Tôi không có quá nhiều kỷ niệm về việc nộp tiểu thuyết.
Lần đầu đặt bút chì lên mặt giấy, tôi nghĩ gì thì cứ viết ra, đến giờ chẳng còn lại gì cả. Tuy nhiên, tôi vẫn nhớ rằng đó là một câu chuyện về Ông già Noel. Đó là một câu chuyện ngắn, chỉ khoảng ba mươi trang giấy.
Nó kéo dài đến tầm giữa thời cấp hai của tôi. Kết quả thì chẳng có gì khả quan cả. Nhưng tôi lại thấy rất vui. Tôi không biết phải nộp nó thế nào cho đúng, vậy nên tôi bỏ nó vào trong phong bì và mang đến nhà cô bạn.
Tôi còn nhớ rằng đã thấy ngạc nhiên khi cô ấy bảo rằng tôi không được cho nó vào trong bao nylon.
Cô bạn dẫn tôi ra hòm thư. Chúng tôi dùng một phong bì nâu và vòng ra cái hòm thư sau nhà cô ấy. Mặt trời đang lặn, và quanh đó cũng chẳng có nhiều người lắm.
Chúng tôi xem xét cái bưu kiện mấy lần, rồi cuối cùng cũng đẩy nó và trong. Được rồi, tôi nghĩ, Về nhà thôi. Tự dưng, cô bạn tôi kéo cái bưu kiện ra.
"Cậu phải khấn!" tôi được bảo vậy. Tôi đã rất sốc. Đứng cạnh nhau trước hòm thư, chúng tôi chụm tay lại và thầm khấn.
Tôi không theo đạo, nên tôi chẳng biết phải khấn ai cả. Chắc tôi phải khấn vị biện tập viên có thể sẽ đọc nó, hoặc Thần, hoặc cái gì đó khác. Tôi chỉ, âm thầm, khấn.
Từ hồi đó tôi cũng không khấn khi nộp các thứ (trừ cái lần tôi khóc khi người trực quầy đêm ở bưu điện nói rằng tôi bị nhầm ngày trên dấu bưu điện…), nhưng mỗi khi nộp tiểu thuyết, tôi luôn nhớ tới khi cô bạn nói rằng "Cậu phải khấn!" Và tôi nhớ rằng bạn mình đã chụm tay lại vì câu chuyện của tôi.
Ngoài việc viết những câu chuyện trẻ con, ngoài việc viết lách hàng ngày, tôi chỉ biết cầu nguyện.
Giờ đây, tôi không nhớ nổi đã bao năm, nhưng những lời khấn của chúng tôi hôm đó đã được nghe thấy. Chúng đi nhanh hơn tốc độ của những vì sao bay tới tay chúng tôi tối đó, vậy nên tôi nghĩ đó là một điều tốt.
Tôi từng nói rằng mình muốn viết những câu chuyện đơn giản nhiều lần đến nỗi tôi cứ như người say lên cơn sốt vậy. Tôi chẳng còn hứng thú gì với lịch sử. Câu chuyện này thuộc dạng đọc một lần cũng được. Mà nó là checkpoint thôi cũng được. Nếu bạn quên nó khi lớn lên thì cũng không sao. Tất cả chỉ thế thôi. Hoàn toàn chỉ có thế. Thứ gì đó lay động con tim. Thứ gì đó như ánh sáng. Thứ gì đó sẽ mở ra một thế giới với những đứa trẻ, hoặc ai đó nghĩ đọc sách là khô khan và khó khăn, như tôi chẳng hạn. Thứ gì đó như vậy. A, đúng rồi. Tôi muốn viết tiểu thuyết.
Tôi đã dành cả đời thở dài như thế. Tôi cần lý tưởng để theo đuổi và những lời biện hộ cho hành động đó. Tôi không có sự trẻ trung để cãi lại khi một người lớn tuổi với vẻ thông thái nói rằng "Cô không thể sống cả cuộc đời đầy lý tưởng được đâu," nhưng dẫu vậy, tôi có một giấc mơ. Và tôi vẫn đang mơ đây.
Khi nảy ra ý tưởng về Mimizuku và Dạ Vương, tôi đang học năm cuối cấp ba, và đang giữa lúc ôn thi đại học. Trái tim tôi bất chợt kêu lên khi một câu chuyện từ trong lòng trào ra. Trong hai ngày, tôi viết chi chít lên nửa quyển vở ôn tập về bối cảnh của một thế giới nơi chút tia sáng cuối đã biến mất, và cất nó trên kệ sách. Khi vào đại học, tôi viết truyện. Với tiểu thuyết dài đầu tay, tôi quyết định dùng ý tưởng trong quyển vở đó. Thi đại học khó thật, nhưng tôi thường tự thở dài, "Nó cũng chẳng quan trọng lắm đâu."
Với tôi, sẽ thật đặc biệt nếu ai đó thấy câu chuyện này đặc biệt. Tôi sẽ không có điều gì hạnh phúc hơn thế.
Rất nhiều người đã giúp tôi đưa câu chuyện này ra với mọi người. Bạn tôi, người đầu tiên đọc nó và đã yêu Mimizuku, và rồi nói câu “chúc mừng,” sau khi mọi chuyện đã xong xuôi, và xoa đầu tôi. Cũng còn rất nhiều các bạn khác đã có những đóng góp quan trọng . Không có họ, có lẽ tôi đã không thể hoàn thành câu chuyện này.
Vì đã đạt giải nhất, tôi gặp người hướng dẫn, cùng rất nhiều những người khác đã giúp mình. Họ đã rất nỗ lực để xuất bản quyển sách này. Vì tôi là gái quê, nên đến khi lên thủ đỏ, tôi không ngủ được. Cảm ơn các vị giám khảo đã đặt sự khởi đầu cho mọi chuyện, Isono Hiroo-sensei vì đã tóm lược thế giới của Mimizuku vào trang bìa sách xinh xắn, và Arikawa Hiro-sensei vì đã đọc và chấp nhận Mimizuku. Và tất nhiên, cảm ơn tất cả các bạn, những độc giả gần xa mà tôi không biết mặt.
Khi kết quả được thông báo lần đầu, tôi được chúc rằng "Mong những từ ngữ của cô sẽ yểm bùa lên trái tim các độc giả trẻ" bởi rất nhiều những tác giả tôi kính trọng.
Mặc dù tôi chỉ có thể dùng được loại ma thuật hạng xoàng.
Có vẻ như hôm nay tôi cũng chỉ biết cầu nguyện mà thôi.
Kougyoku Izuki