Thời tiết không tốt cho lắm, nhưng tôi không thể về nhà được.
Nếu giờ tôi nhìn thấy gia đình mình, đặc biệt là khuôn mặt của Rin, chắc tôi sẽ nôn mửa ra mất.
Khung cảnh Mizuki hôn ai đó với tôi…đau đớn vậy đấy.
Tôi rất thảm hại, nhưng cũng chẳng thể làm gì cả.
Vậy nên, sau khi Seiya ra khỏi thang máy về tầng của mình trước, tôi lại đi qua tầng nhà tôi ở, lên trên sân thượng.
Để giải quyết cái thứ cảm xúc tồi tệ này, tôi cần chút thời gian ở một mình, không có Rin xen vào.
Về mặt này, tầng thượng của tòa nhà chung cư quả là một nơi lý tưởng.
Lối vào chính đã bị khóa chặt nên tôi sử dụng lối thoát hiểm.
Tôi đi bước qua đó, chỗ này ướt sũng do hệ thống thoát nước kém, tạo nên những tiếng lạo xạo.
Hoài niệm thật. Một cảnh tượng quen thuộc trong tâm trí tôi. Khi còn học tiểu học, Kyoko và tôi đã lẻn lên đây vài lần, và giờ thì xung quanh vẫn chẳng thay đổi gì.
Hàng rào bao quanh tứ phía phòng té ngã, két nước, dàn nóng, những đường ống bò lổm ngổm, cửa ra vào, cái lán nhỏ không rõ công dụng…tất cả đều y hệt như những gì tôi còn nhớ.
Diện tích chỗ này chắc cũng khoảng một sân bóng rổ tiêu chuẩn.
Tôi đã từng ở đây vui đùa với Kyoko mà không phải lo nghĩ điều gì…
Nhìn lên, bầu trời đêm mây mù bao phủ hiện rõ.
“Aah. Mệt mỏi quá…”
Tôi dựa vào tấm rào chắn xiêu vẹo rồi càu nhàu.
Bức rào đã hoen gỉ, sơn bị bong tróc nhiều chỗ, chạm vào cảm giác rất khó chịu. Nhưng với cơn nôn nao hiện tại, tôi tận hưởng cái bẩn thỉu do rỉ sét và cảm giác khó chịu đó.
“Trời ạ-…”
Bức rào chỉ cao tới ngực tôi, chỉ cần cúi xuống một chút, tôi có thể nhìn xuống phía dưới dễ dàng.
Xa xa bên dưới, một chiếc ô tô, nhỏ hơn hạt đậu, đang chạy trên con đường ẩm ướt với đèn pha bật sáng.
Tôi chợt nhận ra giờ nếu ngã xuống từ đây, tôi sẽ chết ngay tức khắc.
Tất nhiên là tôi đâu có muốn nhảy.
Tự tử vì quá sốc trước khung cảnh người mình thích đi hôn người khác có buồn cười không cơ chứ.
Nhưng. Cảm giác bản thân bị dồn vào đường cùng, và tôi có thể…hiểu được con người bị cái chết hấp dẫn đến nhường nào. Giờ đây tôi còn không thể phủ nhận cảm xúc yếu đuối muốn buông bỏ tất cả để tận hưởng thoải mái đó.
“…Ngu thật.”
Tôi thật thảm hại. Tôi ghê tởm cái thân hình mảnh khảnh này, nhưng trái tim tôi lại yếu đuối đến mức…không thể cứu vãn được, nực cười thật.
….Mà kệ đi. Tôi đã tới được nơi không ai có thể tìm thấy tôi.
Tôi gắng hết sức biến bản thân trở nên đau khổ và tuyệt vọng.
Đúng hơn, Mizuki cũng là Mizuki. Cô ấy làm như thể cô ấy đang phụ thuộc vào tôi, vậy nên tôi mới chớp lấy cơ hội đó, tiếp tục níu kéo tình yêu của bản thân mình dành cho cô ấy, một con đường không có tương lai.
Tôi biết đó chỉ là đổ lỗi vô cớ, nhưng tôi không thể không đổ lỗi cho cô ấy.
Đó là vì…Mizuki không biết. Tôi không chắc mình có thể tiến được bao xa. Kẻ duy nhất có lỗi ở đây là bản thân tôi, một kẻ bám víu vào sợi tơ nhện mà không dám đối mặt mới tình yêu đã mất của mình.
Mizuki là Mizuki, và cô ấy quan tâm tới tôi, dù chỉ là một người bạn thơ ấu…Aah, chó chết.
