*từ chương này thì monster sẽ được dịch ra thành quái vật luôn*
Glenn Litbeit được sinh ra trong một gia đình thương nhân phía đông lãnh thổ loài người.
Cha của Glenn, một nhà buôn len và là một thành viên trong hội đồng quản trị Liên minh Thương mại Phương Đông, ông ấy cũng có một thương nghiệp của riêng mình. Liên minh Thương mại tạo dựng và nắm giữ các con đường thương mại đi qua nhiều địa phương khác nhau nơi lãnh thổ con người. Họ kiểm soát mọi thứ từ những đoàn lữ hành đến các tàu buôn, dù ở nơi đâu, họ cũng có thể đưa sản phẩm tới với chất lượng tốt nhất.
Các con đường thương mại trải dài nhiều thế hệ, từ tổ tiên của Glenn và những người đứng đầu Liên minh Thương mại khác đã tạo dựng đi qua mọi thành phố lớn trên lãnh thổ của loài người. Thời điểm Glenn ra đời, cũng là lúc cha anh vướng vào rắc rối. Ông được Liên minh giao phó việc dựng lên một con đường
thương mại tiềm năng mới, hiển nhiên nó là điều quá khó khăn, bởi hầu hết các con đường
thương mại có thể phát triển đều đã có cả.
Tất nhiên là vẫn còn cách, đó là tạo ra con đường
mới, nhắm tới những nơi xa xôi, hẻo lánh, nhưng dù cho có đủ nhân lực và tài chính để tạo lên những con đường đó, cha của Glenn cũng vẫn không thôi lo lắng, bởi lợi nhuận thu về có lẽ sẽ chẳng sánh nổi với những gì mình bỏ ra. Hiển nhiên là, nếu đã không sinh lời, thì chẳng ai trong hội đồng quản trị đầu lại muốn tư vào nó.
Tuy nhiên, chỉ chút rủi ro thì không thành vấn đề. Cái mà cha của Glenn muốn là tìm một con đường
thương mại có thể xứng với những gì mình bỏ ra, không, thậm chí phải hơn cả thế nữa. Và thế là ông hướng tầm nhìn của mình tới nơi ấy.
Vùng đất của quái vật.
Đúng thế, là giao thương với quái vật
Tuy nhiên, vào thời điểm đó, chiến tranh giữa nhân loại và quái vật chưa hề chấm dứt. Và cha của Glenn lại muốn băng qua Dãy Vivre để mở một con đường thương mại thẳng tiến tới lãnh thổ kẻ thù.
Tất nhiên là, sẽ quá nguy hiểm nếu cứ cắm đầu vào mà không đưa ra được ý tưởng hay kế hoạch cụ thể nào. Vậy mà, cha của Glenn vẫn thành công thuyết phục các thành viên trong hội đồng quản trị của Liên minh Thương mại Phương Đông và tất cả đều đồng thuận — âm thầm, mở ra một con đường giao thương mới.
Thật ra, tại thời điểm đó, chiến tranh hay không cũng chả quan trọng, bởi không mấy ai còn hứng thú đánh đánh giết giết mãi với phe quái vật nữa. Và nếu con đường thương mại được xây dựng rồi mang lại lợi nhuận cho cả hai bên, có khả năng là nó hoàn toàn có thể giúp chấm dứt chiến tranh.
Về phần cha của Glenn, không ai rõ liệu ông có đang mơ về kết thúc của chiến tranh hay không - ông là một người trầm tính và không thích nói nhiều. Bên cạnh đó, mẹ của Glenn tin rằng lý do chồng mình muốn phát triển con đường thương mại tới với kẻ thù không chỉ đơn giản chỉ vì lợi nhuận; bà tin rằng nó được thúc đẩy chính bởi bởi khát vọng chấm dứt chiến tranh.
Bên kia mặt trận, chính trong vùng đất của quái vật này, cũng có những thương nhân có cùng suy nghĩ như thế. Những nhà buôn thảo dược: Xà tộc lamia, những người pha chế và bán thuốc, cũng như thảo dược.
Từ xa xưa, gia tộc này đã nổi danh trong việc pha chế thuốc, sau khi hoàn tất họ đem bán những phương thuốc của mình tới bất cứ nơi nào cần có chúng. Danh tiếng của họ trải khắp vùng đất của muôn vàn quái vật ấy.
