“Nếu không muốn chết thì đừng có di chuyển. Thử hé nửa lời xem, chị sẽ giết em đấy.”
Chị gái của tôi, Rin, vừa kẻ mắt cho tôi vừa nói điều đó như là một luật lệ.
Giọng nói khàn khàn, làm tôi liên tưởng tới những mảnh thủy tinh sắc nhọn, hạ trầm xuống cực điểm.
Nheo con mắt ấy, híp lại bộc lộ rõ sự cuồng nhiệt của chị, hằn lên những nếp nhăn sâu giữa hai cặp lông mày.
Cả ngày hôm nay cũng vậy, câu từ của chị ấy văng vẳng bên tai tôi cùng sức nặng âm thầm.
“Trả lời.”
Nghe thấy hiệu lệnh của Rin, ý chí phản kháng của tôi bị tước đoạt, như thể có một bàn tay vô hình nắm lấy cơ thể.
“Un.” Tôi trả lời, Rin khẽ nhếch mép gật đầu.
Và rồi….cứ thế, chị ấy nhẹ nhàng kéo đầu bút kẻ mắt lên mí mắt tôi.
“Hôm nay chị sẽ biến em trở nên dễ thương vô đối. Này, không phải rất vui sao?”
Không vui chút nào cả. Nhưng tôi phải gật đầu.
Tôi rất hay bị hiểu lầm, tôi không hề thích mặc đồ khác giới. Thêm nữa, tôi còn có cả ác cảm với khuôn mặt và cơ thể của chính mình, một cơ thể chả có lấy chút nam tính nào, và tôi cũng không thích mặc bất kì thứ gì làm nổi bật điều đó lên.
Trang phục khác giới là kiểu trang phục tôn lên khuyết điểm của tôi nhiều nhất. Sao mà tôi có thể cảm thấy vui vẻ với cái thứ đó được chứ.
Tất nhiên, Rin biết điều đó. Chị ấy buộc tôi phải làm vậy, và thậm chí còn khẳng định tôi sẽ rất vui về thứ này nữa chứ.
Chắc chắn chị ấy chỉ nghĩ bản thân tôi là một con búp bê thử đồ không hơn không kém.
…Tôi ghét chuyện này.
“Được rồi.”
Lơ đễnh một lúc, xóa vùng rãnh lệ đã xong, lông mi giả cũng đã được dán. [note46181]
Đúng như mong đợi, chị ấy rất thành thục việc này. Mà, chị ấy lên đồ nữ cho tôi cũng đã biết bao năm rồi nên quen với chuyện này cũng là lẽ hiển nhiên.
“Còn Wig…” [note46182]
Bộ tóc giả màu đen vừa mới ở trên bàn giờ đây đã nằm gọn trên đầu tôi, được giữ chặt lại bằng tấm lưới.
Giờ tôi đang khoác lên người bộ váy mang phong cách Gothic sặc sỡ. Những chiếc thắt lưng nhỏ cùng đinh cài trông rất hào nhoáng. Phần eo cũng trở nên rất chật, và khá là lòe loẹt.
Kết hợp với phấn mắt màu đen đậm, tôi nghĩ chị ấy muốn tôi trông có chút ốm yếu.
Sợ hãi, tôi lén nhìn sang tấm gương lớn cạnh tường và…ngay lập tức hối hận. Bởi vì có một cô gái mang phong cách Gothic đang ngồi đó, trông ốm hơn cả tôi tưởng. Đó không phải là…tôi. Không phải tôi. Tôi tự nhủ
với bản thân mình như vậy.
Ở mép tấm gương, tôi có thể thấy mẹ tôi đang ngồi bên bàn ăn xem TV. Bà ấy vẫn không để ý đến người con trai như thường lệ, lòng tôi có chút trùng xuống.
Lúc nào cũng vậy…
“Dễ thương quá.”, quay người lại, tôi chạm mắt với Rin, cùng với nụ cười trìu mến của chị ấy.
“Hoàn thiện thôi nào.”
Rin lấy ra một thỏi son màu tím đậm và dùng đầu ngón tay nâng nhẹ cằm tôi lên.
Từng chút một, đôi môi của tôi dần nhuốm một màu độc hại. Nghe thì có chút phóng đại, nhưng mỗi khi đường son chạy qua môi tôi là tôi lại cảm thấy như sự tồn tại của bản thân đang được nó tô vẽ lên, khiến tôi cảm thấy khó chịu.
“Ah, ah, ahー….”
