Lớp học mỗi khi tan trường vào mùa mưa rất nóng ẩm.
Do không còn điều hòa nên luồng không khí hâm hẩm ấy tràn vào phòng,
bắt đầu vây bám lên người.
Nhờ vậy mà giờ đây người tôi ướt đẫm mồ hôi, cuốn sổ dưới tay cũng không hề kém cạnh.
Chỗ mà vừa mới viết công thức quan trọng nhất ra cũng đã bị nhòe đi, “Aah”, tôi tự lẩm bẩm một tiếng nhỏ.
Cũng chẳng tới mức là không thể đọc được, nhưng nó lại rút cạn động lực học của tôi.
Chắc là tôi nên nghỉ ngơi một chút.
Buông chiếc bút chì máy ra và nhẹ nhàng vươn người, tôi nghe thấy vài tiếng lạch tạch nhỏ nhẹ quanh vai.
Thứ hơi nóng khó chịu cứ như bị mắc kẹt trong cơ thể tôi.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ đã đóng, ngắm nhìn cơn mưa vẫn cứ đều đều rơi.
Như thể bị cuốn hút bởi cơn mưa, tôi có thể thoang thoảng ngửi thấy mùi ẩm ướt của đất.
Là mùi của mùa mưa.
Bản thân tuy không thích cũng chẳng ghét, nhưng thứ mùi ấy cứ bám chặt vào cánh mũi tôi tạo nên một ấn tượng mạnh mẽ.
“Cậu mệt à?”
Ở phía bên kia của hai chiếc bàn gắn lại với nhau, một cô gái với mái tóc chụp lên trán theo kiểu Deko-dashi thì thầm với tôi. Cô ấy nhìn vào tôi bằng ánh mắt ngái ngủ.
Đó là Mizuki Asayama, một người bạn thuở nhỏ mà tôi quen từ hồi mẫu giáo…
“Có một chút. Người giờ ướt quá làm tớ mất hết động lực rồi.”
Tôi và Mizuki đang cùng nhau ôn bài trong một lớp học trống trải, vắng vẻ.
Đây là một nhóm học nhỏ. Nhưng thực sự nó chả có chút kỷ luật gì cả.
Cả hai chúng tôi đều đang chờ đợi ai đó, và vì cả hai đều không có việc gì để làm, nên chúng tôi đành quyết định giết thời gian bằng cách dạy nhau những gì mà hai đứa chưa hiểu. Vậy nên chúng tôi đang ngồi đối diện nhau ở chỗ của tôi ngay cạnh cửa sổ phòng học.
Dù vậy chẳng có tí tiến triển gì cả.
“Tớ hiểu mà. E~”
Mizuki rên lên một chút, sau đó đột nhiên nắm lấy gấu váy của mình và bắt đầu phe phẩy nó.
Tuy bản thân không thể nhìn thấy phần phía dưới, nhưng tôi có thể thấy rõ đầu gối lẫn cặp đùi ướt đẫm mồ hôi của cô nàng….
Tôi nhẹ nhàng quay mặt đi.
“Thật là ướt át. Ah…Ước gì họ cũng cho chúng ta sử dụng điều hòa sau giờ học nhỉ…”
“Tớ có thể thấy được đấy.”
Tôi chỉ ra, chả vờ như không phải chuyện gì lớn.
Sau đó miệng Mizuki giãn ra như thể đang xấu hổ.
Cô buông váy xuống.
“Xin lỗi. Nhưng chỉ có Ma-chan ở đây thôi, nên tớ nghĩ cũng ổn thôi.”
Về cơ bản Mizuki rất lãnh đạm. Nhờ vậy mà cô ấy nhiều phần mang vẻ ngoài thân thiện, khiến lũ con trai có ấn tượng không mấy tốt về mình. Tuy nhiên, cô nàng thực chất lại có đôi chút cảnh giác cao hơn bình thường.
Cô ấy chỉ luộm thuộm như vậy vào những lúc chỉ có hai đứa chúng tôi mà thôi.
