Tóm tắt ngắn gọn chap trước: cuộc thi phe nữ bắt đầu. Mục tiêu: giải cứu đồng đội bị bắt giữ.
***
Hôm nay, cả cha mẹ tôi đều tới đây. Mặc dù tôi không thể tìm thấy họ trên khán đài, họ chắc chắn đã ở đây rồi. Họ đặc biệt đến đây để xem tôi nên tôi không muốn họ nhìn thấy mình thua. Thêm vào đó, gần chỗ ngồi của Đức vua là Trưởng Kỵ sĩ Đoàn, các vị quý tộc khác và quan trọng nhất là các cấp trên của Harley.
Tôi không thể làm hỏng cơ hội này được. Tôi cần phải tập trung.
“Bắt đầu!”
Sau hiệu lệnh của giáo viên, 25 cô gái không bị các cánh tay lửa trói lại ngay lập tức niệm phép. Tất nhiên tôi cũng là một trong số đó.
Nếu không nhanh chóng cắt mấy cánh tay này đi, tôi sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ đúng giờ được. Sau cùng thì tôi vẫn phải đem các đồng đội của mình tới chỗ tấm kính bay nữa. Tôi cũng cần phải di chuyển và mang các đồng đội trong khoảng thời gian 5 phút này.
Cái nhiệm vụ này. Thay vì sát hạch cả nhóm thì người ta chỉ kiểm tra một thành viên của mỗi 25 đội mà thôi. Thành công của thử thách phụ thuộc vào sự phán đoán và sức mạnh thực sự của một cá nhân. Nếu chúng tôi không vượt qua thử thách này được thì nó sẽ là lỗi của tôi.
.....Uwaaa. Tôi ghét điều đó.
Nếu tôi thất bại, Benjamin sẽ quăng thứ gì đó còn cứng hơn cái gối của cổ vào mặt tôi mất thôi. Tôi có thể tưởng tượng ra mái tóc đỏ của cậu ấy dựng ngược lên như một ngọn lửa bùng cháy luôn.
“Làm gì đây...”
Tuy nhiên, trước khi tôi cắt mấy cái tay như lời thầy nói, tôi cần phải quyết định trước đã. Nó là một quyết định không thể nhanh chóng đưa ra được. Tôi liếc trộm qua nhóm bên cạnh tôi. Cả hai tay của Maris vẫn đang giơ lên không trung. Cô ấy bình tĩnh niệm phép thuật để cắt những cánh tay lửa.
“Chọn một người à. Thầy nói nghe dễ lắm. Nhưng chúng ta là bạn bè. Chẳng dễ dàng gì để lựa chọn cả.”
Mặt dù không phải là con tin của mấy cánh tay, Maris lộ ra vẻ căng thẳng trong lời nói. Đối với cậu ấy, những người đồng đội cũng đồng thời là những người bạn quan trọng của cậu. Cô ấy đã chia phòng với họ và hỗ trợ lẫn nhau trong 5 năm rồi. Tôi cũng có cảm nhận giống vậy về Nike và Benjamin.
Cậu ấy tức giận vậy cũng không có gì khó hiểu. Không, thật ra tức giận vậy là lẽ dĩ nhiên thôi.
Đường viền trên bộ đầm đỏ thanh lịch của Maris đung đưa khi cô ấy đứng đó trong hoang mang.
“Nanalie.”
Từ giữa ngọn lửa dữ dội vọng ra giọng Benjamin.
“.....Nanalie...”
Một cách yếu ớt, giọng nói quen thuộc song chứa đầy lo âu của Nike cũng truyền tới tai tôi.
Gần khoảng một nửa trong số 25 đội đã rời khỏi chỗ sau khi giải cứu được một trong các thành viên trong khi bỏ người còn lại bị kẹt trong đám lửa.
Người bị bỏ lại trông thật đáng thương, ngọn lửa chắc hẳn phải nóng lắm.
Trường hợp của tôi cũng thế, nếu tôi không hành động nhanh hơn, cả Nike và Benjamin sẽ phải chịu đựng cơn nóng. Mặc dù thầy giáo đã nói rằng các vết bỏng sẽ được giáo viên trị liệu chữa lành, thực tế là giờ đây họ đang thật sự phải chịu đựng nó. Lượng nhiệt đó nóng không thể chịu được. Vết thương cũng không phải chuyện đùa.