Nóng tới bay mất lý trí, Rin với vẻ mặt ngây ngất, thốt ra tông giọng không thể diễn tả thành lời…
Miệng chị hé mở, như thể vẫn đang quá chú tâm vào việc của bản thân. Hơi thở ấm áp của chị ấy làm ướt khuôn mặt tôi.
“Đã xong…Ahh~, không được, không được rồi. Hôm nay em vẫn quá dễ thương~…”
Đầu son tách ra khỏi môi tôi.
Mắt Rin hơi ướt. Tôi không biết là chị ấy đang phấn khích hay là xúc động nữa, cơ mà chị ấy bộc lộ cảm xúc thái quá rồi.
Tôi lạnh lùng nhìn lại, rồi chị ấy ôm chầm lấy tôi như thể muốn bao bọc hết cả người.
“Mamoru ơi, chị yêu em. Chị yêu em, chị yêu em nhiều lắm.”
Chị ấy thì thầm vào tai tôi, nhưng tôi không đáp lại.
Tôi không muốn.
Tôi đẩy tất cả các yếu tố kích thích các giác quan của tôi ra khỏi tâm trí, như hương dầu gội lan tỏa trong không khí hay sự mềm mại áp vào tôi qua tấm trang phục, và đầu tôi trống rỗng…nghĩ về một chốn xa xôi nào đó không phải nơi đây.
“Ước gì Mamoru là phụ nữ nhỉ.”
Rin chưa từng một lần nói mình muốn có em gái. Nhưng chị ấy lúc nào cũng ước tôi là con gái thôi.
Tôi không thực sự nghĩ nhiều tới sự khác nhau giữa hai cái đó lắm.
Chị ấy ôm tôi chặt hơn nữa. Những ngón tay thon dài chạm vào vai tôi, cơn đau âm ỉ bắt đầu lan ra.
“Đau…!”
Bỏ ngoài tai những tiếng rên rỉ đau đớn của tôi.
“Sinh ra phải làm con trai, đáng thương làm sao.”
…Đáng thương à.
Sau khi ôm chặt lấy người em trai này một lúc và kìm nén được cảm xúc, Rin lùi ra, như thể rất buồn khi phải rời xa tôi.
Rồi chị ấy rút điện thoại ra, nói, “Để chị chụp tấm đã.”
“Cười lên đi?” chị bảo, nên tôi đành bẽn lẽn nở một nụ cười máy móc.
Đèn Flash nháy lên.
Âm thanh kêu lên to thấy rõ, điện thoại của Rin chứa đầy ảnh của tôi.
Không phải là chỉ một. Cứ tiếp tục như vậy, bỏ qua chỉ dẫn. Chị ấy muốn tôi thay đổi ánh nhìn và chỉnh lại tư thế.
Tôi làm theo những gì chị ấy chỉ bảo và tiếp tục thỏa mãn yêu cầu của chị.
Đèn flash không ngừng lại. Số lượng ảnh cứ thế tăng lên.
Mỗi lần đáp ứng được một yêu cầu của Rin, chị ấy sẽ càng trở nên hài lòng hơn, và khi nhìn chị ấy như vậy tôi cũng vui, dù trông cực kì thảm hại…
Cuối cùng thứ ánh sáng thiêu rụi mắt tôi cũng ngừng lại.
“….N. Chị sẽ cho em ngần này.”
Rin, cái con người vừa mới còn trong trạng thái ngây ngất kia, giờ đây đã quay trở về giọng điệu bình thường.
“Chị gửi cho cái này hay lắm này.”
Rin mở máy. Một lúc sau, điện thoại của tôi đang để trên bàn ăn bỗng rung lên.
Những rung động nhỏ liên tục đập vào bàn ăn tạo nên những âm thanh chói tai.
Mẹ tôi, vẫn đang ngồi trên sofa trong phòng khách xem TV cách cái bàn ăn trong phòng ăn không xa, quay lại. Bà ấy hơi nhướn mày, khó chịu nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại của tôi.
Nhưng bà lại không nói gì, tiếp tục quay lưng lại với chúng tôi và tập trung vào TV.
Tôi phẫn uất nhìn mẹ. Tôi biết điều này thật vô nghĩa.
Nuốt lấy cơn thở dài, tôi đổi ý, với lấy chiếc điện thoại.
Rin gửi cho tôi một vài tấm hình qua ứng dụng. Đó là những bức hình tôi mặc đồ phụ nữ vừa mới được chụp. Dù nhìn thế nào đi nữa, trông tôi vẫn cứ như một thiếu nữ kì lạ mặc đồ punk.
