Tôi, kẻ vừa được triệu tập bởi cấp trên đáng kính của mình, vừa thở dài vừa nói:

“Làm ơn đi, quân đoàn trưởng, sẽ có khả năng tôi đang tắm hoặc đi vệ sinh, thế nên làm ơn đừng có bất chợt gọi tôi nữa, tôi đã bảo bao nhiêu lần rồi…”

Việc tôi ngừng nói là bằng chứng cho thấy tôi trong sạch.

Người đang tắm không phải tôi, là quân đoàn trưởng.

Cô ta đang ngâm nửa thân mình trong bồn tắm.

May thay, hoặc không may thay, nhờ có hơi nước mà tôi chẳng thể thấy những chỗ riêng tư của cô ta, cơ mà dường như cô ta chẳng chút bận tâm về điều ấy,

“Ngươi lấy cái bàn chải đằng đó kỳ lưng cho ta được chứ?”

Cô ta yêu cầu tôi như thế.

“…yêu cầu thuộc hạ làm mấy việc kiểu này.”

Nếu cô đã là một pháp sư cấp thống lĩnh, thì cô lẽ ra phải có thể điều khiển bao nhiêu cái bàn chải cùng lúc cũng được chứ.

“Ngu ngốc, dựa dẫm vào ma thuật để làm mọi thứ là bằng chứng cho thấy mi là một pháp sư hạng hai.”

“Thế chẳng nhẽ triệu hồi đệ tử mình tới rồi giao cho người ta cái công việc kỳ lạ như này là bằng chứng cho thấy cô là pháp sư hạng nhất chắc?”

“Không-----”

Quân đoàn trưởng của Ma vương quân Đệ Thất Quân đoàn, Hắc Phù Thuỷ Tai Ương Sefiro lắc đầu mình.

“Đó là bằng chứng cho thấy một người ưu tú.” [note41529]

Cô ta tuyên bố như thế,

“KaKaKa.”

Xong rồi cười.

“Kỳ lưng ta nhanh lên, nếu không coi chừng ta ném mi vào khu biệt giam.”

Cô ta đe doạ tôi như thế.

Vì chẳng còn cách nào khác, trong khi đảo mắt đi nơi khác, tôi kỳ lưng cho cô ta bằng cái bàn chải.

“Mi đang xấu hổ cái gì vậy, chúng ta vẫn thường hay tắm chung khi mi còn là một tên nhóc nhớ chứ.”

“…chuyện xưa như trái đất rồi.”

“Từ quan điểm của ta, mi vẫn chỉ là một tên nhóc thôi.”

“Sau cùng thì thống lĩnh đã sống từ thời của cựu, cựu, cựu Ma vương cơ mà.” [note41530]

“………..”

Mặc dù tôi đang đối diện với lưng của cô ta, có một khoảnh khắc mà dường như tôi có thể nghe thấy âm thanh của “cái trừng mắt” cô ta dành tặng tôi.

Đúng như mong đợi, dù là thế giới nào thì đề cập đến tuổi tác phụ nữ vẫn là một điều cấm kỵ.

Từ sau lưng cô ta, tôi cảm nhận được một luồng sát khí như bảo rằng, dù có là mi đi chăng nữa thì nếu mi tiếp tục đụng chạm vấn đề đó xa hơn, ta sẽ làm thịt mi.

Tôi, kẻ có khả năng nhận diện nguy hiểm, hốt hoảng chuyển chủ đề.

“Tuy vậy, làn da cô vẫn tuyệt đẹp bất chấp thời gian, tựa như của một thiếu nữ vậy.”

Có vẻ như việc tâng bốc khiến tâm trạng phụ nữ tốt lên nhanh chóng cũng là thường thức bất kể là thế giới nào.

Cô ta,

“Đúng thế, đúng thế.”

Như thế với tâm trạng tươi rói, rồi đột nhiên chững lại.

“Rửa lưng cho ta!”

Và ra lệnh cho tôi.