Tôi biết. Tôi biết chứ.
Nhưng tôi vẫn chẳng thể ngừng trút giận lên cô ấy.
“…Haa. Tại sao mình lại yếu đuối tới mức này chứ….Trời ơi, cái lưng cũng đau quá rồi.”
Cơ bắp tôi cứng đờ vì tựa vào hàng rào. Cả tinh thần lẫn thể chất đều yếu tới mức muốn khóc.
Tôi muốn trở nên mạnh mẽ. Tôi muốn được tái sinh. Tôi khao khát như vậy chẳng vì lý do gì.
Nhẹ nhàng cử động cơ thể để giảm bớt cơn đau, tôi chợt nhớ về chị mình.
Rin.
“….Chắc chị tức giận lắm nhỉ.”
Bây giờ chắc cũng phải 8 hoặc 9 giờ tối, hoặc tầm đó.
Dù là gì, lúc này cũng đã là lúc nên đi về nhà.
Rin cực ghét những lúc tôi về muộn, chắc chắn hiện tại đã sôi máu rồi.
“Mệt quá…về càng sớm càng được lợi, nhưng chân mình chẳng nhíc nổi tẹo nào…”
Trái tim vụn vỡ của tôi khước từ thêm bất cứ áp lực nào nữa.
Đau đớn và Rin. Tôi không đủ sức để gồng gánh cả hai.
Không muốn nghe tin từ Rin, tôi còn sập cả điện thoại.
Nhưng tôi cũng biết tôi không thể trốn tránh thực tại như vậy mãi.
Một phần bình tĩnh trong tôi khăng khăng tôi nên gác lại cảm xúc mà về nhà.
Nhưng nếu có thể thay đổi quyết định theo cách thuận tiện như vậy thì từ đầu tôi đã không ở đây…Tôi cần một cái gì đó khiến tôi buông bỏ cảm xúc của mình…
Tôi nghĩ ra một cách.
Tôi quay lại, cúi người xuống hàng rào một lần nữa và nhìn xuống.
Tôi nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của những chiếc xe băng băng trên đường.
Quá cao. Nếu ngã xuống, toàn thân tôi sẽ vỡ nát như một thứ quả chín và tôi sẽ chết.
Nếu đã không thể cứu vãn nổi…Được rồi.
Tôi nhấc chân lên bức rào, trèo qua, đứng lên mép tường.
Phần đặt chân hẹp hơn dự kiến. Chỉ cần đặt chân đứng như bình thường xuống là ngón chân của tôi sẽ bật ra khỏi mép ngoài.
Nói theo cách khác, chỉ cần tôi mất tư thế thôi là sẽ rơi thẳng xuống đất.
Tôi nuốt nước bọt, nhìn về phía trước, toàn bộ tầm nhìn của tôi hóa thành bầu trời đêm.
Cảnh tượng tựa như lơ lửng trên bầu trời, làm tê liệt cảm giác thăng bằng của tôi. Tôi vội túm lấy hàng rào phía sau.
Một nhịp sau, sợ hãi dâng trào.
“Không, không sao hết. Đi nào…”
Tôi nói với trái tim mình đang đập mạnh.
Một lần nữa, tôi nhìn xuống…nghĩ về mình, nhảy xuống, nhỏ hơn hạt đậu, vỡ nát.
Tôi nín thở. Dồn thêm sức lực vào bàn tay đang nắm lấy hàng rào.
Tôi sẽ không nhảy đâu. Sẽ không đâu. Sẽ không thể nào tôi chết đi vì chuyện này được.
Vào năm tới, tôi sẽ lên đại học ở Tokyo, thiết lập lại tất cả những thứ…bất tiện.
Hay nói cách khác, đây chỉ là một trò chơi thôi.
Tưởng tượng về cái chết khiến ta cảm thấy như trở thành một con người mới, làm ta nhẹ lòng hơn một chút.
Chỉ vậy thôi.
Tôi nghĩ chuyện này thật lố bịch. Nếu bạn chê cười tôi không còn tỉnh táo, tôi cũng không bác bỏ.
Nhưng tôi sẽ không thể lấy lại được những cảm xúc của mình nếu không tiếp tục những thứ ngu ngốc như vậy.
Bởi vì…tình yêu đơn phương ấy tôi đã ấp ủ trong hơn chục năm nay.
Chỉ có một cách để kết thúc thôi, nếu không chết đi…!
Thở một hơi thật dài và chậm, cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở gấp gáp.
Tôi nhìn lên bầu trời đêm đầy mây, tóc tôi đung đưa theo gió.