Cha của Glenn đã bí mật liên lạc với nhà Neikes lamia, nhằm bắt tay, gây dựng con đường thương mại mới.
Một canh bạc đầy rủi ro. Dù chiến tranh đang dần lắng xuống, thương vong mỗi bên cũng chẳng đáng kể gì, nhưng vẫn còn đó những kẻ buôn vũ khí, lính đánh thuê, tất cả đều kiếm lợi từ loạn thế chiến tranh. Chính vì thế, chỉ cần sơ hở một chút, và để lộ việc mình có liên quan tới một thương gia phe quái vật, cha của Glenn chắc chắn sẽ bị khép tội gián điệp.
Nhưng cha của Glenn không phải là người duy nhất gặp nguy hiểm — toàn bộ Liên minh Thương mại Phương Đông đều tham gia canh bạc này.
Nhà Neikes cũng trong tình trạng tương tự. Nếu bị phát hiện việc bí mật liên hệ với con người, họ chắc chắn sẽ bị đồng loại sỉ nhục, còn có thể dẫn tới họa diệt thân nữa.
Nỗi sợ hãi lớn nhất lúc này của họ là thông tin bị rò rỉ. Nếu mọi chuyện vỡ lở trước khi con đường thương mại hoàn thành, mọi thứ sẽ tan thành mây khói. Tuy nhiên, nếu thành công thiết lập con đường thương mại ấy, thì đó có thể là một bước tiến lớn để kết thúc chiến tranh — và chiến tranh kết thúc, sẽ đồng nghĩa với cái danh gián điệp, hay kẻ phản bội sẽ chẳng còn là điều phải lo nữa.
Chính vì lý do đó, nhà Litbeit và người đứng đầu nhà Neikes cần phải sắp đặt thật kín kẽ để giữ cho mọi thứ không lộ ra ngoài.
Và thế là, họ đưa ra đề xuất con tin.
Đầu tiên, người đứng đầu nhà Neikes gửi con gái duy nhất của họ, Saphentite Neikes, cho bên kia và ngược lại, cha của Glenn sẽ gửi con trai của mình, Glenn Litbeit, đến sống trong gia đình lamia. Bằng cách trao đổi con tin, các gia đình sẽ giám sát lẫn nhau, để đảm bảo rằng mình sẽ không phản bội người kia.
Từ khi Saphentite chuyển tới sống trong gia đình Litbeit, mọi chuyện đều được đặt ở mức bí mật tối quan trọng. Khi ấy Glenn mới có sáu tuổi, còn Saphentite đã tám tuổi. Cả hai sống cùng nhau gần một năm. Saphentite là con tin lý tưởng. Chuyện hoàn toàn có thể lên tới mức tệ hại nếu người ta phát hiện ra rằng có một con quái vật sống ngay trong lãnh địa của loài người, và thế là vô hình chung Sapphee chỉ có thể ở yên trong nhà. Tuy nhiên, vì bệnh bạch tạng, nên cô không thể đi bộ ra ngoài vào ban ngày và điều này khiến mọi chuyện càng thêm thuận lợi.
Nhà Litbeit ngoài Glenn ra và còn cả chị gái anh nữa, nhờ những đứa trẻ gần bằng tuổi, mà Sapphee có thể nhanh chóng thích nghi với cuộc sống mới. Mỗi ngày, họ đều cùng nhau đọc sách, những cuốn sách quý của nhà Litbeit, mối quan hệ của Sapphee và Glenn cũng nhờ đó mà càng thêm sâu sắc. Glenn thậm chí còn học được cả ngôn ngữ của quái vật từ Sapphee, chuyện cứ thế trôi qua êm đềm như mọi thứ vốn luôn là thế.
Tất nhiên, vì đây là một cuộc trao đổi con tin, nên theo kế hoạch ban đầu người ta phải đưa Glenn đến sống trong lãnh thổ của quái vật. Tuy nhiên, điều đó đã không xảy ra.
Vì sao lại như vậy?
Tất cả là nhờ việc tạo dựng con đường thương mại qua Dãy núi Vivre diễn ra thuận lợi — suôn sẻ hơn dự kiến.