Tôi kiểm tra lại thời gian trên chiếc đồng hồ bay lơ lửng bên trên đấu trường. Vẫn còn khoảng 3 phút nữa. Mặc dù thực tế là những cánh tay lửa được Đức vua niệm phép, dường như tôi không cần dùng kỹ thuật ma pháp cấp cao để trấn áp nó. Tôi nghĩ là tôi không thể dùng phương pháp thông thường để cắt mấy cái tay, nhưng có vẻ trong trường hợp này thì không. Một trong các cô gái của nhóm khác cắt các cánh tay bằng Phong ma pháp và đã chuyển tới chỗ tấm kính bay rồi.
“Tôi...”
Chỉ được chọn một trong số họ.
Nike là người chịu nóng không tốt. Mặt khác, loại hình ma pháp của Benjamin là Hỏa. Mặc dù loại hình ma pháp của cô ấy tương thích với mấy cánh tay lửa, nhưng vì cậu ấy không đủ sức dùng ma pháp nên vẫn thất thế trước sức nóng. Ngọn lửa vẫn rất mãnh liệt và rồi cậu ấy sẽ bị bỏng như những người khác thôi.
Tuy nhiên, cho dù cuối cùng người tôi lựa chọn là ai thì họ cũng sẽ không có bất kỳ phản đối nào đâu.
“…..”
Tôi có thể học.
Tôi không ghét việc học hỏi thêm những điều mới bởi vì lượng kiến thức tôi lĩnh hội được có thể ứng dụng ở nhiều nơi khác nhau.
Tôi cố gắng học ma thuật vì tôi cần nó để theo đuổi điều tôi muốn trở thành trong tương lai, không hơn không kém. Còn một ‘tôi’ xấu xa khác thì lại có ý định đánh bại cái tên lửa đần đó.
“Nanalie?”
“Prost.” (Giáp băng)
Khi tôi niệm phép, sương lạnh bắt đầu bao phủ khắp cơ thể và quần áo tôi. Nó cũng bao phủ tất cả phần da thịt bị lộ ra ngoài từ đầu đến chân. Đây là chú thuật tôi mới học được từ một giáo viên dùng Băng ma pháp. Vì thường xuyên bị lửa đả thương nên tôi than phiền với giáo viên dạy Băng thuật của mình rằng giá mà có một cách để bảo vệ bản thân khỏi ma thuật hệ Hỏa của Lockmann. Thế là giáo viên chỉ cho tôi cách này.
Điều chỉnh cho lớp băng mỏng che phủ cả cơ thể là một công việc rất tinh vi. Nếu bạn điều khiển làn sương thất bại, bạn có thể đóng băng cả lớp da bên dưới. Vậy nên giáo viên dành khá nhiều thời gian để hết mình chỉ dạy cho tôi.
Sau cùng thì, trong số tất cả các học sinh tại ngôi trường ma thuật này, tôi là người duy nhất có loại hình ma pháp là Băng mà, ngoài tôi ra chẳng còn ai nữa cả. Mặc dù có rất nhiều học sinh từ những khối lớp khác nhau trong trường nhưng số lượng người dùng ma pháp Băng cực kì ít ỏi. Tôi đã luôn cô đơn trong trong lớp học loại hình Huyết ma pháp. Cùng với giáo viên, chỉ có hai người chúng tôi luyện tập với nhau mà thôi.
Mặc dù cảm thấy cô đơn do bản thân là học sinh duy nhất thuộc loại hình ma pháp Băng nhưng tôi đã nhận được mọi sự chú ý từ giáo viên và còn được chỉ dạy rất kĩ lưỡng. Thêm vào đó, tôi cũng mừng là loại hình ma pháp của tôi hoàn toàn trái ngược với cái của tên đó.
“Bộ cậu định...”
Maris vẫn còn đứng trên đấu trường không chút ngập ngừng thốt lên khi cô ấy thấy tôi bọc giáp băng quanh người.
“Maris à, tớ khó xử lắm.”
“?”
Tôi xem xét lại mục đích của nhiệm vụ này trong đầu và cuối cùng, tôi đã quyết định được cách tiến hành thử thách này. Tôi giơ một tay về phía hai người bạn trước mặt.
