"Chủ nhân, có chuyện gì vậy ạ."

Cô hầu gái Sati bất chợt cất tiếng hỏi.

".....n? Bộ ta đã làm cái biểu cảm như thể đang gặp rắc rối sao?"

Vì Sati luôn kề bên chăm sóc cho tôi, khi thư giãn thì tôi sẽ tháo bỏ mặt nạ và áo choàng, nhưng giờ đây tôi đang mang chúng thế nên bộ dạng tôi bây giờ trông khá kì quặc.

Vì vậy, không đời nào cô ấy có thể cảm nhận được gì đó từ vẻ mặt của tôi hoặc kiểu vậy, nhưng mà.....

"Dạo gần đây, em có thể hiểu được Chủ nhân đang nghĩ gì từ những cử chỉ hoặc chuyển động nhẹ của anh."

".....Theo một nghĩa nào đó, nó khá đáng sợ huh, cái được gọi là trực giác của phụ nữ ấy."

Như thế này thì toàn bộ phụ nữ trên thế giới chắc chắn sẽ phát hiện ra đàn ông đang ngoại tình chỉ từ mấy câu nói dối vụng về, đúng không.

"Em nghe từ Jiron-san rằng Chủ nhân đã xuất sắc đánh đuổi kẻ thù."

"Ahh, thì, chắc chắn là vậy rồi."

"Những thứ khác em nghe được là kẻ địch, Bạch Hồng Hiệp sĩ đoàn, là đơn vị Hiệp sĩ chính quy của Vương quốc Rosaria. Làm được việc như đẩy lùi bọn họ, em nghĩ điều đó thật sự tuyệt vời."

"Ta, tự cảm thấy nó tuyệt vời."

Tôi nói bằng giọng bỡn cợt.

Thành thật thì, tôi đã chẳng nghĩ rằng mọi thứ sẽ diễn ra tốt đẹp đến mức đó.

Tất cả mọi thứ đều nhờ có kiến thức từ tôi của kiếp trước, nhưng kể cả thế mức độ tiến triển vẫn là quá tốt.

Thường thì trong những thứ như tiểu thuyết có các câu chuyện về việc sử dụng kiến thức từ kiếp trước và trở nên vô đối, nhưng điều đó lại thật sự có thật, thậm chí còn khiến tôi phải ngạc nhiên.

---Tuy nhiên, kẻ cả thế không phải mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp.

Như để xác nhận, tôi hỏi Sati.

"Trong lúc chúng ta đang ở giữa trận chiến bên ngoài pháo đài, có đúng là một phần quân lính kẻ địch đã thành công xâm nhập vào bên trong tường thành không?"

Sati đáp lại.

"Vâng. Nhưng, người của Quân đội Ma vương đã ngay lập tức đánh lui chúng."

Cô ấy nói thật.

Cũng giống với báo cáo tôi nghe được từ những thuộc hạ.

Nhưng không phải là tôi nghi ngờ Sati hay gì đâu, tôi đơn giản chỉ muốn xác nhận lại một lần nữa.

Trên thực tế mặc dù trận chiến ngày hôm qua là một chiến thắng hoàn mỹ, nhưng lại có duy nhất một vấn đề.

Đúng như Sati đã nói, trong trận chiến kẻ địch đã xâm nhập vào bên trong tường thành.

Tất nhiên, cổng thành không bị phá hủy, và những thành lũy cũng không bị thu hẹp.

Những tên lính loài người đột nhiên xuất hiện bên trong thành phố.

Lúc đầu, tôi nghĩ rằng có thể đã có vài vấn đề về cái,

"Anti-Transition Magic" (TN: Phép thuật chống dịch chuyển.)

mà tôi đã lệnh cho thuộc hạ thiết lập, nhưng, dường như cũng không có gì xảy ra với nó.

Sáng nay, họ đã điên cuồng điều tra, nhưng báo cáo tôi nhận lại từ Jiron chỉ vỏn vẹn,

"Không có vấn đề gì cả."

như thế.