Tôi nghĩ như vậy có nghĩa là nhỏ tin tưởng vào tôi, vì cả hai đã quen biết nhau từ hồi tấm bé.
Nếu nói là tôi không thích vậy thì chắc chắn là nói dối.
Nhưng không vui chút nào cả, trong lòng tôi chỉ toàn là hụt hẫng và thất vọng.
Đó là bởi…
“Chúng ta cứ như là anh chị em vậy nên chúng ta cứ thoải mái như vậy thôi ha? Hehe.”
Từ ‘anh chị em[H1] ’ khiến trái tim tôi đau nhói, chỉ một chút thôi.
Nhưng tôi không thể hiện điều đó lên mặt, chỉ biết nuốt chửng cảm xúc của mình xuống.
Mizuki không có chút ác ý nào với tôi là bởi…cô ấy không hiểu cảm xúc của tôi ngay từ lúc ban đầu.
Cứ thế, với giọng điệu bình thường, tôi gật đầu và nói, “Có lẽ vậy.”
“Mà nhân tiện thì tớ là ai vậy? Em trai? Hay là anh trai?”
“Anoo. Để xem nào, Ma-chan là…một cô em gái điềm đạm, chắc vậy.”
“Oi.”
“Hehe…Xin lũi. Nhưng Ma-chan thực sự rất dễ thương!”
Dễ thương.
Trong một khoảnh khắc, tôi không biết phải nói lấy lời nào.
“…Mà, ừ, tớ dễ thương. Tớ dễ thương hơn Mizuki.”
“Eh?...Hm, tớ nghĩ mình
có phần dễ thương hơn cậu chứ nhỉ?”
Trời. Nhỏ vừa mới tự nhận là bản thân dễ thương kìa…Không, tất nhiên, cậu ấy chỉ đang đùa thôi.
Và, đúng vậy, Mizuki đúng thật là dễ thương.
Vóc người thấp bé cùng đôi mắt tròn xoe của cô ấy rất đang yêu, và cái bản tính có phần lơ đãng kết hợp với thân thiện khiến cô ấy trở nên dễ gần. Tự nhiên có lẽ là từ gần đúng nhất để mô tả về cô ấy.
Dù sao thì cô ấy cũng là kiểu con gái khiến tôi không thể cưỡng lại cảm xúc muốn cắn yêu.
Thứ duy nhất có thể khiến cô ấy có chút khác biệt đối với những kiểu khẩu vị khác là cô ấy mang những đường cong tròn trịa. Nhưng cô ấy không hề béo, đó là một yếu tố cấu thành sự quyến rũ của cô ấy…À, và bộ ngực của cô nàng cũng khá lớn nữa, mặc dù tôi cũng không bận tâm lắm.
“Tớ đồng ý. Mizuki dễ thương.”
Tôi nói với điệu cười gượng gạo, “Mồ…”, Mizuki kêu lên rồi đưa cho tôi tấm lót.
Vẫn chưa hiểu được ý định, tôi nhận lấy tấm lót màu đỏ mờ.
“Gì đây? Cậu cho tớ đấy à?”
“Không, không phải đâu. Xin lỗi vì đã xấu xa với cậu nhé.”
Tôi gật đầu và tự quạt vào người, không phải Mizuki.
Cơn gió ấm áp thổi vào mặt tôi. Chuyện này không hay ho chút nào.
“Ma-chan, không, bên này, bên này.”
“Tớ sẽ không để ai gọi mình là em gái đâu.”
“Eh…”
Tôi tiếp tục nói với Mizuki, người đang mở to đôi mắt, “Nhân tiện thì…”
“Tớ biết có hơi lạc đề, cơ mà tớ cảm thấy tệ về bạn trai cậu dạo gần đây.”
“Tự nhiên sao vậy?”
Mizuki kì lạ nhìn tôi, thắc mắc không biết người bạn thuở nhỏ này có đang thay đổi chủ đề quá đột ngột rồi hay không.
