Khi tôi quay về thành phố Ivalice tại lãnh thổ của mình, tôi đã triệu tập sĩ quan orc Jiron.
Tên orc Jiron nhỏ con ấy đến với sự hào hứng.
Khi hắn đến văn phòng của tôi, hắn hỏi, “Ngài cần gì ạ?” rồi xoa tay.
“Là về trường hợp của Bạch Hồng Kỵ sĩ đoàn ngày hôm trước cơ mà-----“
Tôi bắt đầu nói.
Tóm lại là, tôi muốn biết hiện giờ đoàn trưởng Bạch Hồng Kỵ sĩ đoàn đang làm gì.
“Giờ thì, tôi tự hỏi. Dù cho chúng ta đã xác nhận được việc chúng sống sót và tháo chạy, sau cùng thì chúng cũng đã thất bại hoàn toàn. Có lẽ chúng đã bị trừng phạt và bị giam giữ.”
“Ta hiểu rồi, có khả năng đó huh.”
Tôi lẩm bẩm thế, và lệnh cho Jiron tìm hiểu hiện giờ kẻ đó đang làm gì.
Jiron, “Vâng” nhận lệnh và,
“Việc này có khẩn cấp không?”
Tiếp tục như vậy.
“Vô cùng khẩn cấp. Hãy đặt độ ưu tiên của nó lên trên bất cứ việc gì khác. Tiền bạc, nhân lực, đầu tư bao nhiêu cũng được.”
Jiron dường như nhận thấy sự nghiêm trọng của vấn đề với tông giọng nghiêm túc của tôi.
Hắn rời văn phòng của tôi, thậm chí còn nhanh hơn lúc đến.
Giờ thì, [Bằng chứng] quan trọng của tôi là vị trí của đoàn trưởng Bạch Hồng Kỵ sĩ đoàn có lẽ không khó để xác định, tuy nhiên vấn đề là vị trí ấy có tiện cho việc [Giải cứu] hay không.
Nếu thất bại của ngày hôm trước được tha thứ, và hắn được đưa đến chiến trường khác, thì đừng nói đến giải cứu hắn, kể cả nắm được vị trí của hắn thôi cũng sẽ khó khăn.
Nếu có thể tôi sẽ rất biết ơn nếu hắn chịu trách nhiệm vì bại trận, rồi bị giam lỏng tại nhà hoặc bị giam giữ ở đâu đó nhưng mà-----.
Vài ngày sau, theo Jiron, chúng tôi đã xác định được vị trí của Alistair - đoàn trưởng Bạch Hồng Kỵ sĩ đoàn.
“Đoàn trưởng của Bạch Hồng Kỵ sĩ đoàn Alistair xem ra hiện tại đang bị giam giữ tại một nhà ngục nằm ở vùng ngoại ô thủ đô hoàng gia.”
“Một nhà ngục à, ca này cũng khó đây, phía kẻ địch cũng vậy.”
Không biết hắn có chịu trách nhiệm cho trận thua không.
Tôi hỏi chi tiết.
“Không, xem ra là không, đó không phải là việc mà hắn chịu trách nhiệm. Nếu là vậy, tôi cho rằng hầu hết các kỵ sĩ đã tham gia phản chiến hôm nọ đều phải nhận trách nhiệm.”
“Ta hiểu rồi, ra là có lý do khác huh.”
“Vâng, tôi được biết, hắn đã báo cáo với nhà vua rằng họ nên đem toàn bộ quân đội đến Ivalice. Hắn lặp đi lặp lại ngay trước mặt hội đồng hoàng gia, một cách kiên trì. Sau đó có vẻ như hắn đã kích động làm nhà vua nổi giận, và hậu quả là hắn bị giam lại.
“Đem toàn bộ quân đội đến Ivalice này ư? Bộ hắn tuyệt vọng vì để thua ta đến mức đó à.”
“Hoặc có lẽ hắn nghĩ rằng nếu hắn không ưu tiên nghiền nát lữ đoàn của chúng ta thì mọi việc sẽ rất tệ.”
Thế rồi Jiron nói với giọng đùa cợt và bật cười.
Chà, tôi không hiểu chi tiết, nhưng dù thế nào, việc hắn bị giam giữ dường như là chắc chắn.
Theo một nghĩa nào đấy, với phe tôi đây là một tình huống tích cực.
Tôi triệu tập một thuộc hạ đặc biệt có năng lực trong lữ đoàn, mộng ma Lilith, và cùng với cô nàng hướng thẳng đến vị trí mà đoàn trưởng Bạch Hồng Kỵ sĩ đoàn bị giam giữ.
.
.
.
“Ike-sama, chuyến đi này chỉ có đôi ta thôi phải không.”
Đó là những lời đầu tiên của Lilith khi vừa rời khỏi thành phố Ivalice.
“Em đang hơi mệt.”
Cô nàng đột nhiên nói thế,
“Hoàn hảo thay, đằng kia có một khu rừng, ta có nên nghỉ ngơi không? Khoảng một tiếng thôi. À không, nếu Ike-sama muốn, thì hai ta có thể âu yếm nhau cả ngày hay thậm chí là hai ngày.”
Cứ thế cô nàng kéo tay tôi về phía cổ.
Tôi lườm Lilith xuyên qua cả chiếc mặt nạ.
Lilith càu nhàu, “xì”, và bỏ cuộc.