Có nghĩa là, chỉ còn một khả năng, kẻ địch đã sử dụng một thông đạo bí mật để xâm nhập vào, là đáp án cuối cùng.

"Một thông đạo bí mật? Thứ đó nằm trong Ivalice sao?"

"Không chỉ Ivalice. Còn một cái ở Arsenum nữa, nó ở bất cứ đâu. Không chỉ trong thành phố loài người, cũng có một cái nằm trong lâu đài Ma tộc nữa."

"Tại sao ngài lại tạo ra thứ đó? Nếu kẻ địch biết về nó, thì sẽ rất tệ đúng không?"

"Bởi vì họ đang nghĩ đến việc thua cuộc đúng chứ?"

"Thua cuộc, là nó sao?"

"Đúng vậy, đó là để bảo toàn tính mạng của mình. Giả như họ bại trận dưới tay kẻ thù, cách nghĩ của những kẻ nắm trong tay quyền lực là phải tạo ra những lối thoát hiểm ẩn để ít nhất họ có thể bằng cách nào đó thoát đi khi lâu đài bị bao vây bởi quân địch."

"Có nghĩa là, lần này, thông đạo mà kẻ địch đã sử dụng là cái mà cựu lãnh chúa, Edward-sama đã tạo ra, có phải vậy không?"

Đúng như tôi nghĩ cô ấy thật là một cô nàng sắc sảo, có vẻ như cô ấy dễ dàng đi đến cùng kết luận với Jiron.

Tuy nhiên, không may thay đáp án ấy là sai.

"Jiron cũng nói những điều tương tự, và đóng đinh vào Edward trong giận dữ, nhưng hắn đã sai. Ngay từ đầu, ta không ngốc đến mức đó. Những thứ như lãnh chúa tiền nhiệm đã tạo ra lối thoát hiểm là kết luận đầu tiên bị loại bỏ."

Lãnh chúa tiền nhiệm Edward là một tay nhát gan. Ngay cả khi không đóng đinh lên người hắn, hắn vẫn phun ra toàn bộ những bí mật của thành phố này một cách vô cùng chi tiết.

Đó là lý do không đời nào gã lại dẫn dắt đám lính đó cả.

"Nếu vậy, làm thế nào, bằng cách nào mà quân lính địch lại có thể xâm nhập được vào thành phố?"

Sati, "Uun" khoanh tay lại và bắt đầu suy nghĩ.

Cau mày, cách cô ấy suy nghĩ nghiêm túc thật dễ thương.

Tôi muốn ngắm cô ấy như thế này một lúc nữa, nhưng vì nhìn cổ đáng thương quá nên tôi ngừng lại, và quyết định cho cô ấy câu trả lời.

"Con đường mà chúng đã dùng để tiến vào là lối thoát hiểm đã được ta tạo ra gần đây. (TN: thật là vl) Còn nữa, nó chỉ vừa mới được hoàn thành tức thì."

"Ngài đã tạo ra thứ như thế sao?"

"Đúng thế. Ta cũng sợ thua lắm." (TN: tỏ ra ngầu tí hộ t @@)

Câu nói đó nửa thật, nửa đùa.

Hiện tại, tôi được giao cho chức vụ lãnh chúa của thành phố này, nhưng tôi không nhất thiết phải cai trị mãi mãi.

Trong tương lai có thể quyền cai trị sẽ được chuyển cho thủ lĩnh của những lữ đoàn khác, đầu tiên là tôi có thể sẽ thua trận chiến kế tiếp.

Hiện giờ thì tôi đã tránh được thất bại, nhưng không chắc là kể từ giờ kết quả sẽ luôn như vậy.

Tôi không tự mãn đến mức nghĩ rằng bản thân mình mạnh, tôi cũng chẳng hề ảo tưởng về việc mình sẽ luôn bách chiến bách thắng.