“Bản gốc đẹp quá, nên chị không có chỉnh sửa gì cả, chỉ chút ít ánh sáng thôi.”
Đang u uất nhìn vào tấm ảnh thì bỗng lại bị chạm vào má.
Những ngón tay của Rin trườn trên da tôi nóng như lửa đốt.
Tôi có hơi sợ những đầu ngón tay ấy có thể làm tan chảy những nơi nó chạm vào, dù tôi biết như vậy là không thể.
“Em trông giống con gái thật đấy…Em thích chị, nhỉ?”
Ánh mắt đáng sợ dán chặt vào tôi.
Chưa kịp suy nghĩ gì, tôi gật đầu.
Đôi má Rin giãn ra trong sự hài lòng và áp lực biến mất. Vào lúc đó, một cảm giác ghê tởm bao trùm lấy tôi.
Tôi cảm thấy hổ thẹn, bản thân tôi đã làm theo lời Rin nói như một phản xạ, và quan trọng hơn, tôi cảm thấy chán ghét sự thiếu nhiệt tình của chính bản thân mình, dần đã trở nên quen với việc chịu đựng những ích kỉ như vậy.
Nhưng tôi không thể làm được gì cả.
Tôi rời mắt khỏi Rin, nhìn xuống điện thoại của mình như để trốn thoát. Lơ đễnh mở một ứng dụng mạng xã hội lên, tôi máy móc gõ một bình luận mà tôi nghĩ Rin sẽ thích và đăng tải nó lên kèm theo bức hình tôi mặc đồ nữ.
『Hôm nay tui cosplay phong cách Jirai joshi nè, trông đẹp không? 』 [note46183]
Tôi thấy việc này thật kinh khủng, dù chính bản thân là người đã gõ ra dòng này.
Tài khoản này vốn dĩ là một tài khoản riêng tư. Đương nhiên tôi chỉ liên kết với một vài đứa bạn của mình mà thôi. Ý nghĩ về việc họ nhìn thấy loạt bài đang này khiến tôi như muốn chết đi.
Nhưng Rin, vì lý do nào đó, bị ám ảnh về việc khiến tôi tự tay phát tán những bức hình giả trang khác giới đó, và dù tôi có nài nỉ đến thế nào đi chăng nữa thì chị ấy cũng không chịu buông tha.
Thật sự luôn, mục đích của chị ấy là gì vậy?
“Oh, khởi đầu thuận lợi đấy. Chắc sẽ nổi nhanh lắm đây.”
Rin lẩm bẩm. Chị ấy đang ngồi ở bàn ăn, có vẻ đang xem bài đăng của tôi ở trên điện thoại.
Số lượng người theo dõi trên tài khoản của tôi đã tăng lên đáng kể kể từ khi tôi bắt đầu phát tán những bức ảnh khoác lên mình trong phục trang phụ nữ như này.
Vào khoảng một năm trước, tôi bị ép buộc phải cosplay một nhân vật anime nào đó, những hình ảnh ấy đã trở nên nổi tiếng một cách kỳ lạ và nhanh chóng lan truyền với tốc độ buồn nôn, điều này dẫn đến số lượng theo dõi ngày càng tăng, và kể từ lúc ấy tôi liên tục phải đăng những những tấm ảnh mình ăn mặc như con gái, cho tới khi tôi nhận ra rằng số lượng người theo dõi của tôi đã tăng lên một con số không thể quản lý nổi.
Trong trường hợp này, nếu thứ tôi đăng mà được Rin nhận xét là “Bức ảnh dễ thương” thì nó sẽ được phát tán rộng rãi với số lượng lên tới hàng ngàn, thậm chí cả hàng chục ngàn, nếu không muốn nói là nhiều hơn nữa.
Thực tế đó đáng sợ không thể diễn tả nổi.
“Còn có cả mấy comment đáng sợ nữa này. Mấy cái tên này lại nhìn Mamoru theo cách bẩn thỉu…Mà, em ấy đúng là một cô gái xinh đẹp thật, mấy tên ngốc đó phát cuồng lên cũng không có gì lạ.”
Tôi không biết cái thứ đó đã lan truyền nhanh như thế nào, vì tôi đã tắt thông báo trên ứng dụng của mình rồi. Nhưng tôi có thể đoán được khi nhìn Rin, chị trông giống như một đứa trẻ đang tự hào khoe khoang về món đồ chơi đặc biệt của mình.
…Mình không biết gì cả, tôi tự lẩm bẩm.
Tôi không muốn cảm nhận điều gì hết.