“Pagon.” (Đóng băng)
Tôi đóng băng các cánh tay lửa đang quấn quanh hai người họ. Sau đó tôi dùng tay còn lại làm tương tự với những cô gái bị đồng đội bỏ lại. Tôi điêu luyện bộc phát ma thuật lên đấu trường rộng lớn và làm xung quanh đóng băng cùng lúc. Khá khó để tập trung vào mục tiêu nhưng tôi có khả năng làm được thế. Aaa, dù đã bao bọc mình bằng lớp giáp băng, trán tôi vẫn chảy mồ hôi. Ngay cả khi phạm sai lầm thì tôi vẫn phải tránh việc đóng băng mọi người.
“Nanalie!”
“Nanalie!? Dừng lại đi!!”
Tôi lờ đi tiếng kêu gào của Benjamin và Nike. Đây chính là băng và lửa. Thử thách này hoàn toàn dành cho tôi - người có ma thuật công kích thích hợp để chống lại lửa. Thế nên tôi mừng rằng mình là một người sử dụng Băng ma pháp lắm.
“Dừng lại đi! Cậu đang bị thiêu đó!”
Các cánh tay lửa phát ra tiếng *rắc* khi tôi cố gắng phá nát chúng. Ngay khi chúng biến mất, cả hai người lơ lửng bằng ma pháp để tránh rơi xuống đất. Bằng cách nào đấy, tôi cũng đã thành công đóng băng tất cả các cánh tay lửa trói quanh các bạn nữ. Bọn họ được giải cứu và an toàn tiếp đất.
“Tuyệt vời! Vậy mình sẽ dùng ma pháp bay để tới đó thôi!!”
Giả sử ý tưởng của tôi bị đánh trượt, nhiệm vụ này có thể thất bại ngay lập tức. Tuy nhiên, nếu tôi thành công bằng việc cứu một người trong khi bỏ rơi người còn lại thì tôi sẽ không vui tí nào. Điều đó cũng sẽ để lại một dư vị tồi tệ trong tôi. Mặc dù nhận được thư giới thiệu cho công việc tại Harley sẽ tuyệt lắm nhưng tôi không muốn trở thành người có nhân cách tệ hại nhất đâu. Tôi thích cách này hơn.
Tuy nhiên, nếu chúng tôi bị loại do hành động của tôi, tôi sẽ thấy có lỗi với Nike và Benjamin lắm. Vậy thì tôi sẽ cho phép cả hai ném cái gối ‘đá’ đó vào tôi bao nhiêu lần cũng được.
“Sau cùng thì, thầy chỉ nói là tụi mình không thể cứu người kia mà không gặp bất cứ vấn đề gì thôi! Sẽ có hậu quả nếu mình cố gắng cứu người còn lại, nhưng chúng mình sẽ không bị loại nếu cứu hai người đâu! Nếu ta không cùng nhau đậu thì chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Bỗng nhiên ngọn lửa dần bùng cháy lên và bắt đầu bao trùm lấy tôi từ dưới chân. Đây là sự trừng phạt cho việc không chỉ cứu Benjamin và Nike mà còn các cô gái khác nữa. Dẫu cho mang bộ giáp băng để bảo vệ rồi nhưng nó lại bị tan ra bởi sức nóng của lửa. Có lẽ nó tan ra là vì tôi vẫn còn ‘non’ lắm. Hoặc có thể là do Đức vua cho thêm ma lực của Ngài ấy vào ngọn lửa.
Lạ cái là ngọn lửa không nóng như tôi nghĩ. Nói về điều đó thì lửa của Lockmann lại nóng hơn, ngọn lửa ấy thực sự dữ dội. Kết quả là, vô tình cơ thể tôi lại được rèn luyện để chịu được ngọn lửa khủng khiếp đó của hắn ta.
Nike và Benjamin bật khóc khi nhìn thấy mấy vết bỏng của tôi. Tôi nào có định làm bọn họ khóc đâu. Đó không phải lý do khiến tôi cứu cả hai người họ mà. Thật ra là bất đắc dĩ nên tôi mới làm hai mỹ nhân trước mặt khóc thôi.