“Nhưng, Ike-sama, chẳng phải chúng ta sẽ giải thoát cho sĩ quan chỉ huy của địch bị giam giữ trong một toà tháp sao? Liệu có ổn không nếu chỉ có hai người chúng ta? Ah, không, miễn đó là Ike-sama, thì cho dù có cả vạn quân cũng chẳng đáng phải e dè.”
“Chẳng cần phải nói, kể cả là ta thì vạn quân cũng tương đối khó đấy.”
“Vậy thì, một ngàn.”
“Dù vậy thì cũng không thể.”
“Vậy thì, một trăm.”
“Trong trường hợp đó thì tuỳ vào điều kiện ta có thể làm được gì đó.”
Có thể là tôi đã quá tự mãn, nhưng nếu chất lượng của binh lính là trung bình thì tôi có tự tin rằng mình có thể đối đầu với tầm đấy người cùng lúc.
“Vậy thì, xem ra chúng ta có thể bằng cách nào đấy hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này phải chứ.”
Cứ như thế Lilith đã bớt căng thẳng.
“Thay vào đó, vì ta không phải đang hành quân nên không cần phải quá cảnh giác.”
Tôi khẳng định.
Đoàn trưởng Bạch Hồng Kỵ sĩ đoàn Alistair đã bị giam giữ trong một toà tháp nằm ở ngoại ô của thủ đô hoàng gia Leazas. Đó không phải là nơi giam giữ tù nhân, mà là một toà tháp dành riêng cho quý tộc.
Vì chúng là quý tộc nên không chẳng cần lo lắng về việc phải bỏ trốn, và chúng cũng chẳng trông mong mấy việc như bị tấn công.
Nó như chẳng có gì sai khi đánh giá rằng mức độ bảo mật của nơi đấy là tối thiểu.
Nếu như đúng như tôi tưởng tượng, 10 lính gác, và có thể có hoặc không 10 người chăm sóc cho quý tộc, hoặc kiểu vậy.
Vì chúng chẳng nghĩ rằng mình sẽ bị tấn công, một mình tôi là thừa sức chiến đấu.
Thật ra mà nói, tôi rất nhanh nhẹn, đủ để tôi muốn làm việc này một mình, nhưng kể cả như thế, dù sao tôi thân là một lữ đoàn trưởng. Tôi phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
“Ah, Ike-sama, toà tháp đã nằm trong tầm nhìn.”
Xem ra Lilith đã tìm ra toà tháp.
Đúng như mong đợi từ một Ma tộc, là những gì tôi nên nói.
Đối với con người là tôi thì nó vẫn chưa thể thấy được.
Tuy nhiên, vì sẽ khá là rắc rối nếu bị nghi ngờ, tôi dùng ma thuật <Ưng nhãn>, và xác nhận.
Chắc chắn rằng toà tháp đã nằm trong tầm nhìn.
Một toà tháp ảm đạm, dù gì thì, nó là một toà tháp mà những phạm nhân bị giam giữ. Chẳng có lý do gì mà phải làm nó quá loè loẹt.
“Số lượng lính gác trước cổng là 2, nhỉ…..”
Tôi lẩm bẩm.
“Chúng ta có nên làm nhanh gọn không? Tình hình này thì số lượng binh lính không nhiều lắm.”
Lilith muốn giải quyết công việc theo cách của một Ma tộc điển hình.
Tôi kiềm cô nàng lại.
“Giết chóc không phải là tất cả.”
“Nhưng do dự chỉ khiến mọi việc khó khăn hơn. Nếu chúng ta giết chết 2 đến 3 tên, thì chẳng phải những kẻ còn lại sẽ sợ hãi và bỏ chạy sao?”
“……….”
Tôi trả lời bằng sự im lặng.
Vì đề xuất của Lilith, dù với tư cách Ma tộc hay là thống lĩnh loài người, là một cách nghĩ vô cùng chính xác.
Thứ đang ngăn tôi ở đây là ký ức từ kiếp trước.
Nếu có thể tránh đổ máu thì tôi muốn tránh, là quan điểm thật của tôi.
“…..không, thi thoảng giải quyết mọi thứ mà không cần đổ máu cũng khá là thú vị. Nó cũng sẽ là một bài luyện tập khi xâm nhập vào lãnh thổ kẻ địch, và moi thông tin từ một ai đó.”
Nghe này, càng nhiều càng tốt, đừng giết người, là những gì tôi nhấn mạnh, và tôi niệm phép <Tàng hình> lên tôi và Lilith.
Phép thuật này cho phép người sử dụng tàng hình trong một lúc.
Tuy nhiên, vì nó không có hiệu lực với người có sức mạnh ma thuật lớn, nếu di chuyển quá lộ liễu thì phép này sẽ bị huỷ.
Chỉ là, tôi không nghĩ những tay gác cổng đằng kia lại là pháp sư, và tôi cũng chẳng nghĩ rằng chúng là kẻ địch mạnh tới mức cần giải quyết bằng hai đòn đánh.
Những tay gác cổng có thể bị hạ mà chẳng có vấn đề gì.
Vấn đề ở đây là những binh lính bên trong cơ mà…..
Tôi thở dài.
Hiện giờ thì tôi đã ra lệnh hãy kiềm chế, nhưng cô nàng Lilin cạnh tôi chẳng đủ khéo léo để chịu đựng đâu.
Cứ thế này thì dù chúng tôi có làm tốt đến đâu cũng sẽ có máu chảy.
Trong khi nghĩ về điều đó chúng tôi hướng thẳng đến toà tháp.