Trong khi tôi đảo mắt đi một lần nữa và chấp hành mệnh lệnh, tôi đưa cô ta một chiếc khăn tắm. Ngoài việc chiếc khăn tắm nhỏ một cách kinh khủng, vì cô ta có một cơ thể vô cùng gợi cảm, đến mức mà nó chỉ vừa đủ che đi những nơi riêng tư của cô ta. Vì cô ta là quân đoàn trưởng, tôi đã muốn bảo cô ta dùng một chiếc khăn đàng hoàng hơn, nhưng tôi khá chắc cô ta cố tình làm vậy.

Tận hưởng phản ứng của tôi như thế này, đó là mục đích của cổ.

Cứ như vậy, làm khuôn mặt ẩn sau lớp mặt nạ của tôi đỏ bừng, và xấu hổ chính xác là cái bẫy của cô ta, nhưng tôi đã sa vào nó một cách lộng lẫy.

Kể cả nếu tôi tự nhủ rằng bản thân thật đáng thương, nhưng cho dù tôi hối hận thì cũng chẳng còn cách nào khác, nên tôi quyết định bắt tay vào việc chính.

“Tình cờ thay thưa thống lĩnh, tôi có một số thông tin muốn chia sẻ cho ngài.”

“Là gì thế? Mi đã thó mất vài bộ nội y của ta à?”

“Tôi đang nghiêm túc. Thêm vào đấy thì đây là việc khẩn.”

Khi tôi nói thế với một tông giọng nghiêm túc, cô ta liền cởi bỏ thái độ đùa cợt của mình.

“Có chuyện gì, nói đi.”

Với một cái nhìn nghiêm túc.

Không, bởi vì nó đến từ đằng sau nơi mà tôi chẳng thể thấy, nên tôi đoán thế.

“Vâng. Thực ra có vẻ như có kẻ phản bội ẩn mình trong lữ đoàn chúng ta.”

“Kẻ phản bội?”

“Đúng vậy.”

“Lý do mi nghi ngờ?”

“Vào trận thủ thành Ivalice ngày hôm trước, từ lối thoát hiểm mà tôi chỉ tiết lộ cho Ma tộc, quân lính của địch đã thâm nhập vào.”

“Hou, mi làm khá tốt khi vượt qua được nó đấy.”

“Chà, sau cùng thì cũng là bất khả thi nếu một lượng lớn quân địch muốn xâm nhập vào theo lối thoát hiểm mà. Đó là một việc nằm ngoài dự đoán nhưng chỉ mới có thế không thể khiến tôi thua được.”

“Hou, cách nói chuyện thật chững chạc làm sao.”

“Tất cả đều nhờ vào tài mưu lược mà ngài đã dạy tôi.”

“Tâng bốc ta cũng chẳng đươc gì đâu mi biết đấy.”

Khi Sefiro nói xong, tôi tiếp tục.

“Dù vậy, chiếm đóng từ bên trong đúng thật là ngoài dự đoán. Nếu tôi không để lại một đơn vị Kobold, mọi việc có lẽ đã nghiêm trọng hơn rồi.”

“Fumu, ta hiểu, tóm lại là mặc dù bị tấn công từ bên trong là ngoài dự đoán, vì trận chiến ngoài thành là một chiến thắng tuyệt đối, mi đã xoay sở để ngăn chặn những rắc rối lớn hơn, là những gì mi muốn nói, huh.”

“Chà, ngài tóm tắt lại như thế cũng không sai.”

“Giả sử như mi đã có một cuộc chiến kịch liệt với Bạch Hồng Kỵ sĩ đoàn, thì trong trường hợp tệ nhất, người dân có lẽ đã bị kích động bởi quân thâm nhập và mi có thể thua, đúng chứ?”

“……viễn cảnh tệ nhất thôi.”

“Fumu, đó chẳng phải là một vấn đề thật sự nghiêm trọng sao. Và, kẻ đã bán thông tin cho chúng vẫn đang nhởn nhơ trong Lữ đoàn Xác sống sao?”

“Tôi e rằng rất có thể.”

“Từ đã, mi không có bằng chứng sao? Nếu mi nghi ngờ đồng minh mà không có bằng chứng thì sẽ chỉ dẫn đến mâu thuẫn nội bộ. Nếu vậy thì lại đúng ý kẻ địch.”