Sau đó, tôi niệm ma pháp bay để đưa Nike và Benjamin tới chỗ tấm kính thủy tinh. Hai người họ đứng sát vào nhau và đối mặt với tôi. Khi tôi nhìn họ thì thấy trên bàn tay họ có nhiều vết bỏng. Bằng ma pháp bay, tôi vững vàng di chuyển họ đến tấm kính lơ lửng kia.
“Nanalie!”
“Mặc dù tớ vẫn còn bị bỏng cơ mà cái loại lửa yếu xìu này sẽ chẳng giết tớ được đâu. Bên cạnh đó thì so với lửa của Lockmann thì cái này chả là gì hết á.”
Trong khi tôi miễn cưỡng thừa nhận thì tôi cũng đã quen với cái nóng luôn rồi.
Chỉ tại tên Lo... (Mà thôi bỏ đi).
“Karomagia Zeon” (Triệu hồi linh thú).
Tôi dùng ngón trỏ và ngón cái tay trái tạo một vòng tròn sau đó vung tay sang ngang. Lala xuất hiện trước mặt tôi kèm theo một tiếng nổ lớn. Cô nàng trông to hơn bình thường. Có lẽ nó trở nên to đến thế là vì tôi đã mong ước như vậy. Con sói trắng muốt nhìn diện mạo của tôi và quát.
“Đây là...!! Chủ nhân!”
“Lala, hãy đưa ta đến chỗ kia đi.”
“Em hiểu rồi!”
Lala quay sang áp mặt vào má tôi dù nó không giỏi chịu nóng. Ngay sau đó, Lala tinh thể hóa cơ thể em ấy để tôi cưỡi lên và chuẩn bị đi lên chỗ tấm kính bay. Tôi vòng tay quanh cổ và dựa lên người em ấy để tránh bị rơi xuống.
Tinh thể hóa là một trong những kĩ năng của Lala. Phương pháp phòng thủ này sẽ bảo vệ nó khỏi bất kỳ loại tấn công nào và không làm nó bị thương. Cô nàng nhẹ nhàng đưa tôi, người vẫn còn bị lửa quấn lấy, mà không một chút hoảng loạn nào.
Lọt vào tầm mắt là mái tóc cháy xém của tôi. Nó bị đốt kèm theo tiếng lách tách. Aaa, tôi nên làm gì đây? Tóc tôi trông thiệt ‘lạc quẻ’. Chắc tôi sẽ hói mất thôi. Lớp giáp băng trên da tôi đã tan ra, và tôi còn niệm phép bay để di chuyển hai người kia nên là tôi không còn đủ sức để niệm thêm ma pháp nào nữa.
Không thể tin được. Tôi không hề ngờ rằng chuyện này sẽ đến. Nếu tôi cứ bị thiêu như này thì tóc tôi sẽ thành tro luôn á. Dù cho tôi chỉ mới thích mái tóc xanh này gần đây thôi mà.... Tới mức đốt trụi đến chân tóc luôn á.
Không chịu đâu, tôi sẽ hói mất!!!
Tôi ghét thế lắm!!!
“Uuu...”
Sao tóc tôi luôn chịu số phận bị thiêu thế này?
***
Khoảng hai phút sau, thầy giáo báo hiệu nhiệm vụ kết thúc. Tôi nhắm mắt lại khi tới chỗ tấm kính bay. Nhưng ngọn lửa đủ kích thích thần kinh đó làm tôi mở mắt ra lại.
“Benjamin, lửa tắt rồi kìa!”
“Nanalie!”
Trong lúc đấy, ngọn lửa dù đã tắt nhưng cả người tôi vẫn tỏa ra nhiệt vì bị thiêu đốt. Dẫu vậy, khung cảnh Benjamin và Nike đến gần và nắm chặt lấy hai tay tôi đập vào mắt. Cùng lúc đó, Lala ngồi ngay ngắn bên cạnh tôi.
Về phần thương tích thì tôi không bị bất kì vết bỏng nào mà thay vào đó, da tôi lại bị phồng rộp cả lên. Dù trước đó tôi không thấy đau đớn gì, ngay lúc mà tôi để ý đến mấy vết thương thì lập tức tôi cảm thấy đau.
