Đã 5 năm rồi kể từ lúc tôi vào học tại ngôi trường này.
Bây giờ tôi đã 17 tuổi.
“Làm sao giờ. Tớ không thể ngủ được.”
“Chỉ cần đi ngủ thôi, okay. Nếu ngày mai tớ không thể hiện được gì vì thiếu ngủ, tớ sẽ không tha thứ cho cậu đâu đấy.”
“Uuu. Cậu độc mồm quá đi.”
Không lâu sau khi đó, Benjamin ném chiếc gối về phía cái người cuối cùng cũng ngủ được trong khi nhai tóc trên giường tầng, tức là tôi đó. Cô ấy nổi điên lên vì tôi ồn ào quá. Dẫu cho cậu không ngủ được thì không cần phải ném gối vào người khác đâu chứ.
Hơn nữa, cái gối cứng thật sự á. Nó không nên dùng để ném vào người khác đâu.
Ban đầu, kí túc xá cung cấp chúng tôi loại gối mềm, nhưng Benjamin kịch liệt phản đối vì gối mềm không thoải mái. Sau đó vào năm hai, Benjamin cuối cùng đã đem theo từ nhà cái gối yêu thích của mình và khoe khoang ‘Cậu nghĩ sao hả?’ với Nike và tôi. Nhưng dù cho bạn nhìn như thế nào, cái gối quá cứng và khó chịu để mà chạm vào chứ nói chi đến việc ngủ. Tôi gần như đã buột miệng nói ra ý kiến thật của mình nhưng rồi lại đè nén nó xuống đến mức mà khuôn mặt tôi co giật luôn.
Cho đến giờ tôi vẫn không thể quên được rắc rối đó. Sau đó, tôi còn nhớ rằng 3 ngày 3 đêm tiếp theo, cùng với Nike, chúng tôi thảo luận về việc có nên gọi cái ‘cục gạch cứng ngắc’ đó là gối được hay không.
Yup. Đó là lí do mà nó đau lắm. Nếu tôi phải tham gia một trận ném gối bằng ‘cục gạch’ này, khá chắc kèo tôi sẽ giết người đấy. Hơn nữa, tôi từng bị đánh trực diện vào trán bằng một góc của cái ‘viên gạch’ rồi. Tôi quằn quại trong đau đớn trong khi xoa chỗ bị thương.
Tôi ước cô ấy có thể hiểu rằng cái gối của cậu ấy có thể gây ra thương tích hoặc giết người được đấy.
“Tớ vẫn không thể tin rằng các học sinh chung phòng trong ký túc xá sẽ lập nhóm với nhau đấy”, Nike nói trong lúc nằm ngửa lên ở phía trên chiếc giường và duỗi thẳng tay trong không khí. Benjamin thêm vào, “Tớ cũng thế”, và sau đó cô ấy xoay người từ phía bên cạnh để ngước mặt lên và nằm ngửa người ra.
Tôi cũng vậy, người chỉ một lúc trước đang cúi đầu tạ tội, vì một vài lí do mà tôi cũng quay lưng lại để ngước mặt lên. Trong khi gác tay trên trán, tôi nhìn cột và trần nhà. Từ chiếc cửa sổ bên giường tôi, tôi có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao qua tấm kính.
Vào năm thứ năm, chúng tôi tham dự một lớp học đặc biệt được gọi là ‘Kĩ thuật chiến đấu chuyên về công – phòng’. Nói chung đó là một sân khấu mà các học sinh đồng trang lứa dùng ma thuật cạnh tranh với nhau.
Nó giống cuộc thi đấu hơn là một lớp học.
Địa điểm tổ chức là đấu trường ở phía bên kia trường học. Chúng tôi thường dùng chỗ đấy cho các tiết học thực hành. Tại đó, tất cả học sinh năm 5 sẽ cạnh tranh với nhau.
