Trường chúng tôi sẽ cho học sinh tan học vào lúc 19:00.
Trong khoảng thời gian chuẩn bị cho lễ hội, trong một vài trường hợp ngoại lệ, bọn tôi có thể kéo dài khoảng thời gian đó ra, nhưng nếu nói theo một cách khác, trừ khi là trường hợp đặc biệt, toàn bộ học sinh sẽ bị tống cổ ra khỏi trường vào thời điểm này, mà không được báo trước.
Seiya Uno, người tôi đang đợi, xuất hiện trong lớp chỉ vài phút trước giờ tan học.
“Xin lỗi. Để cậu chờ rồi.”
Seiya dừng lại ở lối vào lớp học, nhìn thấy tôi và ngay lập tức nói lời xin lỗi.
“Cố vấn bên tớ bị mất bình tĩnh nên các hoạt động của câu lạc bộ bị kéo dài ra.”
Giọng cậu ấy có vẻ mệt mỏi. Có hơi bất thường. Có thể là do các hoạt động câu lạc bộ rất khó khăn.
Đừng lo lắng, tôi trả lời, đặt cuốn sách giáo khoa cùng tờ giấy rời trải trên bàn vào cặp.
Tôi là người duy nhất đang ở trong lớp.
Mizuki đã rời đi từ lâu với bạn trai của cô ấy.
Khoảnh khắc bạn trai của cô ấy xuất hiện, tôi không tài nào quên được hình ảnh cô ấy vội vàng chỉnh lại quần áo của mình cùng mái tóc xõa xuống từ phía sau, lon ton chạy đi, ngọt ngào, êm dịu gọi tên anh ta.
…Haa. Mình thật sự là vô vọng mà.
Tôi phải quên nó đi. Nếu tôi tiếp tục tự tổn thương mình như vậy, tôi sẽ không thể nào chăm sóc được bản thân mình nữa.
Tuyệt vọng thay đổi ý định, tôi đeo cặp lên lưng.
Đứng bên cạnh Seiya, tôi ngửi thấy thứ mùi hỗn hợp đặc biệt, quen thuộc của mồ hôi trộn lẫn với chất khử mùi.
“Hôm nay cũng bốc mùi ghê đấy.”
Tôi cười nói, Seiya nhìn xuống tôi với vẻ kinh tởm.
“Im đi. Luyện tập xong thì tránh làm sao được. Làm quen với nó đi.”
Seiya là một thành viên trong câu lạc bộ Kiếm đạo. Cậu ấy thường bốc lên một thứ mùi vừa phải mỗi khi tập luyện xong.
Thứ mùi mồ hôi, hay nói đúng hơn là mồ hôi đã thấm vào bộ áo giáp chặt tới mức lên men…..nhưng tôi chỉ có thể đồng tình từ những ấn tượng có được sau khi xem cậu ấy tập vài lần.
Tình cờ thay, Seiya là một tay kiếm đạo rất mạnh, mặc dù chỉ mới là năm hai, cơ mà cậu ấy đã được tin tưởng giao cho hạng trung trong cuộc thi đồng đội.
Tôi không biết chi tiết vì tôi chỉ là một tên nghiệp dư, nhưng khi nói tới trận đấu, cậu ấy liên tục tạo ra những tiếng động lạ với đối thủ của mình bằng những bước di chuyển nhanh như chớp, cha! Và rồi tấn công.
Trong suốt trận đấu, Seiya trông tràn đầy sức sống tới mức vẻ ngoài uể oải thường ngày của cậu ấy chỉ như là những lời nói dối, và cậu ấy còn trở nên đáng sợ hơn cả bình thường. Nhưng vẻ đẹp ấy vẫn lấn át đi thứ đó.
“Tớ quen lâu rồi, đừng có lo. Tớ không quan tâm cậu bốc mùi tới mức nào đâu, tớ đâu có ghét cậu chứ.”
“…À, ừ. Thế thì tuyệt. Chết tiệt…về nhà thôi!”
Seiya bước trước tôi một bước và bắt đầu đi dọc hành lang tối.
Tôi không biết tại sao cậu ấy lại tự mình bước ra mày mò con đường đó, nhưng mong rằng tôi không phải lo lắng điều gì.