“…Phiền thật.”
Mái tóc tôi có đôi chút dài vì sở thích của Rin.
Từ khi còn nhỏ, tôi đã sống một cuộc đời theo ý nghĩ của chị gái mình.
Tại sao tôi lại….
Nhắm mắt lại, hòa vào không khí.
Và tự hỏi không biết bản thân đã đứng ở đây được bao lâu.
“Em định tự sát à?”
Một giọng nói vang lên.
Tôi nhìn lại.
Một người phụ nữ cao ráo đứng ngay cạnh tôi bên kia hàng rào.
Khuôn mặt cô trang điểm tuyệt đẹp, cô nhìn tôi như thể xuyên thấu tâm can.
“…Kyoko…?”
Là chị họ của tôi…Kyoko Yoigamine, cô vừa trở về từ Tokyo hôm nay.
Trong một chốc, những câu hỏi cứ lắp tự xuất hiện. Tại sao? Tại sao vậy? Những câu hỏi như vậy lấp đầy đầu tôi.
Vì chuyện này rất lạ. Tôi không thể nghĩ ra bất kỳ lý do nào vì sao Kyoko lại ở đây.
Nhưng chớp mắt tới mấy lần, Kyoko vẫn không biến mất. Chị ấy giữ lấy mái tóc dài đen ngang vai đang tung bay theo gió trong tay, nhìn thẳng vào tôi…Aah. Không còn nghi giờ gì nữa, đây chính là Kyoko.
“Sao chị, lại ở đây…?”
Tôi hỏi, Kyoko cười.
Một biểu cảm hiền dịu, tràn đầy yêu thương.
“Chị được Uno-kun gọi. Mamoru đang chán nản, nên em ấy hỏi nếu chị có ở đây thì lên an ủi em có được không. Chị không nghe được tin tức gì được một thời gian rồi, vậy nên chị không rõ đang xảy ra chuyện gì cả.”
Tôi gật đầu đồng ý và nói, “Em hiểu rồi”. Vậy ra chị đã nghe từ Seiya, cậu ta tâm lý thật.
Nhưng rồi một câu hỏi nữa lại nảy ra trong đầu tôi.
“Nhưng sao chị lên được đây…?”
Tôi bối rối hỏi chị ấy, “Eh?”, chị ngạc nhiên nhìn tôi.
Kyoko duỗi ngón trỏ của mình đặt lên cằm, “Ừm-“, như thể đang nghĩ từ để nói.
Trông có một chút phô trương. Nhưng nếu là người phụ nữ xinh đẹp như Kyoko làm vậy thì trông cử chỉ đó không hề khó chịu mà lại còn rất tao nhã.
Không chỉ là vẻ ngoài. Dù chỉ là một động tác nhỏ, Kyoko cũng có gì đó khác biệt so với người thường.
Vì là họ hàng…nên sự đoan chánh tao nhã đó, tôi có thể hiểu.
“Chỉ là linh cảm thôi. Chị cũng không biết. Chị nghĩ rằng có lẽ em sẽ ở đây.”
“Linh cảm ư?”
Tôi không chịu được mà hỏi lại.
Kyoko gật đầu, “Ừ, ừ.”
“Linh cảm nghe không hay lắm, là tình yêu mới đúng. Chị biết mọi thứ về Mamoru đấy, em có biết không. Chị không cưỡng lại được.”
Tôi không biết có gì vui mà Kyoko lại mỉm cười hạnh phúc.
Dù cho…tình huống hiện tại có phần khó hiểu…Nhưng Kyoko lại mang theo luồng không khí rất thư thái.
Quá bình thường. Quá tự nhiên tới mức không hề tự nhiên.
Tôi sửng sốt, chỉ biết lặp lại, “À, tình yêu…”
“Vậy giờ.”, Kyoko nói, như thể muốn chấm dứt chiều hướng trò chuyện hiện tại, nắm lấy hàng rào.
Chị rướn người về phía trước, áp sát mặt vào tôi.
Khuôn mặt xinh xắn tới khó tin, đôi mắt đẹp đẽ như những viên ngọc ướt, đập thẳng vào mắt tôi.
Da tôi trực tiếp cảm nhận được hơi thở thô ấm của Kyoko.
Một kiểu gần gũi khác với Mizuki. Một kiểu gần gũi xuất phát từ sự không dè dặt, thân thiết với họ hàng của mình.
“Tại sao em lại tự sát?”
Cảm giác như bị đập vào lồng ngực.
