Thứ bảy, ngày 8 tháng 9 (Lần 1)

Vài giờ sau. Trên chuyến tàu về nhà, tôi thở dài.

Tại sao tôi lại ngồi thừ ở đây ư? Hiển nhiên rồi. Thất tình đấy.

“Không… Tại sao mình lại bị từ chối vì lý do đó…”

“Ahahahahaha! Thật luôn, Sayahara-sama không có nương nhẹ chút nào! Đầu củ khoai… Ahahahahahaha!”

“Mày cười tao hơi bị lâu rồi đấy, Daichi. Mày tin tao đấm vào mặt mày không?”

“Tao chưa bao giờ nghe ai bị từ chối vì cái lý do đấy… Hahahahaha!”

“Cậu trai trước mặt tôi bị từ chối thằng thừng và đang rất sốc. Có ai muốn an ủi cậu ta không nhể?”

“À, đúng rồi. Chụp một tấm hình kỉ niệm sự việc hiếm hoi này nào.”

“Ê, dừng lại đê. Đừng nhìn tao như nhìn một con thú hiếm trong sở thú Nhật Bản chứ. Dừng ngay đê.”

Thằng đang cười như điên kia tên là Sorasawa Daichi. Và một trong những lý do khiến tôi quyết định tỏ tình với Sayahara-san là do cậu ta thuyết phục, nên bây giờ mọi chuyện khá là hề hước.

“…Im. Nhưng tao hỏi thật, đầu tao giống củ khoai lắm à?”

“Hả? Đầu mày như nào á? Tao chịu. Nhưng nếu nghiêm túc nói, thì đầu mày như một củ khoai luộc hơn.”

“À không, tao nhầm. Đầu mày là một củ khoai chứ không phải mặt người nữa.”

Khi chúng tôi đang nói chuyện phiếm, con tàu đột nhiên rung lắc dữ dội và phát ra một tiếng chói tai.

“Oái!”

Mất thăng bằng, tôi bám chặt vào tay vịn.

“Tàu bị sao à…?” Daichi hoang mang hỏi.

“Ờ, nhắc mới nhớ, sáng nay tuyến này cũng gặp trục trặc. Thề, ngày hôm nay mấy cái chuyện xui xẻo lặt vặt nó cứ bu quanh người, nên tao đã có linh cảm không nhận được câu trả lời như mong đợi…”

Chương trình truyền hình sáng nay có dự đoán rằng, hôm nay là một ngày không có gì thuận lợi: ‘Nếu buộc phải ra ngoài thì hãy cẩn thận nhé!’

Kể ra cũng đúng. Trên đường ra ga, tôi bị chó hoang rượt. Đến trường muộn do tàu có vấn đề. Trong giờ kiểm tra mắc đi nặng mà vẫn phải nhịn… Cuối cùng, khi tỏ tình với người mình thầm yêu, tôi đã bị từ chối.

Quả là một ngày tệ lậu.

“Về nhà tao sẽ khóc ướt gối rồi ngủ…”

“Thằng ngốc. Dù là một thằng đàn ông, nhưng nếu thất tình thì vẫn phải khóc chứ.”

Cậu bạn ngồi cạnh an ủi tôi. Ngước lên nhìn bầu trời từ cử sổ tàu.

Trong vắt, đối nghịch hoàn toàn với mớ cảm xúc trong tôi.

.

.

.

.

Thứ bảy, ngày 8 tháng 9 (Lần 2) 

“Dậy nào, Kyuro. Dậy đi học!”

Một giọng nói ồn ào, và cái chăn của tôi bị lật tung ra.

Tôi từ từ mở mắt. Nắng chói quá, khó chịu thật.

“…Um? Mẹ? Nhưng hôm nay là ngày nghỉ mà…”

“Con ngủ mớ hả? Hôm nay con có lớp thứ bảy ở trường đấy.”

“Mẹ quên à? Hôm qua là thứ bảy, nên hôm nay là chủ nhật.”

“Câu đấy của mẹ mới đúng! Nếu con nghĩ mẹ đang trêu con thì mở TV hay điện thoại ra xem đi!”

Nói xong, mẹ rời khỏi phòng.

“Đôi khi mình bị quên ngày thứ bảy… Rốt cuộc là sao? Chắc mẹ đang trêu mình thôi… Nhỉ?”

Lầm bầm xong, tôi với lấy cái điện thoại và mở lên: Thứ Bảy, ngày 8 tháng 9. 7 giờ 42 phút sáng.

…Ể?

Là thứ bảy thật kìa. Nhưng nếu tôi nhớ không nhầm, rõ ràng đó là ‘Ngày hôm qua’ mà?

“Ể, cái gì vậy–…? Thế là thế nào… Cảm giác tệ thật…”

Dù chẳng hiểu cái mô tê gì, tôi vẫn thay đồng phục rồi bước xuống phòng khách.

Đặt trên bàn là một bữa sáng đơn giản, gồm trứng ốp, xúc xích và cơm.

“Do nó trùng với thực đơn hôm qua… Hay lúc nào nó cũng như này vậy…”

“Vừa nói gì vậy con trai? Nếu thấy gì không vừa ý thì cứ việc đi bụi nhé.”

“…Itadakimasu.”

Trứng ốp và nước tương… Vị y hệt như ngày hôm qua.

