†† (Góc nhìn của Alistair, thủ lĩnh Bạch Hồng Hiệp sĩ đoàn )
Một tình huống bất ngờ đã xảy đến.
Thủ lĩnh Alistair của Bạch Hồng Hiệp sĩ đoàn đang hoang mang cực độ.
Điều đầu tiên khiến ông ngạc nhiên, chính là bức tường thành của pháo đài đã được tu phục.
Tất nhiên, ông đã nhận được thông tin đó từ đội trinh sát, nhưng không có nghĩa là ông ngờ rằng nó đã được gia cố đến mức này.
Cùng lắm thì nó cũng sẽ chỉ là một khối kiến trúc rẻ tiền được làm vội vàng, ông đã xem nhẹ nó chỉ là một biện pháp chốt chặn, nhưng thực tế lại không như vậy.
Một cánh cổng giống hệt như cái khi trước được dựng ngay đằng đó.
Không, Alistair lắc đầu.
"Nó không còn ở mức giống nữa rồi. Thậm chí còn vượt trội hơn trước."
Khi còn nhỏ Alistair đã từng viếng thăm Ivalice cùng cha mình, nhưng nó đã không được sắp đặt như vậy.
Ngay từ đầu thì Ivalice là một thành phố nông nghiệp. Như dự kiến, thành lũy vẫn được dựng nên, nhưng nó là loại đơn giản, không phải được tạo ra để có thể triển khai hàng loạt cung thủ.
Thủ lĩnh của toán quân chiếm đóng thành phố đó đã hoàn thành nó chỉ trong một tháng, hơn thế nữa, còn tăng cường sức mạnh cho nó, ở mức độ đó đấy.
"Làm thế nào, ngươi cần thuê biết bao nhiêu kiến trúc sư Dwarf để hiện thực hóa việc này?"
Không, Alistair lại lắc đầu lần nữa.
"Không thể nào nó lại khả thi được."
Nghĩa là---.
Những thợ thủ công người Dwarf đặc biệt cứng đầu.
Không đời nào họ chấp nhận sự thống trị của Quân đội Ma vương, và kể cả họ bị cưỡng ép nhận lệnh, họ sẽ chẳng có lấy một tí hữu dụng.
Họ không phải một chủng tộc có thể làm việc theo nhóm, điều mà thậm chí có thể bóp méo niềm tự hào của họ.
"Vậy thì bằng cách nào.....?"
Alistair đã tốt nghiệp học viện quân sự hoàng gia với tư cách học sinh đứng trong top đầu, nhưng ông vẫn không tài nào nghĩ ra được phương pháp đó.
"Đó phải chăng là động thái từ một kẻ nắm giữ sức mạnh ma thuật vượt xa tưởng tượng của con người....."
Ông không thể nghĩ ra bất kỳ khả năng nào khác, không, không muốn suy xét về nó nữa có lẽ là suy nghĩ thực sự của Alistair.
Ông đã thua những tên Ma tộc nắm giữ "Sức mạnh Ma thuật" vượt ngoài tầm hiểu biết của con người, nếu ông không tự thuyết phục bản thân tin vào điều ấy, lòng kiêu hãnh của ông sẽ vỡ vụn.
Những tên Orc bộ binh hạng nặng đã được điều động thực sự xuất sắc.
Cả tính thực dụng tuyệt vời của đội cung thủ.
Trong khi đó, những Succubus cưỡng chế xé tan đội hình chiến đấu tự bản thân nó đã là cách thức truyền thống của Quân đội Ma vương, nhưng hơn cả thế, nó là thứ gì đó đã không chỉ đảo lộn thường thức của Alistair mà còn là thường thức của toàn bộ nhân loại.
Đặc biệt là ứng dụng của những tên lính Skeleton vào phút cuối, nó chẳng phải là thứ mà người bình thường có thể nghĩ đến.
"Mình đã đại bại trước một kẻ lập dị sao?"
Càng nghĩ, ông lại càng đi đến cái kết luận này.
Tất nhiên, trước mặt thuộc hạ thì ông không thể đưa ra lời nhận xét như vậy.
Kể cả nó là sự thật đi nữa, trước mặt các thuộc hạ,
"Đối thủ của chúng ta là một con quái vật nằm ngoài tầm hiểu biết của con người. Lần tới ta sẽ thắng."
Hoặc kiểu vậy, không phải là thứ mà ông có thể nói.
Chỉ là---.
Ông không biết làm thế nào để báo cáo với Bệ hạ.
Tất nhiên, ông sẽ nhận lấy trách nhiệm cho trận thua này, ông sẽ tự kiểm điểm bản thân kể cả khi từ chức, nhưng ông có nên nói với Bệ hạ về sự thật hay không.
Ông chìm trong suy nghĩ.
Vì lợi ích của vương quốc từ giờ trở đi, không, vì lợi ích của cả nhân loại, có lẽ ông nên giải thích, nhưng giải thích như thế nào?
"Lữ đoàn kẻ địch trấn thủ tại Ivalice đơn giản là không thể động đến chỉ với sự chỉ huy của một hiệp sĩ. Ít nhất vẫn phải cần đến 5 người."
Là những gì Alistair nghĩ.
Nếu ông thành thật khai báo, liệu ông có bị chửi là "Đồ hèn nhát"?
Hoặc nếu không, ông có thể bị coi là thiếu năng lực.
Tuy nhiên, kể cả thế Alistair đã tính đến việc tấu lên một bản báo cáo đầy đủ đến Đức Vua.
Hơn cả từ chức, hay bị sa thải, không, nếu chẳng may ông có thể bị bỏ tù, nhưng đó cũng là điều không thể tránh khỏi.
Nếu ông cứ mặc Lữ đoàn đó tự do hành động, chắc chắn nó sẽ trở thành thảm họa của cả nhân loại.
Riêng việc ấy đã khiến ông muốn ngăn chặn nó bằng mọi cách.