Sẽ có rất nhiều khách mời đặc biệt đến trường trong sự kiện này: Đức vua và Hoàng hậu của Vương quốc Doran, Trưởng Kỵ sĩ Đoàn, và còn có cả các cấp trên đến từ Harley nữa. Theo lời thầy, đây là cơ hội hoàn hảo để thể hiện năng lực của mình cho công việc tương lai. Tôi cũng nghe được rằng nhà trường tổ chức cuộc thi này cũng dành cho mục đích đó. Nếu thể hiện thật tốt, có thể bạn sẽ nhận được thư tiến cử hay một lời mời làm việc ngay khi bạn trở thành học sinh năm sáu.
Tôi không thể bỏ lỡ cơ hội quý giá này được!
“Tớ tự hỏi liệu có phải tổ đội đã được quyết định từ lúc bắt đầu sắp xếp bạn cùng phòng ký túc xá rồi hay không?”
“E–. Nghe ghê thế.”
Khi nghe thấy lời Benjamin nói, Nike xoa xoa hai cánh tay cô ấy.
Hội thi sẽ tổ chức vào ngày mai. Cuộc thi đấu này gồm hai trận. Đầu tiên, trận đấu sẽ bắt đầu với cuộc thi đồng đội – các đội sẽ đấu với nhau. Những đội nào đã vượt qua trận đầu rồi mới được tham gia trận hai là cuộc thi cá nhân. Hơn nữa, tổ đội được thành lập giữa những người chung phòng kí túc xá. Điều đó có nghĩa là Nike, Benjamin và tôi sẽ chung một đội.
“Nhưng mà cuộc thi này liên quan đến phép thuật, nên xét cho cùng thì tớ thực sự không chắn chắn lắm về ngày mai.” (Benjamin)
“Benjamin... Chà, đúng là vậy.” (Nike)
Tất nhiên, để có thể đối mặt với kì thi, cả ba đứa đã từng cùng nhau thực hiện vài bài huấn luyện đặc biệt để điều khiển ma pháp thật hoàn hảo. Ngay cả sau giờ học, khung cảnh tất cả các học sinh năm năm luyện tập tại đấu trường hay giam mình trong thư viện đã trở thành chuyện đương nhiên. Mọi người liều mạng luyện tập để trở thành số một. Mấy ngày gần đây, ánh lên trong mắt mỗi người đều là những tia sáng đáng sợ.
Cộng sự của Nike trong bài huấn luyện đặc biệt là Benjamin. Hỏa ma pháp của Benjamin rất nhiều lần bị Thủy ma pháp của Nike dập tắt và kết quả là cô ấy cũng ướt hết cả người. Do đó, cảm xúc của Benjamin cùng với mái tóc của cậu sáng bừng trong ngọn lửa và hậu quả là tôi đôi lúc bị bỏng. Vài giây sau đó, Benjamin nhẹ nhàng nói ‘xin lỗi’ nhưng tôi vẫn cảm thấy như mình bị trừng phạt vậy. Đây chắc chắn là một bài rèn luyện đặc biệt để rèn giũa giác quan và cơ thể chúng tôi.
“Tuy nhiên, tớ không muốn chiến đấu với đội của Lockmann đâu.”
“Tớ cũng không muốn thế... Thế nhưng mà Nanalie lại khác đó.”
“Các cậu nói c-cái gì cơ?”
Sau khi tôi nói rằng tôi không thích điều đó và cứ lầm bà lầm bầm, Nike ném gối vào người tôi rồi quát “Cậu ồn ào quá!”.
Sao lúc nào tôi cũng là mục tiêu bị ném gối hết vậy...
“Mou! Đau lắm đó! Aaah, nhưng tớ vẫn mong được đấu với Lockmann cơ. Uuu~.”
“Thấy chưa. Tớ đã bảo rồi mà.”
“Quả thật vậy.”
Tất nhiên, 5 năm qua mối quan hệ của tôi với cái tên ngồi cạnh vẫn là thù ghét nhau như thường. Không lâu trước đó, chúng tôi chẳng có gì hơn ngoài trận đấu tay đôi giữa trai với gái, nhưng gần đây, cuộc chiến của chúng tôi đã trở thành vài kiểu huấn luyện đặc biệt. Nói thêm về nó thì tôi dễ dàng bị đánh bại vì hắn ta chẳng bao giờ nương tay với tôi cả. Thật là bực bội quá đi.