Tôi thu hẹp khoảng cách giữa cả hai và sánh bước bên nhau.
Cậu ấy liếc qua tôi với ánh nhìn tinh tế, nhưng tôi giả vờ như không biết gì.
Seiya thuộc kiểu người khá khó tiếp cận.
Cậu ấy có một khuôn mặt tuấn tú nhưng cũng cường tráng, cao lớn tới dị thường, và lời nói rất cao ngạo. Tính khí cậu ấy có phần thô bạo, thẳng thắn đáp trả lại bất cứ thứ gì bằng hết sức bình sinh nếu cậu ấy không thích.
Nhưng tôi biết cậu ấy có một tấm lòng nhân hậu.
“Mưa à, khó chịu thật. Tớ có nghe cơn mưa sẽ ngớt vào ban đêm. Có đúng không nhỉ?”
“Không biết.”
Bước ra ngoài, bầu trời đã tối sầm lại, trời mưa rất to khiến tầm nhìn của tôi bị mờ đi.
Tôi cầm chiếc ô bước về phía trước, vô số hạt mưa rơi xuống tấm vải như những viên đạn, tạo ra những âm thanh rùng mình.
“Nghiêm túc đấy, phiền thật sự.”
“Đúng thật.”
“Ý là, trời mưa rồi, vậy nên cậu về nhà trước đi. Cậu không cần phải lúc nào cũng đợi tớ đâu.”
Dưới chiếc ô, Seiya nhìn xuống tôi. Tôi thì ngắn ngủn còn Seiya thì cao ngều.
Chênh lệch chiều cao quá lớn nên khi trò chuyện cạnh nhau, không thể tránh khỏi việc cậu ấy phải nhìn xuống.
“Không thể hiểu nổi cái logic nếu trời mưa đi sớm thì sẽ tốt hơn là như nào cả.”
“…Ừ, tớ cũng vậy.”
Cậu ấy dễ dàng bị thuyết phục. Quá hợp lý.
Chúng tôi luôn luôn về nhà cùng nhau, trừ khi cả hai có việc gì cần phải làm.
Không có lý do sâu xa hay gì cả. Chỉ là chúng tôi sống cùng một khu chung cư và học cùng nhau từ hồi tiểu học, và dần già nó đã trở thành một thói quen. Tất nhiên, cũng có những ngày Seiya về nhà với đám bạn từ câu lạc bộ còn tôi thì về nhà cũng những người bạn khác. Không có chuyện chúng tôi ngày nào cũng dính lấy nhau thế được.
“Thêm nữa, về nhà sớm thế này chả khác nào tra tấn.”
Tôi lẩm bẩm, Seiya gật đầu tán thành, “Ah…”
Seiya biết tôi ghét gia đình mình. Tôi phàn nàn với cậu ấy mỗi khi ở nhà xảy ra chuyện gì. Bình tĩnh nghĩ lại thì mấy chuyện đó thực sự là cả một tá phiền toái khổng lồ, và tôi thực sự không giận dỗi gì Seiya cả.
“Mà, hôm nay tôi bắt cậu phải chờ khá là lâu đấy nhỉ, cậu làm gì để giết thời gian vậy?”
Cậu ấy hỏi tôi như thể chẳng có chuyện gì.
Có lẽ cậu ấy muốn chuyển chủ đề.
“Tớ dành quãng thời gian đó ôn tập.”
“Cái tên khốn chăm chỉ này.”
“…À, ừ thì. Tớ phải vào được một trường đại học tốt ở Tokyo và rời khỏi thị trấn này.”
“À, ừ. Một tên không có vị trí ở nhà thì cũng khó mà sống nổi. Cậu sẽ phải dạy tớ một lớp khoa học trước khi học kì kết thúc đấy.”
“Ừ…À, mà nhân tiện, Mizuki có ở trong lớp học, vậy nên bọn tớ đã học cùng nhau.”
Ngay khi vừa nói ra, ôi không, tôi nghĩ, tôi lỡ mồm rồi.
Và như in, miệng Seiya nhếch lên thành một nụ cười.
