[note41682]

Tổng hành dinh của quân đoàn trưởng đệ thất quân đoàn Sefiro, Barencelle đang nằm trong khu vực kiểm soát của quân đội Ma vương và đồng thời là nơi quân chủ lực của đệ thất quân đoàn đóng quân.

Ngoài ra nơi đây còn đang được sử dụng như một nơi ở tạm thời cho những lữ đoàn trưởng không sở hữu lãnh thổ, và vì để báo cáo cho quân đoàn trưởng Sefiro, tôi thường đi ngang qua những lữ đoàn trưởng khác trước đây.

Tôi đã cố cẩn thận để không phải ở trong toà lâu đài nhiều nhất có thể.

Ma tộc về cơ bản là bọn rất bảo thủ về vấn đề tôn ti trật tự, hoặc có lẽ tôi nên nói rằng chúng không để bất kỳ ai vào mắt trừ khi kẻ đó ngang hàng hoặc trên cơ chúng.

Chúng đánh giá kẻ khác chỉ dựa vào sức mạnh và thành tựu thực tế.

Gần đây, tôi đã đạt được những thành tích đáng kể, nhưng tôi có đặc điểm là thường xuyên bị đánh giá thấp về mặt sức mạnh.

Lý do là bởi tôi xâm lăng những thành phố mà không thật sự giết quân lính kẻ địch, là bởi tôi chỉ mới vừa được thăng chức trở thành lữ đoàn trưởng,… là những gì được đưa ra bàn luận, nhưng, phải chăng đó là do thói quen từ kiếp trước mà việc tôi chẳng thể đối đáp với kẻ khác bằng một thái độ cao ngạo là căn nguyên cho vấn đề này.

Vì vậy, giả dụ khi tôi tình cờ gặp gỡ những lữ đoàn trưởng có thực lực, hoặc bọn có trí tuệ thấp, việc dẫn đến tranh chấp là không thể tránh khỏi.

Đó là lý do tại sao tôi nhanh chóng đi đến địa điểm dịch chuyển, mong muốn quay về lãnh thổ của mình, nhưng vì tôi thường bắt gặp người mà tôi không muốn gặp vào những lúc như này, tôi rất đen.

Tại hành lang dẫn đến địa điểm dịch chuyển tôi đi ngang qua tay lữ đoàn trưởng người sói Beio.

Dù là trong số những lữ đoàn trưởng của đệ thất quân đoàn, hắn vẫn là một kẻ hiếu chiến.

Thế nên để không gây sự tôi nép sát vào mép hành lang và nhường đường cho Beio.

Tuy nhiên, hắn cố tình chuyển hướng, và va vào vai tôi.

Rồi buộc tội tôi hệt như theo một kịch bản hạng ba.

“Oi, đau đấy, mày tông vào vai người khác làm gì vậy hả?”

Không, chẳng phải tôi đang đứng yên sao.

Tính cách tên này dễ đoán thật đấy huh.

Nếu là tôi của mọi khi, có lẽ đã ngoan ngoãn xin lỗi rồi, nhưng hôm nay tình hình khác hẳn.

Tại đây có lẽ tôi nên nhận lời thách thức.

Thống lĩnh cũng đã từng nói.

“Đối với con người, khiêm tốn có lẽ là một đức tính tốt, nhưng với Ma tộc, ngược lại nó sẽ chỉ trở thành mục tiêu bị khinh thường. Trước khi mi nhận thức được nó có thể trở thành một điểm yếu.”

Hoặc tương tự vậy-----.

Thêm vào đó, đây có thể là một cơ hội để mang kẻ phản bội ra ánh sáng.

Ngoài ra cũng không tệ khi lâu lâu hành xử như một tên Ma tộc, nên, tôi quyết định bảo Beio.

“Chẳng phải tao đã nhường đường và đứng yên sao. Mày mới là kẻ đâm vào tao.”

Beio có lẽ chẳng ngờ rằng tôi sẽ bắt bẻ.

“Mày nói gì cơ!”

Cứ thế lông toàn thân của hắn dựng ngược cả lên.

“Mày là thằng nên xin lỗi ở đây. Chiếc áo choàng quý giá của tao dính phải mấy cọng lông dơ bẩn của mày rồi này.”

Nói thế rồi tôi phủi đám lông đi.

Beio nghe thấy điều đó thở thậm chí còn mạnh hơn.

“Mày đang bảo rằng bộ lông bạc của tao đây dơ bẩn ư. Tên undead này.”

Được rồi, đúng như dự tính.