“Không, tôi có bằng chứng.”

Thế nên tôi tuyên bố.

“Hou, kiểu bằng chứng gì.”

Tôi giải thích chi tiết.

Sefiro khi nghe xong,

Fumu, ta hiểu rồi, khẽ gật đầu đồng ý.

“Mi đã đặt một máy dò điều khiển sức mạnh ma thuật vào lối thoát hiểm, là vậy sao.”

“Đúng vậy. Là cái mà thống lĩnh đã tạo ra và đưa tôi.”

“Ồ, cái đó à. Nó sẽ không dễ bị kích hoạt nếu là con người. Không, việc phát giác ra chúng thậm chí là bất khả thi.”

“Khi tôi kiểm tra lại nó lúc sau, thiết bị đó đã được kích hoạt hoàn toàn.”

“Ta hiểu rồi, trong trường hợp đó, không đời nào kẻ thù lại tình cờ phát hiện lối thoát hiểm.”

“Vì vậy, mi nghi ngờ sự tồn tại của một kẻ phản bội đang ẩn mình trong nội bộ quân ta. Ta hiểu, một phán đoán lý tính.”

“…..dù vậy tôi không thật sự muốn nghi ngờ đồng minh của chúng ta.”

“Mi đang lạc quan cái gì thế. Ngươi biết rõ rằng Ma tộc chẳng phải một tập thể đoàn kết mà.”

“Con người cũng vậy thôi.”

“Chính xác, về phương diện lịch sử, chẳng có một tổ chức nào sau cùng không tan rã.”

“Dù vậy thì nếu có thể tôi đã mong rằng lữ đoàn của chúng ta có thể là ngoại lệ…..”

“Chẳng có thể loại ngoại lệ nào trên đời cả.”

Sefiro tuyên bố thế.

Chà, tôi đồng ý.

Dù là ở thế giới trước của tôi, tình hình về vấn đề này cũng y hệt vậy.

Chẳng tồn tại tổ chức nào bền chặt như đá cả.

Hơn nữa Ma tộc từ khi sinh ra đã mâu thuẫn với nhau, và chiến đấu nhắm tới quyền lực tối cao.

Không đời nào toàn bộ Ma tộc lại đoàn kết được.

“Tuy vậy, vấn đề là, ai, và vì lý do gì mà chúng lại phản bội, phải.”

“Lý do thì hiển nhiên rồi. Nhằm mục đích khiến cho lữ đoàn của tôi thất thủ.”

“Chắc vậy. Cơ mà, chắc phải có lý do để khiến mi thất thủ chứ.”

“Chà, sau cùng thì cũng có kha khá quân đoàn ghen ăn tức ở với quân đoàn của chúng ta. Những quân đoàn trưởng như vậy, cả lũ đều bị tình nghi. Thông thường thì, nếu chúng muốn phá hoại Đệ Thất Quân đoàn, thì chúng phải đã phải cài gián điệp vào lữ đoàn của tôi đúng chứ.”

Khi tôi bày tỏ suy đoán của mình, sếp tôi Sefiro, “KuKuKu”, cười.

“Có gì buồn cười vậy thưa thống lĩnh? Bộ tôi đã nói gì đó không liên quan sao?”

“Không, việc mi quyết định rằng kẻ phản tặc ấy là gián điệp từ một quân đoàn khác thật giống mi, là những gì ta nghĩ.”

“…..tôi không muốn nghi ngờ đồng đội mình nhiều nhất có thể.”

“Dù sao thì, đừng từ bỏ việc suy nghĩ đến cùng. Ông mi đã nói rất đúng. Kẻ không ngừng suy nghĩ đến cùng sẽ là kẻ chiến thắng chung cuộc.”

“Tuy nhiên, dù điều này chỉ là tôi tự nhủ, tôi chẳng nhớ mình đã làm gì khiến thuộc hạ bất bình cả, và tôi đáng nhẽ đã làm khá tốt với các chỉ huy khác của Đệ Thất Quân đoàn.”

“Đây là vấn đề đấy. Mi thuộc loại người “khôn ba năm, dại một giờ”.”