Cha của Glenn và người đứng đầu gia tộc Neikes, đều sẵn sàng cho bất kì khó khăn nào ập tới, họ nhanh chóng tạo dựng, phát triển con đường giao thương. Các loại mặt hàng có giá trị do quái vật sản xuất - đặc biệt là thuốc mang nhãn hiệu Neikes, đồ thủy tinh do mermaid làm ra cùng các loại vải dệt đặc biệt của arachne - đều là hàng bán được với giá cao.
Liên minh Thương mại Phương Đông chờ đợi và khi thời cơ tới, họ tuyên bố rộng rãi rằng mình đã thành công trong việc giao thương với phe quái vật.
Phần lớn nhân loại đều vui mừng khôn xiết. Nhiều người trong số họ hiểu được giá trị cực cao từ nhưng mặt hàng do quái vật làm ra. Và ngược lại, bên phe quái vật, nông sản do con người làm ra được vô cùng ưa chuộng. Bởi vì sự cằn cỗi của vùng đất phía Tây, mà ngành nông nghiệp ở đó không phát triển mấy. Những loài ăn thực vật vui sướng tới phát khóc trước hương vị của những loại rau do con người trông.
Cứ như thế, chiến tranh cũng kết thúc luôn. Giờ đây người dân của hai phe muốn sống một cuộc sống ấm no, hạnh phúc và giao thương hàng hóa do hai bên làm ra hơn là chạy đi đánh nhau.
Sapphee tới ở nhà Litbeit khoảng một năm. Cũng vì việc phát triển con đường giao thương diễn ra quá thuận lợi, mà họ không cần phải gửi Glenn đi làm con tin.
Sau đó không lâu, Sapphee cũng phải quay về lãnh thổ quái vật và quãng thời gian trao đổi văn hóa của cô với gia đình Gleen chỉ còn là những hồi ức.
Khoảng thời gian Glenn chia sẻ văn hóa với Sapphee đã trở thành động lực cuốn hút cậu vào thế giới của quái vật – tới với phong tục tập quán và lối sống của họ.
Trước khi nhận ra điều đó, Glenn đã đọc hết mọi cuốn sách về quái vật của gia đình mình, nhưng thế là không đủ, tới năm mười bốn tuổi, cậu quyết định xin nhập học tại Học viện Quái vật. Trong suốt lịch sử lâu dài của Học viện này, Glenn là con người đầu tiên từng theo học ở đó.
Tại Học viện, cậu theo học giáo sư Cthulhy Squele nổi tiếng, người có đứng đầu trong ngành y học quái vật. Tại khu nghiên cứu của giáo sư Cthulhy, Glenn một lần nữa gặp lại Saphentite Neikes, giờ là đàn chị khóa trên đang làm việc tại phòng thí nghiệm. Cô ấy — thật sự rất hợp — để theo học pha chế thuốc từ Cthulhy.
Họ đã bị chia cách trong một thời gian dài, nhưng ở ngã rẽ cuộc đời, họ gặp lại nhau, ở bên nhau lần nữa và không thể tách rời.
“Quả là một sự trùng hợp lạ kỳ,” Cthulhy nói với Glenn trước thời điểm cậu mở phòng khám. “Hai đứa sở hữu sợi dây liên kết lạ kỳ, và cả hai cũng hòa hợp tới lạ kỳ luôn. Mà tận dụng điều đó để mở phòng khám cũng hay đấy. Đừng quá lo lắng. Ta đã chuẩn bị một nơi thích hợp rồi. Nhóc có thể yêu cầu cung cấp trang thiết bị từ bệnh viện của ta. Dù sao thì cũng toàn những thứ nhóc cần khi tới Lindworm.” Cthulhy Squele nói Glenn nghe mọi thứ bằng cái giọng thờ ơ ấy.
“Tuy nhiên, có một điều kiện đây — đừng có sử dụng phòng khám mà ta đã mất công chuẩn bị để bày trò chim chuột với nhau đấy. Rõ rồi chứ, hai đứa?”
Một tia nghi ngờ lóe lên trong mắt cô, được ẩn đi dưới cặp kính cận.
Cthulhy là một giáo viên cực đáng sợ mỗi khi tức giận, và thế là khi mở phòng khám riêng, Glenn và Sapphee chỉ có thể gật đầu lễ phép trước lời cảnh báo ấy.