Nếu nhân loại nghiêm túc và tạo ra những biện pháp đối phó, thì tôi nghĩ rằng sớm muộn gì mình cũng sẽ nếm mùi thất bại.

Và lúc đó, tôi sẽ chẳng hề quan tâm ai nghĩ gì mà cuốn gói. Ngay từ đầu thì khác với mấy tên quý tộc có lòng kiêu hãnh cao ngút, tôi của kiếp trước là một người cực kỳ bình thường.

Tôi chẳng phải một tên ngốc đến độ vứt đi mạng sống của mình để đổi lấy thứ gì đó như phẩm giá.

Thêm vào đó, mọi chỉ huy vĩ đại đều có cùng một nhận xét. "Kẻ biết khi nào nên tháo chạy chính là điều kiện cần của một người chỉ huy xuất sắc!" như thế đấy---.

Tôi cũng có cùng quan điểm.

"---Tuy nhiên, tạo ra lối thoát hiểm thì chẳng sao, nhưng lại để kẻ địch ngay lập tức lợi dụng nó thì thật là."

"Chẳng lẽ người dân đã mách cho họ?"

"Không, không phải vậy."

Tôi tuyên bố như thế.

"Đúng như mong đợi ta cũng không ngốc đến thế. Ta đã cho tiến hành xây dựng lối thoát hiểm chỉ với Ma tộc."

"Trong trường hợp đó thì không lo rò rỉ thông tin nhỉ."

Như vậy Sati cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng tôi lẩm bẩm, "Vậy thì, mình tự hỏi về điều đó." Sao cho cô ấy không nghe thấy.

Đối với Sati, Quân đội Ma vương có vẻ là một tập thể luôn đồng lòng.

May mắn thay không có bất kỳ mối bất hòa nào trong nội bộ Lữ đoàn Xác sống, nhưng nếu nhìn vào toàn bộ bọn chúng thì tôi tự hỏi. Tôi đã đề cập đến việc này rồi, bản chất Quân đội Ma vương không phải là một khối thống nhất.

Ma vương đương nhiệm,

"Dairokuten-sama."

mãi đến khi cô ấy tại vị, đã tồn tại một cuộc nội chiến đẫm máu.

"Chủ nhân, vẻ ngoài đó là.....?"

"N.....? Vẻ ngoài đó.....?"

Khi tôi nhìn xuống tay mình, tôi xác định được nguyên do khiến cô ấy ngạc nhiên.

Cánh tay của tôi gần như bán trong suốt.

".....chán thật, lại lần nữa à."

Tôi vô tình thốt lên như thế.

Rõ ràng, "lại lần nữa" chỉ huy Quân đoàn triệu tập tôi.

Cái người đó, kẻ được triệu hồi đang tắm, hoặc đang đi vệ sinh, cô ta chắc hẳn chẳng nghĩ đến việc đó đâu.

"À thì, bởi vì cô nàng không phải là lý do mà tôi được triệu tập một cách ngẫu nhiên như thế này....."

Lẩm bẩm câu độc thoại, và với Sati,

"Ta sẽ đi gặp cấp trên."

Vì vậy, tôi đã tiết lộ.

Có lẽ cô ấy không hiểu lắm.

Trong khi làm ra vẻ hoang mang, cô vội vàng cúi đầu.

"A-ano, làm ơn gửi đến ngài ấy lời chào trân trọng nhất từ Sati. Và eeto, loại quà nào bây giờ...... E-em sẽ nướng bánh ngay đây---."

Đến cùng tôi vẫn không nghe được lời nhận xét từ nhiên nào từ cô nàng.

Trước đó cơ thể tôi trở nên hoàn toàn trong suốt.

Cảnh vật xung quanh biến dạng, có thể nhìn thấy thứ gì đó như thời không biến dạng.

Bây giờ thì, nơi tôi sẽ được triệu tập đến lần này là đâu đây.

Trong khi suy nghĩ điều đó, tôi quyết định tận hưởng khung cảnh thần tiên.