Sefiro tuyên bố như trên rồi tiếp tục.

“Chắc chắn rằng Đệ Thất quân đoàn của chúng ta khi đem đi so với bất kỳ quân đoàn nào khác, khá là đoàn kết. Có khá ít kẻ sẽ đi phá hoại lữ đoàn khác. Vì đó là cách ta giáo huấn chúng.”

Nhưng sau đó, cô ta trỏ ngón tay về phía tôi và chỉ ra.

“Trên đời này tồn tại thứ được gọi là giới hạn đối với mọi thứ. Thời gian gần đây mi đã làm được những gì. Mi đã huỷ diệt bao nhiêu đội quân, đốn hạ bao nhiêu pháo đài? Thương vong phe mi luôn là tối thiểu, và dù quân địch có chiêu trò gì mi cũng tàn sát chúng không chút khó khăn.”

“Haa…..”

Vì tôi không hiểu những gì cô ta đang cố truyền đạt, tôi đã vô thức làm ra một phản ứng ngu ngốc.

Chắc rằng vì cô ta đã thấy biểu hiện kiểu đấy của tôi, Sefiro, “Trời ạ.”, kèm theo một tiếng thở dài.

“Mi thật sự là một tên ngu huh. Vấn đề là mi ít nhất nên tính đến khả năng những lữ đoàn trưởng khác đố kỵ. Là những gì ta đang cố nói.”

“Tôi có tư cách bị đố kỵ bởi những lữ đoàn trưởng khác sao?”

Khi tôi hỏi vậy, cô ta chỉ vào tấm bản đồ của lục địa này và đặt nó lên chiếc bàn.

Kế đó, nhanh chóng mấp máy đôi môi.

Có vẻ như cô ta đang niệm một loại ma thuật nào đó.

Khi cô ta đã hoàn tất việc niệm phép, tấm bản đồ sáng lên.

“Đây là?”

Tôi đã hiểu ra ngay mà chẳng cần hỏi thêm.

1/3 phía đông của lục địa này được tô đỏ.

Nói cách khác, vùng đất mà Quân đội Ma vương hiện tại đang chiếm đóng.

Như thể chứng minh cho dự đoán của tôi, Sefiro,

“Đây là khu vực chiếm đóng hiện tại của Quân đội Ma vương. Và----”

Tiếp tục như thế, lần này 1/7 khu vực được tô đỏ bắt đầu phát sáng.

“Khu vực này là?”

Đã chẳng cần phải hỏi nữa. Chỉ có những địa danh, pháo đài, và thành phố quen thuộc.

“Toàn bộ chúng là những vùng đất mà mi đã tham gia chiếm đóng. Một lữ đoàn trưởng của một quân đoàn đã đơn thương độc mã trở thành lực lượng chính tham gia chiếm đóng một khu vực rộng cỡ này. Thêm nữa, hắn chỉ là một tên nhãi mới nổi vừa trở thành lữ đoàn trưởng mới đây thôi.”

“…..Tôi hiểu rồi.”

Chắc chắn đúng như chỉ huy đã nói.

Kể từ khi trở thành lữ đoàn trưởng, tôi chưa từng có xung đột với bất kỳ lữ đoàn trưởng nào khác, nhưng chắc chắn khi đề cập đến cảm giác của những gã ấy, có lẽ họ sẽ ghen tị.

Thở dài một hơi như thế, tôi bắt đầu hồi tưởng lại gương mặt của những gã lữ đoàn trưởng khác.

Giờ thì, mày là thằng đã cố bẫy tao đúng chứ?

Gã Troll mang biệt danh, Diệt vong Chiến ma, nhờ. [note41532]

Hay là, lữ đoàn trưởng tộc Dragonkin nhỉ. [note41528]

Đệ Thất Quân đoàn có, nếu tính cả tôi, 10 lữ đoàn trưởng.

Kẻ tình nghi gồm 9 người, là kết luận cơ mà----.

Trong khi cẩn trọng tránh việc thành kiến cá nhân ảnh hưởng đến kết quả, tôi bắt đầu chọn ra các ứng cử viên cho chức danh kẻ phản tặc.