Tôi đặt điện thoại lên bàn, ngồi xem TV trong phòng khách để tự đánh lạc hướng bản thân.
Trên chiếc màn hình TV nhỏ cách xa chúng tôi, hiện lên một chương trình màn ảnh rộng với một diễn viên hài làm MC. Vào mỗi sáng Chủ Nhật, trong lúc tôi bị Rin hóa trang thành phụ nữ trong phòng ăn, mẹ tôi vẫn luôn xem chương trình này. Bà ấy sẽ lặng lẽ theo dõi chương trình, thậm chí còn không thèm bắt lỗi kẻ đã hành hạ tôi, Rin.
Như thể bà ấy không muốn chọc tức chị ấy.
Nhờ điều đó, giờ đây tôi không còn cảm thấy mong đợi được điều gì từ mẹ mình nữa.
Chương trình có sự góp mặt của một nhóm idol đã tan rã gần đây và một cuộc họp báo về sự tan rã của nhóm đó được chiếu lại. Trưởng nhóm lịch sự trả lời.
“…Oh, nhân tiện thì, Kyoko-chan nói con bé sẽ quay trở lại.”
Tôi ngơ ngác xem TV, mẹ tôi đột ngột mở lời.
Bà ấy vẫn quay lưng lại với tôi, vậy nên trông như thể bà ấy đang nói chuyện với chính mình.
“Con bé sẽ nghỉ việc trình diễn, nghỉ học đại học và về ở với bà mình một thời gian.”
Cô trưởng nhóm trên TV…một người phụ nữ cao ráo.
Mái tóc đen lấp lánh dưới ánh đèn, những đường cong mảnh mai đầy nữ tính, và hơn hết là những đường nét sắc sảo làm ta liên tưởng tới một con người khôn ngoan…
Một idol hàng đầu có sự nghiệp giải trí đã kết thúc khi ở đỉnh cao danh vọng.
Yoigamine Kyoko.
Nhưng đối với tôi, chị ấy không phải là một thần tượng hoành tráng như vậy.
Thân thuộc hơn…Tốt bụng, lo lắng, chăm sóc…Đó là chị họ của tôi.
Nhìn thấy Kyoko, tôi cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Lòng tôi như được cứu rỗi.
Dù ở trong hoàn cảnh ấy, nó vẫn là như vậy.
“Con bé đã chăm chỉ để đạt được thành quả như vậy rồi. Thật lãng phí.”
Việc nhóm giải thể là do một vụ bê bối liên quan tới các thành viên khác trong nhóm.
Khi nghe về sự tình trực tiếp từ Kyoko, cũng như từ báo chí, Kyoko đã hoàn toàn bị cuốn vào tình huống đó, và đây không phải là một câu chuyện gì dễ chịu cho lắm. Về mặt thực tế, Internet và các bản tin đầy rẫy những ý kiến thông cảm về Kyoko và các thành viên khác, những người bị cuốn vào vòng xoáy câu chuyện này.
Kyoko, chị ấy cư xử nghiêm túc trong buổi họp báo, nhưng…chắc hẳn trong nội tâm đang cảm thấy khó khăn lắm.
“Hiểu rồi. Khắc nghiệt với Kyoko quá nhỉ.”
Nhưng tôi giả vờ như chẳng biết gì cả.
Tôi không thể để Rin biết tôi đang có liên lạc với Kyoko được.
Tôi nhìn sang Rin từ phía bên cạnh, và chắc chắn rồi, khuôn mặt của chị ấy biến dạng, thay đổi rất nhiều so với tâm trạng vui vẻ mới nãy.
“Con ả đó…quay trở về đây?....Ha? Cái gì vậy? Tại sao chứ?”
Rin lườm TV, gầm gừ.
Rin ghét Kyoko. Vậy nên, cứ mỗi khi chị ấy nghe thấy bất cứ điều gì về Kyoko, làm tâm trạng chị lại ngay lập tức không vui.
Tôi giấu đi hơi thở để tránh sự chú ý của Rin.
“Rin.”
Mẹ cuối cùng cũng quay người lại và nhìn chúng tôi…nhìn Rin.
Tuy nhiên, khoảng cách giữa cả hai vẫn xa qua ngưỡng ngăn cách giữa phòng khách và phòng ăn.
Cả hai bên không ai di chuyển.
“Kyoko đã có rất nhiều trải nghiệm tồi tệ ở Tokyo, và con bé muốn thư giãn ở quê hương của mình. Hơn nữa bà còn sống một mình cơ mà? Cho dù chúng ta có gần gũi đến đâu thì có người ở bên vẫn an toàn hơn chứ.”
