Sau tất cả, Glenn cũng đã nối liền cái chân trái lại cho Kunai.

Không khó tưởng tượng rằng, sẽ khó thế nào nếu cố nối nó lại trong một con hẻm tối tăm cả. Dù có ở đại lộ trung tâm, thì ánh đèn đường cũng chẳng khiến mọi thứ khá hơn.

Về lại phòng khám nghe ổn đấy, nhưng lại quá khó để có thể chuyển Kunai về, vì chân cô ấy đã đứt rời. Thật may là Glenn đủ sức kết thúc mọi thứ khi trời còn chưa tối.

“... Cảm ơn anh,” Kunai hơi khó chịu. “Tuy nhiên, đ..đừng có hiểu nhầm! Tôi chưa tha thứ những gì anh gây ra hôm nay đâu?! Chỉ là, việc này, sẽ giúp Quý nương Draconess không cần lo lắng thêm về tôi nữa ... Vì vậy, tôi sẽ không trừng phạt anh lần này! Rõ chưa?

Đó là lời từ biệt Kunai bỏ lại cho Glenn. Cũng đủ thấy cô yêu quý và tôn trọng Skadi tới nhường nào.

Màn đêm đã buông xuống. Kunai rảo bước xuống đại lộ chính và tiến về tòa nhà hội đồng Lindworm. Những bước đi hoàn hảo ấy, khiến kẻ tay mơ như Glenn cũng nhận ra cô một chiến binh tuyệt vời thế nào.

Nếu cô ấy đã trả đũa Glenn vì những gì cậu làm hôm nay (mà cậu ấy đơn thuần chỉ là làm hết sức mình, mặc dù Kunai không có nghĩ vậy), cậu cũng vẫn cố tránh mấy chuyện này. Cậu ước rằng Skadi và nàng Golem ấy đừng quay lại và mang tới ngày rắc rối nào nữa.

“Tôi về rồi đây!” Glenn về lại phòng khám, người mỏi nhừ.

Nhưng các fairy thì không cho cậu nghỉ lấy một giây, họ ùa ra và đòi thù lao của mình.

“Mừngggggg.”

“Trở vềeeeee.”

“Phần sữa, thù lao hôm nay đâu”

"À, ừ. Chờ chút tôi đi lấy ngay.”

Như thường lệ, các fairy không quên thù lao của mình. Họ không chấp nhận thanh toán chậm chễ và cũng chẳng chấp nhận thù lao nào khác ngoài sữa.

Glenn là một bác sĩ giỏi, nhưng trải qua cuộc phẫu thuật dài hơi, chỉ với một mình cũng đủ bào mòn tinh thần và cơ thể cậu. Lúc này Glenn chỉ muốn lên giường đi ngủ. Vì nếu không, sáng mai chắc cậu phải đóng cửa phòng khám mà ngủ bù quá.

“Sapphee ... đâu rồi nhỉ?”, Glenn lẩm bẩm.

“Em ở đây, Bác sĩ Glenn,” giọng Sapphee vang lên từ tấm rèm phía trong phòng khám.

Glenn tự hỏi cô đang làm gì ở đó. Dù đôi khi cô luôn cố che giấu sự hiện diện của mình ở phòng khám thiệt.

Tuy nhiên, Glenn chết lặng khi nhìn thấy Sapphee.

“... Sapphee?”

“Heh heh-nhìn nè, nhìn nè bác sĩ.”

Sapphee đang vuốt ve bụng cô. Đồ lót cô mặc vẫn là loại bó sát, khoác ngoài là áo ngủ,khác với chiếc áo sơ mi dày hàng ngày, mà dù sao thì trời cũng đã khuya rồi.

Vấn đề là phần giữa bộ đồ ngủ rộng thùng thình lại “phình” lên một cách kỳ lạ.

Sapphee nói với nụ cười tươi rói trên môi: “Em có thai rồi.”

Nghe những lời này, Glenn chỉ ôm đầu, hoàn toàn chết lặng.

Ờm, Sapphee có bầu rồi à.... thế thì drop thôi :v