Tôi biết mà, chị ấy nghĩ tôi chuẩn bị tự sát…Không, nhìn vào tình cảnh này. Chị ấy nghĩ vậy không có gì là lạ cả.
Tôi cần phải làm sáng tỏ chuyện hiểu lầm này trước đã. Đây không phải là lúc xu nịnh Kyoko.
Và khi tôi chuẩn bị mở miệng.
“Mizuki-chan hôn một ai đó em không biết rõ làm em sốc tới vậy sao?”
Quá ngạc nhiên. “Ưm…!”, tôi không biết phải nói gì.
Sao lại…Không, chắc là chị ấy nghe được từ Seiya. Đúng vậy rồi.
Không có gì phải ngạc nhiên cả.
Nhưng bị hỏi lại kéo cảnh tượng đó ra khỏi đầu tôi, tôi ngay lập tức bắt đầu cảm thấy ngột ngạt.
“Hừm”, Kyoko gật đầu, nheo mắt nhìn tôi khi tôi vẫn im lặng.
“Yo.”
Và rồi, chị ấy đột nhiên nhảy qua hàng rào.
Đáp xuống cạnh tôi, nhẹ nhàng và duyên dáng, như thể không chút sức nặng…ha?
“Eh?”
Không thể nào. Chị đang nghĩ gì vậy…?
“Ah, coi chừng…?”
“Chị nhảy xuống cùng với em nhé?”
Tôi không tin được vào tai mình.
Sau vài khắc, tôi cuối cùng cũng nuốt trôi những từ đó và ngay lập tức nghĩ tới mấy trò đùa rẻ tiền.
Nhưng khuôn mặt Kyoko nghiêm túc. Bầu không khí nhẹ nhàng lúc trước không còn nữa.
Từ trước tới nay…Dù là riêng tư, hay qua màn hình…tôi chưa bao giờ thấy Kyoko có biểu cảm giống vậy.
“Gì cơ?”
Kyoko nhìn xuống phía dưới rồi lại nhìn tôi.
“Chị sẽ chết cùng em, em không hiểu hả? Đau lòng thật đấy.”
Tôi không hề nghe nhầm, đây cũng không phải trò đùa.
Chị ấy thực sự đang nghiêm túc. Vẻ mặt của Kyoko khiến tôi hiểu ra ngay, không hề có chút nghi ngờ nào.
Tôi không thể hiểu được. Kyoko tôi biết trước kia không phải là Kyoko của hiện tại.
Tôi nuốt nước bọt.
“Sao tự nhiên, cái gì cơ…”
“Cô đơn một mình cho tới khi chết quá thống khổ rồi. Chị không chịu được.”
Tôi có cảm giác như trái tim mình bị ai đó nắm chặt.
Cô đơn tới chết.
Với một tôi cùng trái tim vụn vỡ của hiện tại, những từ đó vang lên khá chân thực bên tai.
“…Vậy nên, chuyện ngu ngốc này, chúng ta sẽ chết cùng nhau…!”
Chị nhấn mạnh lời nói của mình như để rũ bỏ cảm xúc tồi tệ dang đeo bám tôi.
Mọi thứ về Kyoko bây giờ, lời nói, hành động, đều không thể chấp nhận được.
Như thể Kyoko muốn thể hiện chị ấy sẵn sàng chết vì tôi.
Đúng thực là Kyoko yêu mến tôi theo cách rất lạ thường. Chị ấy đối xử với tôi rất tốt…và tôi đã được cứu vì điều đó. Nhưng tới mức này thì bệnh hoạn quá rồi. Nếu chị ấy nghiêm túc thì chị thực sự mất trí rồi.
Tôi phải đồng ý, dù cho có phải gác lại tình cảnh hiện tại của bản thân.
Tôi đang được thấy bộ mặt khác của người tôi thân thiết…Ra vậy, thật đáng sợ.
Những gì con người ta không hiểu, con người ta sẽ sợ hãi nó.
“Sao chị lại, đi xa tới vậy…?”
“Câu hỏi ngốc thật đấy.”
Như thể định mời gọi tôi đi đâu đó, chị nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.
Những ngón tay đang bao trùm lấy tay tôi lạnh như băng, sự sợ hãi tạo nên cho tôi một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.
“Kyoko…?”
Tôi gọi tên chị như để giải tỏa một chút bất an đang rò rỉ, như để xác nhận một điều gì đó vô hình.
Nhưng không có câu trả lời nào cả.
Thay vì vậy, chị ấy nắm chặt lấy tay tôi. Năm ngón tay thon dài ấy bấu vào mu bàn tay tôi.