“Mizuki á. Cậu vẫn chả học được cái gì nhỉ? Ở bên con nhỏ đó chưa đủ khổ à?”
Nghe cậu ấy hỏi, lòng tôi có chút trùng xuống.
Seiya có quen biết với Mizuki. Hay nói đúng hơn, chúng tôi là bạn thời thơ ấu.
Nhưng hai người họ ngạc nhiên thay lại chẳng mấy ưa nhau. Trước đây,…khi còn học tiểu học, ba chúng tôi cùng với Kyoko, bốn người từng chơi đùa với nhau, nhưng rồi bắt đầu từ một thời điểm nào đó, hai người họ dần trở nên gay gắt…
Kyoko đã lên Tokyo, và chúng tôi không còn có thể gắn kết lại như trước được nữa.
Tại sao mọi chuyện lại thành ra nước này.
Không ai trong số họ chịu cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra, vậy nên tôi chẳng biết gì hết.
“…Không có khổ sở hay gì đâu.”
“Nói dối. Tỉnh dậy đi. Cái tên cứng đầu. Khẩu vị phụ nữ của cậu tệ hại kinh khủng luôn ấy.”
Tôi thực sự bối rối bởi cái nhìn sững sờ mồn một trên khuôn mặt cậu ấy.
“Không phải là về tình yêu, tớ chỉ ngồi học với người bạn thân thuở nhỏ thôi, có gì đâu mà phải nói tới như vậy?”
Tôi đáp lại, cậu ấy liếc sang, nói, “Hể…”
“Vậy là cậu không thích con nhỏ đó nữa? Thế thì tớ cũng sẽ không nói thêm gì cả.”
Tôi có thể đáp lại bất cứ câu trả lời nào, nhưng tôi không nói nên lời, tôi không thể nói dối.
Cậu ấy thở dài với tôi.
“Cậu cứ như một thằng ngốc nhảy múa trên bãi mìn vậy.”
Nói quá rồi, không tới mức vậy chứ.
“…Mặt khác thì, tớ không hiểu sao cậu lại ghét Mizuki tới thế chứ.”
“Hả? Không có nhiều con điếm khốn nạn dễ nhìn thấu hơn nhỏ đó đâu.”
“Ở chỗ nào cơ? Khốn nạn chỗ nào?”
“Là tại vì…con nhỏ đó chỉ thích làm khổ cậu thôi. Nó mất hết nhân tính rồi.”
“Sao cậu lại ghét Mizuki tới mức hợp lý hóa cái thứ vô nghĩa đó được nhỉ?”
Tôi đáp lại bằng một giọng điệu mạnh mẽ hơn, Seiya bực tức gãi đầu, “Cậu biết không.”
“Đây là cái thứ tớ đang nói tới này. Cậu luôn đứng về phía Mizuki bất kể tớ có nói cái gì. Cậu là một thằng ngu.”
“Không, không phải thế đâu.”
“Có, có đấy. Cậu nên nhận ra cậu đã mất đi sự khách quan tới mức nào khi nói tới Mizuki đi. Dù cho tớ có lôi ra cho cậu bao nhiêu lỗi đi chăng nữa thì cậu vẫn sẽ một mực phủ nhận chúng. Mọi thứ, ngay cả những điều hợp lý nhất.”
“Và tớ không phủ nhận điều đó đúng.”
“…Hầy. Tớ biết cậu không có chịu lắng nghe, nhưng cậu hãy đi tìm một người phụ nữ khác đi. Quên con nhỏ đó được rồi đấy.”
Tại sao mọi chuyện lại biến thành như thể là lỗi của tôi như vậy?
Tôi chẳng dại gì mà lại đi đồng ý với thứ gì đó không rõ lý do.
Tất nhiên, tôi không nghĩ Seiya sai, và tôi nghĩ có những điều chỉ Seiya mới hiểu. Nhưng cả Mizuki và Seiya đều là những người bạn quan trọng của tôi, và tôi không muốn đặt người này lên trên người kia.
Trên tất cả, dù cậu ấy có nói với tôi quên Mizuki đi thì điều đó cũng là không thể.