Tuy nhiên, lợi dụng là huấn luyện đặc biệt nên tên đó thường cố ý tấn công tôi khi tôi đã thấm mệt. Oán hận của tôi đã tích lũy gần tới cực hạn và nó đang trên đà bùng nổ rồi.
Để trả thù, tôi cố gắng tấn công bất ngờ. Trước đây thì tôi đã làm một cái bẫy đặc biệt bằng ma pháp và tôi đặt nó vào trong cái hố tôi đã đào sẵn. Oán hận của tôi gần như tiêu tan khi thấy cậu ta sập bẫy nhưng vô ích, rốt cuộc cậu ta lại tránh được. Sự cố này khiến tôi muốn làm lại cái bẫy lần nữa nhưng lần tới chắc chắn tôi sẽ trả lại cậu ta gấp 10 lần.
Hôm khác cũng sẽ có một bài kiểm tra nữa... Aaa, tôi thực sự rất ghét nói về chuyện này.
Lần này cũng thế, tôi anh dũng giành được hạng hai trong bài kiểm tra ma pháp giữa kì. Vâng, hoàn toàn thất bại rồi.
Tóm lại, có lẽ tôi có tài năng gì đó về hạng hai á. Không phải là hạng nhất hay hạng chót, nhưng mà tôi đã trở thành một vị thần bảo hộ có khả năng bảo vệ được vị trí thứ hai đến cùng. Trong tương lai có thể sẽ có một lễ hội tôn thờ tôi sau khi tôi chết đi và các tín đồ của tôi sẽ hô to, ‘Hoan hô Hell-sama! Vị thần của hạng hai!’.
Mặc dù nói vậy nhưng mà tôi chắc chắn vẫn cảm thấy vị trí số một tuyệt vời hơn và tôi không muốn cứ mãi đứng thứ hai thế này. Hạng nhì chính là sự sỉ nhục đối với tôi. Có gì tốt lành khi trở thành thần bảo hộ của hạng hai cơ chứ? Tôi không muốn đứng ở vị trí số hai này cho đến lúc tôi chết đâu.
Trong cuộc đời này, đối với tên đó, tôi muốn vật ngã cậu ta xuống và đánh bại hắn trước mặt tôi. Trong khi nung nấu mục tiêu trở thành một tiếp tân tại Harley như vị ‘đại tỷ’ kia, tôi cũng muốn trở thành một ma pháp sư giỏi hơn hắn ta và xua tan đi mọi sự nhục nhã của bản thân trước đây.
Tuy nhiên, hạng nhì vẫn được xem là thứ hạng cao nha. Đó là nguyên nhân mà năm nào tôi cũng luôn đạt hạng hai đấy. Tôi nghĩ tôi vẫn bị thiếu thứ gì đó bởi vì tôi chưa bao giờ có thể giành được hạng nhất. Lý do là, phía trên tôi luôn luôn là Lockmann.
Không không không. Nếu tôi thừa nhận rằng hắn ta luôn ở trên tôi, thế thì cuộc chiến đã xong xuôi hết rồi.
Dù sao đi nữa, tôi biết rằng để làm việc tại Harley thì phải cần nhiều thứ hơn cả điểm số. Nếu tôi có mục tiêu trở thành nhân viên tiếp tân như ‘đại tỷ’, có thể thực hiện được vài thương vụ hay giao tiếp với người khác rất là cần thiết. Thành thục ma pháp là điều kiện tiên quyết cho công việc này. Tuy nhiên, sau cùng thì cũng có vài kĩ năng khác mà bạn cần phải thông thạo hơn cả ma thuật nữa. Tôi vẫn chưa từ bỏ việc đạt được hạng nhất đâu, nhưng một khi giải đấu kết thúc, việc mở rộng lượng kiến thức của tôi có lẽ là một ý kiến hay. Chắc tôi nên bắt đầu tìm một quyển sách nói về cách làm công việc văn phòng hay sách về phỏng vấn hoặc giao tiếp với người khác thôi. Tôi phải cố gắng tìm kiếm nhiều sách nhất có thể tại thư viện.