Giọng điệu thận trọng của bà ấy như để cố gắng xoa dịu Rin.
Nhưng Rin lại bực bội trừng mắt nhìn tôi, “Hả?” và rồi trừng trừng nhìn mẹ, bộc lộ rõ cơn cáu giận của bản thân.
“Bà vẫn còn khỏe lắm, không cần tới con nhỏ đó, con không muốn con nhỏ đó ở đây. Này, mẹ không thể tống khứ nó quay trở về Tokyo được sao? Chúng ta không cần nó.”
“Đừng nói như vậy, được chứ?” Mẹ tôi dịu giọng. “Mẹ biết con không thích Kyoko-chan, nhưng con sẽ là sinh viên đại học vào năm sau, vậy sao con không thử trưởng thành lên một chút và giao lưu với con bé tí ít như là người thân đi? Kyoko-chan cũng muốn đến thăm nhà chúng ta sau một thời gian dài nữa…”
“Ha? Không, nghiêm túc đấy à, đừng. Nói với con ả đó nếu dám vượt qua ngạch cửa nhà mình thì con giết luôn đấy.”
“Nói giết bạo lực quá…”
“Mẹ nghe này. Con đã quyết định lần tiếp theo con phải nhìn thấy mặt con đàn bà đó là chân dung ở trong đám tang của ả rồi. Nếu mẹ muốn gặp thì tùy ý mẹ, nhưng đừng để ả ta lại gần con hay Mamoru. Con thực sự ghét con ả đó đấy…Ôi trời ơi, sao mẹ lại không thể hiểu được một điều đơn giản như vậy chứ! Chỉ nghĩ tới con đàn bà đó thôi cũng khiến con muốn ứa nước miếng!”
Rin đứng dậy, đôi vai chất chứa đầy giận dữ, bước tới chỗ mẹ với một tiếng thở dài. Và rồi, giật phăng chiếc điều khiển TV trên chiếc bàn thấp trước ghế sofa và chuyển kênh.
Chị ấy quay gót lại, kéo ghế ra khỏi bàn ăn mà cứ như dùng chân đá vào nó, rồi thô bạo ngồi xuống. Đặt tay lên má, tặc lưỡi, chị ấy bắt đầu dùng đầu ngón tay gõ xuống bàn ăn.
Một sự phản đối quá rõ ràng. Khá là hung hăng.
Ở gần một Rin cáu kỉnh như vậy, tôi cảm thấy ruột mình đau nhói. Tôi muốn biến mất khỏi nơi này.
Mẹ tôi thở ra một hơi nhỏ và nói, “Được rồi, mẹ xin lỗi. Thôi, mẹ sẽ báo cho Kyoko biết.” và quay lại với TV.
Rồi bà ấy im lặng. Cứ như thể bà ấy đã vẽ ra một ranh giới vô hình để tránh đối mặt với phiền toái và không đưa ra thêm bất kì ý kiến nào khác nữa.
Đó không thể nào là phản ứng đúng đắn với đứa con gái của mình được.
Nhưng lúc nào cũng là như vậy. Tôi không đủ nghị lực và can đảm để chỉ ra điều đó.
“Này!”
Rin dường như đã mất bình tĩnh trước mẹ, và chị trừng mắt nhìn tôi sắc lẹm.
Aah, tôi ghét chuyện này, cùng với ý nghĩ “…chuyện gì?” rồi chạm mắt với chị.
“Em cũng tránh xa con ả đó ra đi. Chị không thích em gần gũi với con đà bà đó.”
Tôi không có ý định nghe lời, nhưng vẫn gật đầu theo phản xạ.
Tôi tuyệt vọng về chính mình như vậy đấy. Tôi không còn có thể làm được gì nữa rồi.
Nhưng…thế này giống như là bỏ cuộc rồi nói là không thể làm được gì thì đúng hơn.
“….n. Chắc chị không cần phải nói như vậy đâu nhỉ.”
Chị ấy nói mình đã cảm thấy tốt hơn chút ít.
Biểu cảm trên khuôn mặt Rin biến mất, chị ấy đứng dậy và ôm lấy tôi.
“Đúng vậy, bởi vì em là người duy nhất đứng về phía chị và…không, em là của chị, và của riêng chị mà thôi…”
“…Un.”
Tôi nhìn lên trần nhà và gật đầu.
Sẽ là một sự lãng phí thì giờ khủng khiếp trong cái ngôn nhà này, nếu làm Rin nổi cơn lôi đình một cách vô nghĩa.