tôi và Alice rời khỏi phòng khách.

“Để anh rửa chúng.”

“Em sẽ giúp anh một tay.”

“Không cần đâu, em đã nấu ăn rồi nên hãy ngồi nghỉ chút đi.”

Tôi cảm thấy việc chia sẻ công việc nhà với các thành viên trong gia đình là rất quan trọng, nó giúp ta cảm thấy thoải mái và gần gũi nhau hơn.

“Anh muốn làm điều gì đó để cảm ơn em. Có việc gì anh có thể làm không ?”

“Có, vậy chìa khóa phòng…”

“Tuyệt đối không.”

“Muu.”

Alice phồng má giận dỗi tôi, nhưng dù vậy tôi cũng không thể thực hiện điều đó được.

Cô ấy rất thông minh nên tôi không thể đưa ra một lời nói bất cẩn được. Điều đó sẽ ảnh hưởng đến sự yên bình của tôi.

“Onii-san thật nhỏ mọn. Em chỉ muốn trèo lên giường để đánh thức anh vào mỗi buổi sáng.”

Đối với những người bạn thân thiết, cư xử đúng mực là điều rất cần thiết để duy trì mối quan hệ, đặc biệt là hai người chúng tôi.

Tôi cần phải giữ một trật tự nhất định trong nhà của mình.

Nhưng ý định của Alice đơn giản là không thể thay đổi. Nhìn vào đôi má phồng lên đầy giận dữ của cô ấy, ắt hẳn cô đang toan tính điều gì đó.

“Theo một lẽ thường tình, chúng ta là anh em phải không? Vậy nên em gái đánh thức anh trai vào mỗi buổi sáng là chuyện rất bình thường.”

“Điều đó cũng đúng.”

“Thật sao?”

Khi tôi đồng ý với cô ấy, Alice để lộ vẻ mặt tự mãn và ưỡn ngực đầy kiêu hãnh. Nó sẽ giống như trò chơi gal, nơi bạn được đánh thức bởi một cô em gái dễ thương.

“Vậy ngày mai em sẽ-”

“Anh sẽ suy nghĩ về nó vào một lúc khác. Anh cần ra khỏi nhà sớm.”

Tôi đang tìm cách ra khỏi nhà và quay lưng lại với Alice.

“Hả !? Onii-san muốn chọc điên em bằng cách cố thoát khỏi em sao!?”

Giọng nói cả Alice đầy giận dữ, nhưng tôi đã lờ nó đi bằng một cái búng tay.

“Không có gì đâu. Anh cần phải giữ vững lập trường của mình.”

Tôi nhanh chóng đến phòng tắm rồi dùng nước lạnh và kem dưỡng da để rửa mặt. Tôi cố tình tạo tiếng động lớn để không nghe thấy giọng Alice nữa.

Nếu chúng ta là anh em, thì thứ đó chỉ là tình cảm của cô ấy dành cho anh trai mình, hoặc có thể là một thứ gì đó mà tôi không thể tưởng tượng nổi.

Tôi tắt vòi nước và nhìn vào mình ở trong gương. Một khuôn mặt hoàn toàn bình thường, có thể bắt gặp ở bất cứ nơi nào mình đi đến.

Tôi chẳng xứng đáng để được bước cùng Alice. Chúng tôi không được coi là anh em bởi chúng tôi quá khác biệt.

Có lẽ Alice cũng đã nhận ra điều đó.

“Đừng nhìn anh với ánh mắt như vậy…”

Tôi vừa nói vừa dùng chiếc khăn lau mặt để những lời nói đó chẳng ai có thể nghe thấy.