Tôi cũng không muốn đau khổ như một con thiêu thân như vậy. Tôi biết chỉ cần tôi còn yêu Mizuki, tôi vẫn sẽ tiếp tục bị tổn thương. Nhưng tôi vẫn yêu cô ấy, nên đành chịu thôi.
Dù cho cả hai đứa mãi chỉ có thể làm bạn thơ ấu với nhau, tôi vẫn muốn…ở bên cô ấy.
“…Oh, mà nhân tiện, Kyoko sẽ quay trở về đấy.”
Nếu tôi cứ tiếp tục nói về Mizuki lâu hơn nữa, chuyện này có thể biến thành một cuộc chiến mất, vậy nên tôi đã chuyển chủ đề.
Seiya cũng nghĩ vậy, và nói, “…Hể. Kyoko-san.”, cậu ấy dễ dàng cuốn theo câu chuyện.
“Ngạc nhiên đấy. Cứ tưởng chị ấy sẽ ở lại Tokyo sau khi giải nghệ biểu diễn chứ. Nhưng còn đại học thì sao?”
“Chị ấy đang được nghỉ phép. Vậy nên tớ định gặp Kyoko sớm, còn cậu thế nào, Seiya?”
Tôi hỏi, muốn làm sạch hoàn toàn không khí vừa mới tồi tệ đi chút ít.
Seiya không có quan hệ tốt với Mizuki, nhưng cậu ấy lại quý mến Kyoko. Bất cứ khi nào nhóm nhạc Idol của Kyoko phát hành một bài hát mới, là cậu ấy sẽ bí mật đi mua CD ủng hộ họ, mặc dù cậu ấy hay giả vờ không quan tâm.
Thế nên tôi nghĩ…chắc cậu ấy hạnh phúc lắm.
Seiya, không đặc biệt bận tâm, lắc đầu nói, “Không, tớ không đi đâu.”
Tôi ngạc nhiên nhìn lên Seiya.
“Hể. Cậu không muốn gặp chị ấy à?”
“Không, không…Tớ muốn gửi lời chào. Chị ấy chăm sóc cậu từ hồi còn bé tí. Cậu nên gặp riêng chị ấy. Kyoko-san cực kì thích cậu. Nên tớ chắc cô ấy thích nói chuyện với cậu một mình hơn.”
“Tớ thấy cậu đang hơi quá đà rồi. Thêm nữa, tớ gặp Kyoko ở Tokyo thường xuyên lắm.”
“Đồ ngốc. Đọc không khí đi.”
Dẫu cho cảm thấy bản thân trở nên rất tức giận từ một lúc trước, nhưng tôi vẫn gật đầu “Vậy thì cứ thế đi.”
Tuy nhiên, tôi không đồng tình với ý kiến Kyoko cực kỳ gần gũi với tôi.
Quả thực Kyoko và tôi luôn luôn ở cùng với nhau lúc cô ấy còn ở đây.
Nhưng đó chỉ là do tấm lòng ấm áp của Kyoko. Lúc tôi tuyệt vọng vì không còn chỗ để ở trong nhà, cô ấy là người đã chăm sóc tôi cùng lòng yêu thương người em họ của mình. Hay nói theo một cách khác, phải là tôi gắn bó với Kyoko hơn là cô ấy gắn bó với tôi.
Vào thời điểm đó, tôi sống dựa vào Kyoko như một điểm tựa.
Vậy nên, theo quan điểm của Kyoko, tôi chỉ là một đứa trẻ họ hàng cần được quan tâm nhiều, và tôi không nghĩ cô ấy sẽ muốn nhìn thấy tôi ở một mình cùng với cô ấy. Tất nhiên, tôi biết rõ cô ấy yêu quý tôi.
“Vậy khi nào thì hai cậu gặp nhau?”
“Cuối tuần này. Cô ấy vừa mới về hôm nay.”
“Thế thì tuyệt. Hãy để chị ấy chữa lành cho trái tim của cậu đi. Nó vừa mới bị con đĩ kia hành hạ đó.”
“Cậu vẫn muốn nói về chuyện đó à?”
Tôi nhìn vào cậu ấy, cậu ấy quay đi.
Trời ạ.
