“Tên em là Alice, rất vui được gặp anh.”

Cuộc gặp gỡ của tôi và Alice diễn ra đầy bất ngờ.

Một ngày, bố tôi đưa cô ấy về nhà và nói với tôi cô ấy sẽ là em gái của tôi từ ngày hôm nay. Chỉ ngắn gọn vậy thôi…

(Cô ấy có mái tóc bạc kìa, người ngoại quốc à… nhưng cô ấy thật sự xinh đẹp.)

Tôi còn nhớ như in biểu cảm ngạc nhiên của tôi khi lần đầu chúng tôi gặp nhau. Tôi dụi mắt vài lần và kiểm tra sự tỉnh táo của bản thân khi không tin rằng cô gái dễ thương này lại là em gái của mình.

“Làm gì đơ người ra vậy Hidetaka? Chào hỏi nhau đi chứ.”

“Phải rồi. R-rất vui được gặp em, Alice.”

Tôi đã nói vấp do có cảm giác bỡ ngỡ trước cuộc gặp gỡ này. Tâm trí tôi đầy rối bời và nghĩ đó chỉ là một giấc mơ.

“Bố, bố vừa nói là… Alice là em gái của con?”

Nghĩ kĩ thì đó thật sự là một câu hỏi thiếu tinh tế. Tôi nghĩ chắc ông ấy đã nhận nuôi Alice và để cô ấy làm em gái tôi.

Lúc đó tôi còn quá nhỏ để hiểu hết sự việc,và ông ấy đưa ra một lời giải thích rất thiếu tế nhị.

“Đúng, ta và bố của Alice là bạn học cũ. Nhưng anh ta và vợ đã chết trong một vụ tai nạn. Ta nhận nuôi Alice vì thương con bé không có người thân nào nên từ giờ nhờ con chăm sóc con bé nhé. Hai đứa sẽ là anh em.”

Ông ấy nói điều ấy ngay trước mặt Alice…

Như thể ông ấy khoe khoang lòng tốt của mình vậy, và mẹ tôi cũng gật đầu hài lòng về điều đó.

“Thật may mắn khi chúng ta đã có một người con gái đáng yêu như vậy!”

“Alice được thừa hưởng năng lực cũng như trí thông minh của cha mẹ . Khi bọn ta gặp nhau, anh ta đã khoe với ta là có một đứa con gái rất thông minh và xinh đẹp, ta đã không nghĩ đó chỉ là một câu nói có phần tâng bốc của cha mẹ dành cho con bé.”

“Có chuyện này à ?”

“Thật trăm phần trăm. Nói thật thì chúng ta không thể mong đợi nhiều từ Hidetaka, nếu như Alice trở thành người một nhà với chúng ta thì điều đó chẳng phải rất tốt sao?”

“Đúng thế! Mẹ sẽ dạy cho con vài kĩ năng cơ bản ngay bây giờ ! Chắc chắn con có thể làm được những điều mà đối với Hidetaka là bất khả thi, và mẹ có thể tự hào về con khi trò chuyện với những người quen của mình.”

Cuộc họp gia đình này không ổn chút nào. Như thể họ đã tìm được người con đích thực của mình.

Điều này diễn ra thường xuyên nên tôi đã quen với nó, nhưng đối với Alice thì khác.

Tôi hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh và cúi đầu nhẹ nhàng.

“...Rất vui được gặp em.”

Vì cúi đầu nên tôi không biết biểu cảm của Alice như thế nào. Bị mất cha mẹ từ rất sớm, lại được một người lạ mặt nhận nuôi và nghe những câu chuyện đầy toan tính của người lớn.

“Vâng….”

Tôi gật đầu khi nghe câu trả lời của Alice. Tôi là người duy nhất nghe câu trả lời của cô ấy.

“Ah…”

Kẹt trong suy nghĩ của bản thân, tôi đã vô thức nắm tay Alice từ bao giờ.

“Chúng ta ra ngoài một chút nhé !”

Cô ấy trông thật sự buồn bã khi ngồi ở đó nên tôi đã kéo tay cô ấy chạy ra khỏi nhà, tránh những lời nói của cha mẹ tôi.

“U-um.”

“Tên anh là Hidetaka ! Từ nay trở đi anh sẽ là anh trai của em !”

Do vừa chạy vừa nói nên tôi cảm thấy mình bị hụt hơi, nhưng tôi vẫn rất vui khi Alice chạy theo tôi. Có thể họ sẽ giận tôi vì dẫn cô ấy ra ngoài, nhưng lâu lắm rồi tôi mới cảm nhận được một thứ cảm xúc mới lạ trong con người tôi nên tôi đã phớt lờ họ.

“Anh muốn biết nhiều hơn về em, về quá khứ của em. Vì vậy hãy kể nhiều hơn cho anh nghe đi !”

“V-vâng.”

Cô đồng ý với một người chỉ vừa mới gặp như tôi, khiến lòng tôi vừa vui xen lẫn với một chút bối rối và ngại ngùng.