Vừa nhồm nhoàm ăn, tôi vớ lấy cái điều khiển và bật tivi.

Trên tivi là một chương trình thường nhật chỉ được phát vào sáng thứ bảy hàng tuần, đang bói tử vi.

[– Cự giải! Hôm nay bạn làm gì cũng suôn sẻ! Có lẽ hôm nay sẽ là một ngày tốt nếu ngày bạn muốn đi lên một bước trong quan hệ với người khác? Vật phẩm may mắn hôm nay là một chiếc mũ màu xanh lá cây!]

“Tuyệt. Hôm nay mẹ là số một! Vả lại, cũng là một ngày tốt để xúc tiến các mối quan hệ nữa.”

“Mẹ ngoại tình à?”

“…”

“Kìa mẹ. Sao lại không nói gì nữa. Nói gì đi. Làm ơn.”

Khi tôi đang nói, màn hình tivi chợt tối sầm lại. Cung Hoàng Đạo bét bảng chuẩn bị được công bố.

[ –Tiếc thay… Hôm nay là một ngày tồi tệ cho Song Ngư. Khi ra ngoài hãy cẩn thận nhé! Vật may mắn của bạn là Mai rùa vàng!]

“Tội cho con ta, Kyuro. Bỏ mai rùa vào cặp và cuốn chiếu rời khỏi nhà đi con.”

“…Con còn chẳng có, nói gì là mang theo.”

Ngay lúc ấy, tôi nhận ra – Déjà vu quá.

Chắc chắn tôi đã xem chương trình này vào… Hôm qua.

Hôm qua, tôi là Cung Hoàng Đạo đen nhất: Song Ngư. Chắc chắn, số tử vi này tôi đã xem rồi.

Trong lúc tôi còn đang sững sờ, mẹ tôi ngừng trêu rồi hỏi.

“Sao thế?”

“…”

“…? Kyuro, con bị sao à?”

“Không. Không sao.”

Trong một khắc, tôi đã thực sự nghĩ mình sẽ nói với mẹ về chuyện đó. Nhưng không. Tôi sẽ không làm vậy… Bởi vì…

Đây là lần thứ hai tôi sống trong ngày thứ bảy này.

Ngay cả Chúa còn không tin điều này, nói gì đến mẹ tôi?

Tóm lại, ngày hôm qua – ngày 8 tháng 9 là ngày hôm qua, cũng là ngày hôm nay.

Lý do mà tôi đưa ra kết luận này vô cùng đơn giản và dễ hiểu… Mọi chuyện ngày hôm qua đã được tái hiện trong ngày hôm nay.

Tử vi đã thông báo Song Ngư đứng chót. Một con chó hoang không ngừng rượt tôi cho tới nhà ga. Mọi chuyến tàu đều phải delay do trục trặc kĩ thuật. Đột ngột mắc đi nặng vào lúc kiểm tra… Và –

“…Làm Sayohara-san phải đợi.”

Một cô nàng xinh như mộng đứng đợi trên sân thượng vì ‘Ai đó gửi cho cô bức thứ tình’.

Bức thư ấy tôi để trong tủ giày cô hôm thứ sáu. Cô ấy đứng đợi tôi trên sân thượng vào ngày 8 tháng 9, vào lúc 11 rưỡi sáng.

“…Mày không lên luôn à?”

Khi tôi hé cửa và nhìn Sayahara-san, Daichi thì thầm với tôi từ phía sau.

Không. Tôi không muốn trải qua nỗi đau đó lần nữa.

“…Không. Tao không làm được. Tao không thể thổ lộ với cô ấy.”

“Mày nhát thế… Mà, cũng chẳng còn cách nào nữa nhỉ. Vậy tao sẽ lên nói với Sayahara-san là ‘Cậu có thể về, vì thằng hẹn cậu lên đây không đến được’ nhá?”

“Phiền mày rồi, Daichi.”

“Không sao cả. Tao là bạn mày mà.”

“Daichi… Mày…”

“Gặp lại mày sau nhé. Sayahara-san! Vứt mẩu giấy đó đi và đi quẩy với mình nào!”

“Daichi… Mày nghiêm túc đấy à?”

Dù có thái độ cợt nhả, nhưng Daichi đã nói với Sayahara-san là người tỏ tình sẽ không đến. Rồi cô ấy về nhà.

Sau đó, tôi về nhà.

Còn bây giờ, tôi đang nằm bẹp trên giường.

“Haha… Hôm nay quả là một ngày vi diệu…”

Tôi nghĩ thầm. Những gì xảy ra vào hôm qua đã lặp lại trong ngày hôm nay. Tôi cảm thấy như mình biết tất cả, cảm thấy mình có thể làm bất kì điều gì. Cảm giác ấy thực sự thú vị.

– Đồng thời, tôi cũng cảm thấy khá sợ. Những việc xung quanh lẫn những gì Daichi nói như được phát lại, điều này khiến tôi khá khó chịu. Điều này khiến tôi cảm thấy rằng, mình là một kẻ quái dị giữa những người bình thường.

Nhưng dù sao điều này cũng rất thú vị. Nhưng trải nghiệm cái này một lần là đủ rồi.

Và đó là những gì đã xảy ra. Tôi đã hướng ngày hôm nay sang một cái kết không-phải-là-điều-tệ-nhất.