“Oh”
Seiya, trườn ra khỏi cái ô, vui sướng hét lên.
“Tạnh rồi. Trận mưa như trút nước vừa nãy là một trò đùa!”
Tôi đưa tay ra làm điều tương tự, mưa đã ngớt đi đáng kể.
Chỉ còn sót lại những hạt mưa nhỏ rơi lất phất.
“Đúng vậy. Cơ mà không có ô thì vẫn bị ướt đấy.”
“Thế này không vấn đề gì.”
Seiya đóng ô. Cái tên thô thiển này.
“…Ah. Mà nhân tiện, nhà tên bạn trai Mizuki ở gần đây đúng không nhỉ?”
Seiya vẫn còn đang quay đầu lại để giảm bớt cơn căng cứng trên vai, bỗng nói như thể nhớ lại điều gì đó.
Nơi này là khu dân cư với các dãy nhà theo kiểu một hộ gia đình. Nhiều ngôi nhà đã cũ và đường phố khá chật hẹp.
Căn hộ nơi tôi sống nằm ở tòa nhà cuối dãy này.
“Tớ không biết đấy. Sao cậu rõ nhiều thế.”
Tôi lờ mờ nhớ lại mình đã nghe điều gì đó tương tự từ Mizuki, và bỏ qua dòng suy nghĩ ấy.
Thành thực mà nói thì, tôi chưa bao giờ quan tâm nhiều đến bản thân đám bạn trai đó, và tôi hầu như chả biết gì về cuộc trò chuyện giữa họ.
“Bạn trai hiện tại của con nhỏ đó là một tên nổi tiếng. Thông tin chả quan trọng, chỉ là tự nó nhảy tới tai tớ thôi…………..ah?”
Nghe thấy một giọng nói lạ, Seiya đột nhiên dừng lại.
Tôi tò mò nhìn theo ánh mắt của cậu ấy và nhìn thấy hai bóng người cách đó không xa, trước một ngôi nhà.
Căng mắt. Một tên con trai cao ráo mặc đồng phục cùng một cô gái thấp hơn, đó là….ah….
Mizuki và bạn trai của cô ấy.
Họ đã rời khỏi lớp học trước chúng tôi, nhưng có vẻ như chúng tôi đã theo kịp.
Không biết là họ đang nói chuyện với nhau trước cửa nhà bạn trai như vậy là để tạm biệt hay gì nhỉ. Dường như không có ai trong hai người họ nhận thấy cơn mưa đang yếu dần, và cả hai người vẫn đang cầm ô. Tôi cảm thấy bất ngờ, cùng lúc đó, nỗi thất vọng ập tới.
“…Chó chết. Đi đường khác thôi.”
Seiya nói. Cậu ấy phải rất cẩn thận để tránh nhìn thấy hai con người đó ở gần nhau.
Tôi gật đầu, “Un” với một cử chỉ đơn giản và vâng lời.
Và ngay khi tôi chuẩn bị rời khỏi nơi này, đó cũng là lúc.
Người bạn trai gấp ô lại, có lẽ đã nhận thấy mưa đang yếu dần.
Dựa ô vào tường, anh ta đặt tay lên vai Mizuki.
Gì thế? Khi tôi nghĩ vậy, bạn trai của cô ấy đặt mặt mình lại gần Mizuki và miệng hai người họ…miệng họ…
“Đừng có nhìn.”
Cả hai mắt đều bị chặn lại bởi một thứ gì đó ấm áp và có mùi.
Một nhịp sau, tôi mới nhận ra đó là cánh tay của Seiya, cậu ấy đã che đi tầm nhìn cho tôi.
“…Cậu chưa nhìn thấy cái gì đâu ha?”
Tôi được hỏi. Một thứ mùi bức xộc thẳng vào mũi tôi. Trong một góc nào đó của tâm trí, tôi nhớ rằng găng tay là một trong những món đồ bảo hộ hôi hám nhất. Tay Seiya ướt đẫm mùi thứ găng tay đó.
“Không thấy gì cả.”
Tôi trả lời. Tôi đang nói thật đó. Tôi thực sự không thấy gì cả.
“Không có thấy mà.”