“Tớ đã nhắc cậu đừng có mà cản trở nhóm, nhưng cậu lại làm loạn lên như thế này! Đồ ngốc!”
“Xin lỗi cậu, Nanalie. Tớ đã cố làm dịu vết thương bằng Thủy ma pháp của tớ rồi nhưng không được. Tớ xin lỗi.”
Cả hai tay Benjamin và Nike cũng toàn là những vết phồng rộp. Khi nhìn những thương tích của họ, tôi hầu như quên đi cơn đau và chỉ khóc chút xíu thôi. Đôi tay của hai mỹ nữ sưng phồng lên như cá đông lạnh vậy. Cả hai tay họ phủ đầy những vết phồng rộp đỏ ửng, tôi phải xin lỗi cha mẹ họ thôi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm cho tương lai của họ. Tôi có nên nói rằng tôi sẽ chấp nhận họ làm vợ không nhỉ? Không, vô vọng thôi. Chỉ đùa thôi. Hãy ngừng lại nào. Xét cho cùng để Benjamin ở với Nike thì tốt hơn.
“Cô sẽ trị thương cho, nên cho cô đi qua nào!” – giáo viên trị thương nhanh chóng đi tới và nói.
Giáo viên trị thương chậm rãi gỡ tay tôi ra khỏi sự kìm kẹp của Benjamin và Nike. Sau đó cô ấy dẫn cả hai người họ đến chỗ giáo viên khác. Rồi cô quay lại và quỳ xuống
để nhìn mặt tôi.
“Sẽ ổn thôi. Cô sẽ chữa cho em.”
“C-cô ơi.”
“Aa, để cho khuôn mặt xinh đẹp thành ra thế này... Cô sẽ bắt đầu ngay đây. Đứa trẻ này bị lửa thiêu lâu nhất. Chữa trị cho em ấy là ưu tiên hàng đầu.”
Cô giáo trị thương cau có khi cô đặt tay lên trên trán tôi. Một luồng gió khác thường thổi ra từ tay cô. Tôi cảm nhận làn gió nhẹ nhàng lướt qua các vết thương của tôi, xét ra thì nó cũng không đau lắm. Không tốn nhiều thời gian để hiểu rằng đây là ma pháp trị thương của cô. Tôi không biết liệu tôi cảm thấy thế này vì tôi luôn được cô chữa lành hay không, nhưng ngay lúc này, tôi thực lòng biết ơn cô.
Khi tôi thốt ra một tiếng thở dài nhẹ nhõm, cô mới quở trách: ‘Dù gì em là một cô gái cơ mà...’. Và thế là, cô bắt đầu những bài giáo huấn của cô như mọi ngày.
Thật kinh khủng. Trông cứ như tôi là người duy nhất bị cô mắng ấy. Tuy thế, bị mắng vào lúc như thế này thật khủng khiếp làm sao. La rầy là công việc của người mẹ cơ mà.
“Nhưng mà, em Nanalie này, em rất đáng khen đó.”
“?”
Không thể ngờ tôi lại được khen ngợi như vậy. Phía sau cô giáo, tôi có thể thấy tay của Benjamin và Nike đang được các giáo viên khác chữa trị. Tôi nhẹ nhõm hẵn khi thấy điều đó.
“Giờ thì, hãy thông báo các nhóm vượt qua thử thách thôi nào.”
Trong lúc đang tiếp nhận chữa trị, tôi có thể nghe thấy giọng nói của giáo viên đảm nhiệm việc thông báo. Giọng thầy ấy vừa đủ to và toàn bộ khu thi đấu đều có thể nghe được. Đúng vậy, mặc dù tôi hiện tại đang được trị thương, kết quả của thử thách vẫn chưa được công bố. Tôi vừa nghe vừa nhắm mắt lại.
“Nhóm của Sally Bonne, nhóm của Maris Carmine, nhóm của Nanalie Hell, nhóm của Carla Yaklin. Chỉ vậy thôi.”
Thầy giáo kết thúc lời công bố. Sau đó tên của chúng tôi được biết trên một mảnh giấy lớn bay ngang đấu trường. Những cái tên được viết lên là những thí sinh vượt qua thử thách và đủ điều kiện tiếp tục thử thách tiếp theo. Chúng giống như lời công bố của thầy.