Nếu tôi làm hắn cáu, thì Beio sẽ hành động theo tưởng tượng của tôi.

Trở về thực tại, Beio chỉ vào tôi,

“Tao thách mày một trận quyết đấu!”

Và tuyên bố như thế.

Đến bước này rồi huh, tôi cười thầm trong bụng như thế.

Các cuộc đấu tay đôi giữa Ma tộc cứ diễn ra liên miên.

Kể cả với loài người, bọn quý tộc lúc nào cũng làm điều này, nên cũng không lạ gì, nhưng khác với con người, chẳng có nghi thức nào trong quyết đấu giữa Ma tộc.

Không có nghi thức nào giống với việc quý tộc nhân loại ném găng tay, hay tín hiệu lúc giao kiếm, chả có gì như thế cả.

Bắt đầu mà không có lấy một thông báo, đó là phong cách của Ma tộc.

Tên người sói Beio,

“Waoon!”

Cứ thế hắn cất lên tiếng thét xung trận đủ để làm chấn động đến cả xương sống tôi.

Nếu là một con người bình thường, thì chỉ với thế họ có thể đã mất thăng bằng và ngã ngửa ra rồi.

Bên trong tiếng tru của gã người sói có hàm chứa sức mạnh ma thuật.

Họ có lẽ đã mất ý thức chỉ với thế rồi.

Tuy nhiên, may mắn thay tôi chẳng phải là người [Bình thường] cho lắm.

Từ khi còn nhỏ tôi đã sống chung với Ma tộc, và tôi còn nắm giữ cả sức mạnh ma thuật to lớn nữa.

Chỉ thể hiện ra mấy thứ với cấp độ này, tôi chẳng bận tâm là bao.

Tôi dồn ma thuật vào chiếc trượng Ouroboros mà mình kế thừa từ Jii-chan.

Kể cả chỉ là trên danh nghĩa, gã này là một lữ đoàn trưởng.

Không cần thiết phải nương tay hay gì cả.

Tuy nhiên, cũng chẳng cần phải giết hắn.

Hắn vội vàng bắt đầu cuộc đấu, tuy nhiên tôi chưa mất nhân tính đến nỗi giết đồng minh của mình chỉ vì cảm thấy bất mãn với họ.

Tôi nhắm ma thuật <Cầu Lửa> về phía Beio và khai hoả.

Người sói có tốc độ di chuyển rất nhanh.

Nếu theo thường thức, thì dù sao đi nữa việc né thứ như <Cầu Lửa> là chẳng có lấy tí trở ngại.

Tuy nhiên, ma thuật cầu lửa của tôi hơi khác biệt.

Vừa rồi, đòn bắn <Cầu Lửa> là một ma thuật nguyên bản được đặc biệt hiệu chỉnh.

Với ma thuật được truyền thụ bởi thống lĩnh, đổi lại cho việc sức mạnh bị giảm bớt thì tốc độ của nó đã được củng cố cho phù hợp.

Đối đầu với <Cầu Lửa> với một tốc độ hệt như tên bắn, Beio mang một biểu cảm ngạc nhiên.

“Chết tiệt, lại đi dùng thứ ma thuật xảo quyệt đó.”

Lúc đầu tôi khá chắc là hắn định né nó, nhưng hắn đã đổi kế hoạch và quyết định đối đầu trực diện để dừng nó lại.

Beio đứng im, “Mấy trò ma thuật của tên nhãi này, ta sẽ đập tan nó từ phía chính diện” như thế hắn bắt lấy cầu lửa bằng cả hai tay rồi nghiền nát nó.

“-----hou.”

Tôi không thể không cảm thấy ngưỡng mộ trong vô thức.

Mặc dù sức mạnh của ma thuật đã bị giảm đi, tôi đã chẳng ngờ hắn có thể làm được như thế.

Đúng như mong đợi từ một lữ đoàn trưởng.

Như tôi đã nghĩ tôi không nên xem nhẹ hắn.

Tuy nhiên, mặc dù Beio đã nghiền nát <Cầu Lửa>, xem ra hắn đã tập trung toàn bộ sức mạnh.

Tôi đã không bỏ lỡ cơ hội đó.

Tôi nén sức mạnh ma thuật vào pháp trượng, và nhắm thẳng vào đỉnh đầu Beio rồi giải phóng.

Nếu một con người bình thường nhận phải đòn đấy, hộp sọ của họ chắc chắn sẽ vỡ nát, và sẽ không thể tránh khỏi cái chết, nhưng đúng như mong đợi từ một lữ đoàn trưởng người sói được đánh giá là có năng lực vượt trội kể cả trong nội bộ Ma tộc, dù hắn phát ra một tiếng thét, “Guaa!”, hắn vẫn giữ được ý thức.

