Mizuto: Nè nhỏ em kế, biết hôm nay là ngày gì không?
Yume: Ể, ra cậu là loại người nói thẳng ra ngoài miệng à.
Mizuto: Kiểu gì thì cô cũng là loại người rập khuôn mà. Tôi cũng nghĩ mình sẽ chẳng có một ngày bình yên nữa, chẳng theo ý mình được. Có sôcôla thì đưa nó ra lẹ lẹ đi.
Yume: Hừm, dù gì thì cậu cũng chẳng tha thứ cho lòng tự trọng của mình chứ gì. Đừng có ra vẻ ta đây giùm cái.
Mizuto: Thế có hay là không?
Yume: Có chứ. Bình thường thì cũng phải chuẩn bị phần dành cho gia đình mà đúng chứ?
Mizuto: Ờ, bình thường mà ha.
Yume: Phải, là bình thường.
Mizuto: Vậy thì cô không cần làm màu đâu.
Yume: Phải ha, đây.
Mizuto: Mặt hàng có thể được mua ở bất kỳ tiệm cửa hàng tiện lợi nào nhể, giri[note42447] sôcôla được đấy.
Yume: Sôcôla tặng cho gia đình như thế này thì phải là nghĩa tình trong nghĩa tình rồi.
Mizuto: Đúng hoàn toàn như thế ha. Nhân tiện thì.
Yume: Gì?
Mizuto: Tối hôm qua tôi cảm thấy ồn ào dưới nhà bếp lắm. Cô có biết gì không?
Yume: Chịu. Là mẹ chăng.
Mizuto: Nếu thế thì được. Còn một chuyện nữa.
Yume: Lần này lại gì nữa đây.
Mizuto: Tối nay mà tôi đói sẽ xuống lầu 1, nếu đúng lúc cô có bánh kẹo gì đó thì hãy để nó trên bàn ở phòng khách cho tôi.
Yume: Ể?
Mizuto: Giữa đêm khuya, đồ có tệ đến mấy ăn vào cũng ngon đấy chứ. Vậy nhé.
(Mizuto đã đi khỏi!)
Yume: Không có tệ mà. Đồ ngốc.