Trong khi đang nằm, tôi mở mắt và tìm kiếm Maris. Nếu đã vượt qua thử thách rồi thì cô ấy cũng nên ở đây mới phải. Cổ tôi bị thương nặng đến mức không thể cử động được. Do đó, tôi điên cuồng tìm kiếm cô ấy chỉ bằng mắt mà thôi. Sau đó tôi thấy cậu ấy đang nằm ở đâu đó như tôi.
Khá là lạ lùng khi bộ đầm đỏ của cậu ấy vẫn còn nguyên vẹn. Tuy nhiên, tay chân cô ấy bị thương khá nặng và biểu cảm trông rất đau đớn. Từ những gì tôi thấy thì Maris cũng đã cứu hai thành viên của đội mình.
“Đợi đã! Còn chúng em thì sao?!”
Những cô gái đến đây đầu tiên sau khi cứu một thành viên trong nhóm hét lên đầy phản đối trước kết quả.
“Tôi đã nói rằng nhóm nào không thể tới đích thì xem như thất bại. Dù em không thể cứu các thành viên của nhóm một cách an toàn, nhưng em vẫn có thể cứu được hai người họ. Tôi có khi nào nói rằng em sẽ đậu bằng cách cứu một người thôi à? Tôi chỉ nói là cứu các thành viên đội các em thôi.”
“Không thể nào.”
Chính xác. Thầy không nói rằng chúng tôi không thể cứu họ mà không gặp vấn đề gì, nhưng thầy không hề nói là chúng tôi sẽ đậu bằng việc chỉ cứu một thành viên. Hơn nữa, thầy còn nhấn mạnh: ‘Thầy nhắc lại nhé? Nếu cả nhóm không thể vượt qua, các em không thể tham gia vào trận đấu cá nhân’. Rồi sau đấy, thầy chỉ nói rằng ‘Nếu các em đến được chỗ đó, các em sẽ đậu.’
Đây là một nhóm ba người. Nếu bạn bỏ rơi dù chỉ một người, vậy thì nó chẳng còn là một nhóm nữa rồi.
“Có vài người các em có mục tiêu trở thành diệt quỷ sư hay hiệp sĩ hay thậm chí là người thừa kế tương lai của gia tộc.”
Thầy giáo một lần nữa nói lớn.
“Trong tương lai, nếu bạn hoặc người quan trọng của các em bị bắt làm con tin, các em sẽ làm gì? Hiểu rõ mục đích của kẻ thù cũng là một cách, đúng chứ? Đừng nói rằng em quá tự tin vào sức mạnh của bản thân mình. Các em phải phân tích khả năng giải cứu và suy nghĩ trong phạm vi giới hạn. Rồi sau đó mới hành động.”
“Mặc dù lúc đầu đã bị lạc lối, em Hell cuối cùng rất nhanh chóng sử dụng óc phán đoán của bản thân, đưa ra kết luận và hành động sao cho phù hợp. Và rồi đây là kết quả. Mặc dù mục đích của cuộc thi là kĩ thuật ma thuật, nhưng mục đích chính lại là điều tôi đã nói lúc trước. Cuộc thi được tổ chức để cho những người lớn thấy được hướng đi của các em trong tương lai.”
Có phải thầy ấy đang nói về Trưởng Kỵ sĩ Đoàn và những quý tộc khác không?
Với tôi thì có thể là những cấp trên đến từ Harley.
“Có thể sẽ có lúc các em cần phải từ bỏ bạn đồng hành của mình. Nhưng vào lúc này đây ta muốn xác định sức mạnh để giải cứu bạn đồng hành của các em. Người bị bắt có thể không có lựa chọn nào khác ngoài việc can ngăn bạn bè đang cố gắng giúp đỡ và thậm chí là ngăn họ lại. Lối suy nghĩ và hành động một cách tử tế cũng rất cần thiết. Tóm lại, những nhóm nào bị việc vược qua thử thách này làm mờ mắt, và ra một quyết định tàn nhẫn sẽ bị loại.”
Vào cuối lời giải thích của thầy giáo, tôi nhắm mắt lại lần nữa và mất ý thức. Trước khi tôi nhắm mắt, khung cảnh bầu trời phía trên đấu trường là một màu xanh tuyệt đẹp.