“Tớ không chắc lắm….Tớ là một đứa con trai, và tớ không nghĩ bạn trai của cậu sẽ có ý nghĩ tốt về việc Mizuki lơ đễnh trước mặt tớ đâu, dù cho cả hai đứa có quen biết nhau từ nhỏ đi chăng nữa.”
“Ah…”, Mizuki kêu lên.
Hiện tại Mizuki đã có bạn trai được khoảng một tháng rồi.
Anh ta học năm ba, cao hơn chúng tôi một năm.
Anh ta là một chàng trai tốt bụng, thân thiện, công thêm chiều cao cùng khuôn mặt ưa nhìn nữa, lại còn rất khỏe mạnh. Anh ta là đội trưởng đội bóng đá. Đã vậy còn rất thông minh bởi vì nằm trong lớp khoa học của khóa dự bị đại học…
Tôi không có gì để đối chọi lại cả.
Trong một tháng qua, tôi đã thấy cảnh hai người họ đi bên nhau nhiều lần, cả trong và ngoài khuôn viên trường.
Họ trông thật đẹp đôi.
Gu lựa chọn đàn ông của Mizuki toàn những tiêu chuẩn trái ngược với tôi.
Vậy nên, khi Mizuki có bạn trai, tôi cảm thấy như sự tồn tại của mình bị chối bỏ.
Bởi tôi sẽ phải đối mặt với một sự thật, rằng Mizuki chưa bao giờ coi tôi là một người đàn ông.
Tôi không thể là tình yêu của Mizuki.
Vậy nên tôi cứ ấp ủ thứ tình yêu đó qua bao năm tháng và cứ mãi đắm chìm trong mối quan hệ ấm êm này. Chẳng có chút ích lợi nào để tỏ tình cả.
“Không được nói chuyện với Ma-chan, tớ ghét lắm. Chúng ta là bạn từ lúc nhỏ mà…”
Mizuki nhìn lên tôi, như thể đang nhìn trộm.
Cô ấy nhìn tôi như một đứa trẻ sợ bị bỏ rơi.
…Nếu đã như vậy, sao cậu lại còn…
Tôi nuốt những lời như sắp bắn ra khỏi miệng ngay đúng lúc.
Thay vào đó, tôi nói “Ừ” và bắt đầu thay đổi suy nghĩ.
“Tớ nghĩ lý do Mizuki không ở được lâu với những người bạn trai trước kia là do cậu quá thân thiện với tớ đó. Ít nhất, thì đó là những gì anh chàng…chia tay cậu vào tháng trước, cậu bạn trai thứ tư của cậu, nói đấy.”
Bạn trai hiện tại của cô ấy là bạn trai thứ năm.
Nói cách khác, Mizuki đã trải qua bốn cuộc tình.
Mỗi khi Mizuki chia tay, tôi lại có thêm một chút tự mãn.
Tôi đã luôn có trong mình một chút ngây thơ, mong đợi một điều gì đó xảy đến dù không làm gì.
“Nếu cậu không chịu giữ khoảng cách với tớ thì cậu sẽ còn phải chia tay lần nữa đó.”
“Nuu….Nhưng mà…Toma-kun có quan tâm tới mấy thứ này đâu…?”
Toma là biệt danh của người bạn trai thứ năm.
Tôi nghĩ tên thật của anh ta là…tôi không nhớ.
“Cậu chắc chứ? Cậu lấy đâu ra cái chắc chắn đó thế?”
Tôi hỏi lại, cặp lông mày của Mizuki nhăn lại, cô ngồi phịch xuống bàn.
Thứ đó trải ra, dính và phẳng, giống như một cục đất sét trơn nằm trên bàn.
“Tớ không quan tâm…”
Giọng điệu khó chịu của cô ấy là mặt trái của sự thiếu quyết đoán mà cô nàng sở hữu.
Mizuki thường hay hỏi tôi lời khuyên về bạn trai, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi biết mọi thứ về đời sống tình cảm của cô ấy.
Ví dụ, cô ấy không bao giờ nói cho tôi lý do vì sao cô ấy lại chia tay với người yêu cũ.
