Tôi phải thú nhận. Tôi đã khóc. Tôi đã chịu thua sự đơn giản đến không biết ngượng ngùng là gì. Chết tiệt.

Thật lòng thì, tôi cũng khá bận khi được nhờ viết lời bình này, nên đúng là tôi có thấy hơi khó chịu.

Vậy nên để hoàn thành nghĩa vụ nhanh nhất có thể, tôi bắt đầu đọc bản thảo ngay khi đến. Nhưng cái gì đây? Nó cũng khá hấp dẫn đấy chứ.

Tôi có cảm tưởng như bản thảo đã hút lấy mình. Khỉ, nếu không cẩn thận, có lẽ tôi đã bị “nuốt chừng” rồi không chừng. Vì đã được nhờ viết lời bình, nên tôi không chỉ đọc nó một cách chủ quan, hay chỉ suy nghĩ theo quan điểm của riêng mình.

Trong cơn hoảng loạn, tôi tựa lại lưng vào ghế, nhưng nó cứ cuốn tôi vào. Hay là nó đang chơi trò câu cá với tôi? Tôi là con cá còn bản thảo là dây câu. Cái dây câu đó khỏe thật!

Sau khi đọc một mạch cả truyện và khóc, tôi làm thế nào đó rồi cũng dứt ra được. Tôi đã thua trận kéo co rồi. Nhưng sao mà phàn nàn được?

Đó như một câu chuyện cổ tích gồm những chương đơn giản.

Y như một câu chuyện cổ tích thuở xưa lắm rồi ở một vùng đất xa tít mù khơi với một bối cảnh không rõ rằng, và cũng chẳng có mấy thông tin về nơi câu chuyện diễn ra.

Điều đó là không cần thiết. Câu chuyện này xảy ra từ xưa hay ở một nơi xa thì cũng chẳng quan trọng. Chẳng quan trọng chút nào.

Câu chuyện này không có chủ đề, và có vẻ vẫn thiếu sót gì đó, nhưng đây chỉ đơn thuần là câu chuyện cổ tích của một cô bé Mimizuku.

Và rồi cô bé Mimizuku này gặp Dạ Vương, và chuyện chỉ đơn giản có thế. Rồi họ cuốn theo những nhân vật khác bằng câu chuyện của mình. Mọi người đều bị tính cách đáng yêu của Mimizuku thu hút và không cưỡng lại được.

Với nhiều người (và trong câu chuyện này thì chắc là với cả quái vật nữa?), là chính bản thân mình rất đơn giản mà cũng rất khó. Một số thì muốn thay đổi, nhưng cứ vùng vẫy rồi rốt cuộc lại chẳng thay đổi được gì, trong khi lại có những người lại cứ từ bỏ bản thân mình.

Trước những người đó xuất hiện một chú chim ăn đêm bé nhỏ, chú nhả xuống một mảnh nhỏ. Đó là một mảnh không đáng kể có thể giúp họ thay đổi hoặc không. Chú chim thả nó xuống mà chẳng cần biết nó có ý nghĩa gì hay không, nhưng vì thế tôi mới thấy chú chim thật đáng mến.

Mọi người, xin hãy tận mắt nhìn một điều xảy ra lần đầu: chú chim nhỏ này có một ý chí rõ ràng và mạnh mẽ. Hoặc mọi người để sau cũng được.

Xin hãy chấp nhận cái kết cho sự đơn giản lạ lùng đến không ngượng ngùng này, như tôi đã làm. Thứ sẽ nhảy vào trái tim các bạn là một chú chim đáng yêu.

Nếu ôm lấy chú chim này, có thể rồi các bạn sẽ đạt được điều gì đó đặc biệt.