Nhưng tôi không phải là trẻ con…tôi biết điều gì đang diễn ra.
“…Thế thì tốt.”
Với tầm nhìn bị chặn, cơ thể tôi quay lại phía sau, tôi tuân theo như một con rối.
Và rồi, cuối cùng, cậu ấy buông tay ra. Tầm nhìn của tôi mở rộng.
Nhưng khung cảnh từ vài giây trước hằn sâu và trong mắt tôi, tôi không thể loại bỏ được chúng ra khỏi tâm trí.
Tôi rơi vào trạng thái bàng hoàng.
“…Chúng ta sẽ đi về theo con đường xa hơn.”
“…Un. Cảm ơn.”
Tôi theo sau tấm lưng của Seiya và đi vào một con đường hẹp mà tôi thường không đi.
Không, cảnh tượng trong đầu tôi sẽ không biến mất.
Ngay cả lúc này đây, ở ngay kia, Mizuki với bạn trai của cô ấy…Ôi, chết tiệt, chết tiệt.
Tôi cứ nghĩ là tôi biết. Mizuki đang hẹn hò. Vậy nên những thứ như vậy…bình thường, nhưng khi thực sự chứng kiến, nó còn hơn cả những gì tôi nghĩ…
“Cậu có muốn đi nhà hàng gia đình nào đó không? Hay là muốn đi Karaoke? Tớ sẽ đi cùng cậu…”
Seiya thẳng thừng đề nghị.
Đã có điều gì sai với tôi sao.
“…Không, ổn mà.”
Một lời đề nghị tử tế, nhưng tôi đã từ chối. Không biết vì sao, nhưng tôi nghĩ nếu tôi ở lại với Seiya, tôi sẽ sổ hết lên cậu ấy vô cớ.
Nếu tôi làm vậy,…chắc chắc tôi sẽ muốn được chết đi vì cái sự tự ghê tởm chính bản thân mình.
Hơn hết, ngay lúc này tôi chỉ muốn được ở một mình.
“Mizuki mức đó thường thôi. Con nhỏ đó có cả tá bạn trai nên mấy chuyện đó tớ cũng chẳng lấy làm lạ nữa.”
Tôi cười. Nhưng nghe cậu ấy nói vậy, tôi hoàn toàn chấp nhận khung cảnh ấy, cảm thấy nặng nề, như thể một cục chì vừa rơi vào ngực tôi.
Một loạt những tưởng tượng khó chịu hiện ra trong đầu, những thứ tôi chưa bao giờ dám nghĩ tới trước kia.
Tôi thắc mắc không biết Mizuki đã làm gì ngoài việc hôn.
Tôi thắc mắc liệu cô ấy có làm điều đó với người yêu cũ của mình hay không.
Và tôi chưa từng có một mối quan hệ như vậy với Mizuki, hay là…oh, tôi hiểu rồi.
Tôi có một trái tim vỡ vụn.
Tôi vừa nhận ra một điều hiển nhiên như vậy. Không, nói một cách chính xác ra, tôi đau đớn nhận ra điều đó.
Tôi hiểu rằng tôi rất đau đớn, nhưng không có cảm giác thực sự đi kèm với nó.
Vậy nên, tôi chỉ là một kẻ mộng du mơ tưởng, mong muốn được ở cạnh cô ấy…dù chỉ là bạn thơ ấu.
Tôi thực sự ghê tởm sự ngu dốt của chính mình.
“Cậu có chắc là cậu ổn không đấy?”
Để đáp lại sự lo lắng của Seiya, tôi cố gắng nở nụ cười gượng gạo và trả lời, “Tớ ổn mà.”
Seiya đầy hoài nghi nhìn tôi, nhưng một lúc sau, cậu ấy gật đầu bỏ cuộc và nói, “Tớ hiểu rồi.”
“Lúc nào buồn thì cứ kêu tớ một tiếng.”
Tôi đáp lại, “Cảm ơn nhé.” Và tiếp tục lên đường, đi một con đường vòng mà tôi thường không đi, về phía…căn hộ.
Giờ đây, tôi thậm chí chả còn bận tâm nói chuyện với Seiya.