“Là một giấc mơ sao…”
Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi khi vẫn còn ngái ngủ là trần nhà trong phòng tôi. Nó có màu trắng sáng và không có một vết bẩn nào.
Tôi nhìn nó một lúc lâu để chờ hồn mình trở lại cũng như hoài niệm một chút về lần đó.
Ánh sáng chiếu qua khe cửa sổ đến người tôi báo hiệu rằng trời đã sáng rồi. Thứ ánh sáng mạnh đó làm tôi bị lóa mắt, như muốn tôi dậy sớm, nhưng tôi đã quyết định nằm thêm năm phút nữa.
“Chuyện đó xảy ra cũng lâu rồi ha.”
Đó là ngày chúng tôi và Alice trở thành người một nhà. Dù có thế nào thì
tôi vẫn nhớ về ngày đó.
“Mình cảm thấy hoài niệm về nó sao, dù gì thì-”
Có ai đó gõ cửa phòng tôi khi tôi hồi tưởng về quá khứ. Tôi đang tự hỏi đó là ai thì có giọng nói trong trẻo vang lên.
“Onii-san, trời sáng rồi đó, anh dậy chưa ?”
Đó là giọng nói của một cô gái trẻ, và trong nhà chỉ có một người như vậy.
“Anh chuẩn bị đây, Alice.”
“Thật tốt quá.”
Alice luôn nở một nụ cười hạnh phúc mỗi khi tôi gọi tên cô ấy vì một lý do nào đó, hệt như giấc mơ hồi nãy của tôi vậy.
Tôi không cảm thấy khó chịu khi bị Alice gọi là Onii-san, nhưng có vẻ nó có một ý nghĩa đặc biệt nào đó đối với cô ấy.
Tôi vừa suy nghĩ vừa ra khỏi giường và đi vệ sinh cá nhân.
“Em đã chuẩn bị bữa sáng rồi, anh mau đến phòng khách đi.”
“Xin lỗi vì lúc nào cũng để em phải dậy sớm làm việc.”
“Không sao đâu, em muốn làm thứ gì đó cho anh thôi.”
Đây là cuộc trò chuyện hàng ngày của tôi với Alice. Là một người anh, tôi luôn muốn làm việc nhà hay bếp núc để giúp Alice, nhưng tôi thực sự tệ về khoản đó và Alice cũng giỏi hơn tôi rất nhiều nên tôi chỉ có thể ngồi xem nếu không muốn cô ấy nổi điên.
Cô ấy luôn nói đây là việc của mình phải làm, tôi không thể phản kháng được… điều đó làm tôi thấy hơi chán nản và thảm hại.
“Onii-san?”
“Ah, không có gì đâu.”
Tôi nhanh chóng mặc quần áo và rời khỏi phòng.
“Em xuống phòng khách trước đi, anh sẽ đến đó sớm thôi.”
“Thật ư ?…nhanh lên đó.”
Alice cố gắng mở cửa phòng tôi mặc dù cô ấy biết nó bị khóa, tay nắm cửa kêu lạch cạch một hồi khá lâu.
“Có lẽ mình nên giữ một chiếc chìa khóa…”
Tôi có thể nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Alice. Tôi cảm thấy có chút không ổn nếu cô ấy có thể vào phòng tôi.
“Alice.”
“Em hiểu rồi. Hãy nhanh lên.”
“Được.”
Sau một hồi đứng đợi tôi, Alice đã rời khỏi cánh cửa và xuống phòng khách. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm và thở dài một hơi khi không cảm thấy sự hiện diện của Alice nữa.
“Dù ngày nào cũng nói chuyện với nhau nhưng mình cảm thấy áp lực quá.”
Em gái tôi là một người luôn lo lắng cho người khác.