Ngoại lệ duy nhất là bạn trai thứ tư của cô ấy. Anh ta thực sự không hài lòng với việc tôi ở bên Mizuki, vậy nên anh ta chia tay với cô ấy. Tôi chắc chắn về điều đó, vì anh ta đã gọi và hỏi trực tiếp tôi.
Tôi vẫn chưa thể quên được vẻ mặt uất ức và méo mó của anh ta lúc đó.
Lý do Mizuki không tiết lộ tại sao cô ấy chia tay với bạn trai là bởi…cô ấy biết đó là lỗi của tôi…
“Sao cậu không thử hỏi anh ta một lần xem anh ta có quan tâm không đi?”
Tôi đề xuất, Mizuki nâng đầu lên nhìn tôi.
“Ma-chan, chẳng lẽ nào cậu chán ghét tớ rồi sao…?”
Cô ấy buồn bã nhìn tôi, “Không đời nào!”, cô ấy vội vàng phủ nhận.
“Tất nhiên là không rồi. Tớ chỉ đang muốn giúp Mizuki…”
Và khi tôi định tiếp tục, Mizuki mạnh mẽ ngắt lời tôi, “Vậy thì ổn rồi.”
“Cậu không cần phải nói điều đó theo kiểu xấu tính như vậy đâu…”
Và rồi Mizuki im lặng quay mặt vào bàn.
Cô ấy tức giận rồi.
Mizuki rất cố chấp mỗi khi nói đến điều này, tôi quen cô ấy đủ lâu để hiểu rõ điều đó.
Trong một lúc, tôi nhìn chằm chằm xuống Mizuki, nghĩ, “Mình cũng sẽ không bỏ cuộc đâu. Không phải là mình muốn giữ khoảng cách mới Mizuki hay gì cả. Mình chỉ đang cân nhắc đề xuất cho Mizuki, và nếu cô ấy chia tay bạn trai, mình làm vậy…Không, thế không tốt.”
Dẫu sao thì. Chỉ Mizuki mới biết điều gì là quan trọng nhất đối với cô ấy. Vậy nên, nếu Mizuki không muốn rời xa tôi, có lẽ tốt nhất cứ nên để cô ấy như vậy.
…Ngụy biện.
Tôi không thể làm gì cả.
“Xin lỗi.”
Tôi nói vậy, Mizuki nhẹ nhàng nhìn lên.
“…Gì thế?”
“Chuyện này chẳng cần thiết chút nào. Một kẻ như tớ lại can thiệp vào chuyện tình yêu giữa Mizuki với bạn trai cậu không phải hơi kì lạ sao.”
Mizuki chăm chú nhìn tôi.
Sau khi nhìn chằm chằm nhau trong vài giây, Mizuki cuối cùng cũng mở miệng.
“Đúng vậy, cậu nói đúng…Đừng nói mấy điều như vậy nữa nhé…?”
“Được rồi.”
“…Vậy, cậu sẽ ở bên tớ kể từ giờ chứ?”
“Un. Miễn là Mizuki không thấy ghét việc đó.”
Tôi biết bản thân mình đã làm điều gì đó sai trái, tôi ghét bản thân mình vì đã không suy nghĩ sâu hơn về chuyện này.
Ít nhất, tôi biết rằng mỗi khi Mizuki hỏi tôi lời khuyên về bạn trai của mình, tôi lại một lần nữa tổn thương và đau khổ, nhưng dù là vậy tôi vẫn cố gắng quay đi với chúng.
Mỗi khi ở quanh Mizuki, những đau đớn đó lại ùn ùn kéo tới.
Nhưng tôi không thể bỏ mặc cô ấy được.
“Sẽ không đâu. Không sao hết.”
Mizuki vui vẻ cười nói với tôi, và tôi cười khúc khích, “Ra vậy.”, rồi chợt nghĩ.
Ước gì Mizuki chỉ việc ghét tôi đi cho xong.
Hoặc tôi ước tôi có thể ghét được cô ấy.
Nhưng tới cuối cùng, tôi không thể.