Yume: Chào buổi sáng, em trai kế. Biết hôm nay ngày gì không?

Mizuto: Muốn trả thù vụ tháng trước à? Chả có gì thú vị sất.

Yume: Cậu là người nói trong gia đình thì ngày valentine hay whiteday chẳng có gì đặc biệt mà còn gì? Hora, nếu có thì lấy ra nhanh gọn lẹ đi.

Mizuto: Rồi rồi, đây.

Yume: Ửm? Bánh quy à? Chọn hợp lý đấy.

Mizuto: Bộ chọn không thứ không hợp lý sẽ tốt hơn à? Chẳng hạn như đồ trang sức hình chữ cái chẳng hạn.

Yume: Thôi đi. Tôi sẽ bối rối trước cái thứ khó vứt như thế lắm.

Mizuto: Thế nên tôi đã chuẩn bị cho cô món mà cô có thể đơn giản vứt đi rồi đây.

Yume: Cảm ơn cậu đã quan tâm. Tôi ăn được chứ?

Mizuto: Ăn đi.

Yume: Ừm. Ngon bình thường. Đậu.

Mizuto: Thế được chứ? Còn chưa đủ 3 lần đấy.[note43133]

Yume: Có phải là Day Trader đâu nên cũng chẳng sao, chẳng cần phải lợi nhuận gì hết. Với tôi thì rất vui mừng trước cái sự thật lòng trả lại đồ được tặng ở cậu đã tồn tại ấy, em trai kế.

Mizuto: Tôi không nhớ là đã làm gì để cô phải nghi ngờ sự thật lòng của tôi đâu nhỉ.

Yume: Hửm? Vậy thì tôi kỳ vọng vào cậu vậy. Đây, quà cho cậu.

Mizuto: Hả? Valentine hay Whiteday đã hết rồi còn gì.

Yume: Ừm. Thế nên cái này là đặc biệt.

Mizuto: Ư…

Yume: Đùa thôi. À ré? Sao lảng ánh mắt đi thế kia.

Mizuto: Bối rối do bị bắt làm chuyện phiền phức thôi.

Yume: À, thế à? Vậy thì ráng tìm thứ nào đó hợp lý nhất có thể đi nhé. Chào cậu.

(Yume đã đi khỏi!)

Mizuto: Hết cho rồi lại nhận. Bộ muốn tiếp tục làm thế suốt đời à? Đồ ngốc.