“Được rồi, giờ thì, mình có nên kết liễu không nhỉ?”

Nếu là một tên Ma tộc bình thường, thì họ có thể đã nghĩ đến điều đó, tuy nhiên vì tôi nghĩ tôi là con người, nếu kết cục đã định, thì tôi sẽ do dự trong việc tiếp tục hành hạ.

Tôi khá chắc đó là điểm yếu của tôi mà thống lĩnh đã từng nói.

“…..ch-chết tiệt, chưa đâu, chưa xong đâu.”

Đúng như tôi nghĩ Beio đã nhìn thấy sự buông lỏng ấy và đứng dậy.

Như mong đợi bước chân của hắn lảo đảo, dù bộ lông bạc kiêu hãnh ấy đang bị nhuộm bởi màu máu, tôi cảm nhận được rằng hắn vẫn còn kha khá chiến ý.

(Trời ạ, tại sao bọn Ma tộc lại hiếu thắng đến thế cơ chứ…..)

Tôi thở dài một hơi trong lòng, rồi bắt đầu ngâm nga câu thần chú.

Lần này chắc chắn tôi sẽ dùng một ma thuật mạnh mẽ nhằm dập tắt hoàn toàn chiến ý của hắn-----,

là những gì tôi dự tính, nhưng tôi đã không hoàn thành câu thần chú ấy.

Bởi vì có một nhân vật đã cản đường tôi.

Cô ta ngay lập tức chen vào giữa tôi và Beio rồi,

“Đủ rồi đấy hai tên kia!”

Như thế cô ta dùng cả hai tay khống chế Beio bằng ma thuật <Trói buộc>.

Không phải là ai dùng được ma thuật cũng có khả năng ngay lập tức khống chế một kẻ có sức mạnh cấp độ lữ đoàn trưởng đang trong trạng thái máu chiến.

Cấp trên của cả hai chúng tôi, Sefiro, la rầy với một biểu cảm nghiêm túc hiếm gặp.

“Dù quyết đấu giữa đồng tộc không bị ngăn cấm. Như dự đoán nếu bọn mi định làm nó ngay tại hành lang lâu đài của ta thì thật là quá quắt.”

Thêm vào đó, cô ta tiếp tục.

“Kẻ chiến thắng của cuộc đọ sức này đã quá rõ ràng rồi. Beio, chẳng lẽ mi là một tên Ma tộc ngu dốt không biết địch ta? Vì kể cả trong những tên người sói có trí tuệ thì mi mạnh đến đáng kinh ngạc, và cụ thể thì mưu trí của mi là lý do mi được ta chọn làm lữ đoàn trưởng, nhưng chẳng lẽ mắt ta bị chột rồi à.”

Beio sau khi nghe được những lời đó cuối cùng cũng có vẻ lấy lại được lý trí.

“…..Tôi không có lời bào chữa nào.”

Rồi hắn cúi đầu mình.

Con chó điên như Beio đứng trước mắt người này trông cứ như một con cún cưng.

Điều đó cho thấy sức mạnh thật sự của người này, của Sefiro.

Sefiro xác nhận rằng Beio đã hiểu và,

“Umu, ta thích sự trung thực của mi. Vậy thì trận đấu này, mi ổn với chiến thắng dành cho Ike chứ?”

Nên cô ta tuyên bố.

Ngay sau đó Beio,

“…..vâng.”

Cứ thế chấp nhận.

Khi Sefiro đã thoả mãn với câu trả lời đó,

“Trong thế giới của Ma tộc, năng lực nói lên tất cả. Đừng thù oán gì nhau cả nhé.”

Nên cô ta nói thế, và bắt đầu niệm ma thuật hồi phục lên Beio.

Cơ thể của Beio được bao phủ bởi ánh sáng trắng xanh, và miệng vết thuơng hắn khép lại ngay trước mắt tôi.

Nếu bỏ qua việc trên người hắn toàn là máu, ai cũng sẽ nói rằng trông hắn y như trước khi cuộc đấu diễn ra.

Khi vết thương đã hoàn toàn được chữa khỏi, Beio,

“Thống lĩnh, tôi rất xin lỗi.”

và cúi đầu.

Sefiro nói,

“Umu, nó đã hoàn toàn ổn rồi. Mi cũng có việc phải làm mà. Mau chóng trở về vị trí và nhận phần thưởng xứng đáng của mình đi.”