“Ai…đau…!”
“Có rất nhiều lý do. Ít ra thì chị cũng nghiêm túc. Nhưng em biết gì không? Trước khi tiến xa hơn, chị có thể hỏi em một điều không?”
“Đ-đau quá!”
Tôi nhấn mạnh, Kyoko giảm dần lực nắm.
Chị buông ngón tay ra, đưa tay lên…và đặt lên má tôi.
Đầu ngón tay của chị vẫn còn lạnh, tôi cảm thấy như thân nhiệt của mình đang bị cướp đi.
“Hẹn hò với chị đi.”
Kyoko nói…eh?
Những từ đó, quá xa lạ, tôi không thể tiêu hóa ngay.
Từ từ, từng chút một, như thể đã thấm được, tôi hiểu được ý chị.
…Tại sao? Tôi nghĩ vậy đầu tiên.
Những câu hỏi dồn dập cứ quay cuồng trong tâm trí, cái đầu tôi sắp nổ tung rồi.
“…Ý chị Kyoko là em với chị đi hẹn hò ư?”
Tôi nhìn lại Kyoko, tưởng là chị đùa, nhưng miệng chị giãn ra.
Một nụ cười tôi chưa từng thấy trước kia bao giờ, một nụ cười mà tôi không hiểu nổi.
“Đúng vậy. Nếu đã chọn chết cũng nhau, thì cũng phải có lý do chính đáng chứ.”
Tôi không hiểu chị ấy đang nói gì cả.
Tôi không biết trong đầu Kyoko đang nghĩ gì.
“Hẹn hò…và làm nhiều thứ cùng nhau trước khi chết chẳng hạn? Nếu trải nghiệm nhiều thứ như vậy rồi mà vẫn không làm em thay đổi ý định. Hãy cùng nhau chết nhé.”
“Nực cười thật…”
“Chị biết. Nhưng chị không muốn nghe Mamoru nói vậy lúc này đâu.”
Chuyện đó…có lẽ là vậy.
Nhưng cái sự lố bịch này đang đi sai hướng rồi.
Kyoko bỏ tay ra khỏi má tôi và nắm lấy hai vai tôi bằng cả hai tay.
Một bước nhỏ, và khoảng cách giữa cả hai được thu hẹp lại…gần giống như là ôm vậy.
Thông qua những lớp vải, tôi có thể cảm nhận được cảm giác mềm mại từ cơ thể Kyoko.
“Giờ thì, chọn đi. Chết bây giờ. Hoặc là đi hẹn hò với chị và tiếp tục cuộc sống của bản thân lâu hơn một chút.”
“Không, eh!?”
Còn có cái kiểu lựa chọn như thế nữa à.
À ừ, ngay từ đầu mình đâu có định tự sát đâu.
Nhưng tâm trạng của nơi này đã xâm chiếm lấy tôi…và trên hết là, ánh mắt mạnh mẽ của Kyoko nhìn chằm chằm vào tôi khiến tôi cảm thấy muốn đáp lại.
“Ah, ah…”
Tôi lẩm bẩm rên rỉ, nhìn xuống chân như muốn bỏ chạy…Mặt đất nằm rất xa, nỗi sợ trực trào.
Tưởng tượng ra khung cảnh hai người bọn tôi nắm lấy tay nhau nhảy xuống.
Tôi nhìn lại Kyoko, ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Biểu cảm nghiêm túc trên khuôn mặt chị rõ mồn một.
Tôi không thể nào nghĩ ra được cách giải quyết tình huống với một Kyoko kiên định tới như vậy.
Từng chút một, đôi bàn tay trên vai tôi tràn đầy sức mạnh.
Nếu chị ấy cứ nắm lấy vai tôi như vậy…Tôi quá mảnh khảnh, chắc chắn không thể tự đứng bằng đôi chân của mình được.
“Trả lời nhanh đi.”
Tim tôi đập nhanh như chuông reo.
Làm sao đây.
Nên làm gì giờ.
“Nhanh nào. Hẹn hò với chị không?...Hay là…”
Kyoko nhìn xuống dưới.
Nơi chị ấy nhìn xuống…tôi nuốt nước bọt.
Không ổn rồi, tôi không thể sắp xếp lại các suy nghĩ của mình.
Nhưng lựa chọn giữa cái chết với hẹn hò…Aah, trời ơi!
Tôi ngước nhìn lên Kyoko với chút cảm giác níu kéo.
“Đ-được rồi, em hiểu rồi────”