Và tha thứ cho hắn.

Beio chấp hành mệnh lệnh, nhưng lúc hắn đi ngang qua tôi, hắn khẽ cúi đầu.

Nhìn từ ngoài vào thì có vẻ hắn đã chấp nhận năng lực của tôi.

Tuy nhiên,

“Tao sẽ không rời đi như này vào lần tới!”

Hắn bỏ lại câu từ biệt ấy.

Chà, theo một nghĩa nào đấy thì hắn có một tính cách khá dễ đoán.

“Tao lúc nào cũng đón tiếp.”

Tôi cũng đáp lời theo khuôn mẫu, và tiễn Beio rời đi.

Vào cùng lúc Beio tiến vào điểm dịch chuyển, tôi hỏi thống lĩnh Sefiro.

“Giờ thì, thống lĩnh à, ngài có lấy được thông tin nào từ tay Beio không.”

Nghe thấy thế, Sefiro,

“Chà. Ý mi là gì thế?”

Và giả ngu.

“Nếu là thống lĩnh lúc bình thường, ngài sẽ chỉ bảo rằng, gieo nhân nào gặp quả nấy, rồi nhổ nước bọt đúng chứ. Và ngoài ra lần này chẳng phải ngài đã niệm phép hồi phục sao? Còn nữa, một cách tận tình. Ai cũng sẽ thấy nghi ngờ rằng ngài có một động cơ mờ ám nào đó, thường là vậy.”

“Fumu, mi có để ý à. Đúng như mong đợi từ cháu trai của Ronberg.”

Cô ta bảo vậy, và tiết lộ thủ đoạn của mình.

“Mi biết rằng ma thuật <Giải mã Ký ức> chỉ có thể được niệm lên mục tiêu hoàn toàn không phòng bị chứ.”

“Ehh, với ai đó không có sức mạnh ma thuật thì không cần làm đến vậy, nhưng giả sử đối tượng là Ma tộc. Thật dễ dàng….., ah, tôi hiểu rồi, nói cách khác thì đó là ý của ngài.”

“Chính xác, nếu là vào lúc hắn đang tiếp nhận ma thuật hồi phục, thì hắn sẽ hoàn toàn không phòng bị.”

“…..ngài xấu tính thật đó huh. Có khi nào, ngay từ đầu ngài đã nhắm đến khả năng tôi và gã đó sẽ chạm trán nên đã triệu tập chúng tôi, hoặc kiểu vậy?”

“Giờ thì. Ta tự hỏi có đúng vậy không.”

Sefiro, chẳng xác nhận hay phủ nhận, “KaKaKa” bật cười như thường lệ.

“…..và, ngài có nhận được thông tin hữu ích từ ký ức của hắn không?”

“Fumu, ta đã thu được một số thông tin khá là hữu ích đây.”

“Không thể nào, chẳng lẽ hắn là kẻ phản bội sao?”

“Không, hắn hoang dã và có đầu óc đơn giản, nhưng hắn là một gã ghét những hành động như vậy. Mi hoàn toàn có thể xem là hắn vô tội.”

“Là vậy sao. Chà, hắn là kiểu người đó. Xem ra hắn chẳng liên quan đến âm mưu này.”

“Tuy nhiên, ta đã có thể nghĩ đến kẻ dụ dỗ hắn trở thành “kẻ phản bội”. Bản thân hắn có vẻ chẳng hề hiểu đó là lời mời phản bội, nhưng có một tên lữ đoàn trưởng đã cố lôi kéo hắn trở thành đồng bọn.”

“Ohh, đúng như mong đợi từ thống lĩnh.”

Tôi ca ngợi cô ta, và hỏi tên người đó, nhưng thống lĩnh lắc đầu mình.

“Không, ta có mục tiêu, nhưng ta vẫn không chắc chắn. Vẫn là quá sớm để mang tên kẻ đó ra nhẹ nhàng vậy.”

Ta muốn chứng cứ xác thực, là điều Sefiro kết luận.

Và sau đó, liếc, nhìn qua hướng này.

Nói cách khác, cô ta muốn bảo tôi tịch thu bằng chứng.

Tôi đã từng nói trước đó, nhưng đối với Ma tộc mệnh lệnh của cấp trên là tuyệt đối.

Ngoài ra lần này, lữ đoàn của tôi, không, nó là một vấn đề ở cấp độ quân đoàn.

Kể cả không được ra lệnh, tôi quyết định tìm cho ra kẻ phản bội.