Vì thế, trước khi tôi có thể làm hết những việc đó, tôi sẽ lập tức vượt qua các thử thách vào ngày mai và đứng trên đỉnh vinh quang!
“Đi ngủ thôi nào.”
“Ừm.”
Rồi thì Benjamin lấy lại cái gối từ chỗ của tôi và trở về giường của cô ấy. Nike cũng lấy lại gối của mình và nói ‘Ngủ ngon nhé’. Sau đó cả hai liền chìm vào giấc ngủ. Không lâu sau tôi tắt chiếc đèn cạnh giường và đáp lại cậu ấy ‘Chúc ngủ ngon’.
***
150 học sinh năm thứ năm đang tập trung tại trung tâm của đấu trường. Mặc khác, các chỗ ngồi xung quanh lại đông đủ các phụ huynh và khách mời, khoảng chừng có tới 300 đến 400 người tới xem cuộc thi này. Tất nhiên là cha mẹ tôi có tới xem tôi biểu diễn rồi. Các học sinh khối khác cũng tới đây để quan sát.
Đấu trường rộng khoảng một nửa so với ngôi trường và không có mái che. Nếu trời mưa thì thầy hiệu trưởng sẽ làm một lớp mái che vô hình để che chắn, nên ngay cả những ngày mưa đấu trường cũng được dùng. Một ngày nào đó, tôi sẽ rất vui lòng học loại ma pháp này từ thầy hiệu trưởng.
“Maris, tớ lo quá.”
“Ô, cậu lo sao? Nếu cậu thể hiện ra rằng cậu đang lo lắng thì đối thủ sẽ coi thường cậu đấy. Luôn luôn phải hành xử thật tự tin dẫu cho có chuyện gì xảy ra.”
Tôi có thể nghe thấy đoạn hội thoại đó từ phía sau lưng.
Ngay lúc này đây, mỗi đội đang xếp thành hàng chờ đợi hướng dẫn của giáo viên.
Các học sinh quý tộc ăn diện hơn bình thường có lẽ là vì sự có mặt của phụ huynh họ và các vị khách đặc biệt khác. Tuy nhiên, phong cách của họ không còn cầu kỳ hoa mỹ như mấy cái áo khoác hay váy đầm lấp lánh họ mặc hồi mới học năm nhất nữa. Hôm nay bọn họ khoác lên mình kiểu đồ thanh lịch và được trau chuốt hơn. Các bộ trang phục dùng những màu sắc giới quý tộc hay sử dụng để khoe khoang sự cao quý của họ, nhưng đồng thời, bộ đồ được thiết kế để việc di chuyển được dễ dàng. Hiện tại, tôi có thể thấy mọi người cực kì nghiêm túc làm hết sức mình.
Trong khi ấy, chúng tôi – các thường dân vẫn đang mặc những bộ quần áo như thường ngày. Chà, về phần tôi thì tôi luôn thích mặc những bộ đồ dễ vận động cơ. Có câu nói như này: Việc luyện tập làm cho màn trình diễn trở nên hoàn hảo, và màn trình diễn lại làm cho việc luyện tập được hoàn thiện. Về trang phục của tôi hôm nay là bộ đồ tôi thường mặc để luyện tập. Tôi đang nói nghiêm túc đó.
Nhưng mà Maris vặn lại lời tôi, “Cậu chỉ đang tự bào chữa cho mình thôi”. Theo quan điểm của tôi, chính mấy người quý tộc mới không hiểu về khát vọng của những dân thường thôi.
“A!”
Tình cờ là khi nhìn ra phía sau lưng, tôi có thể thấy cái tên đáng ghét kia ở phía cuối hàng. Đó là Lockmann với mái tóc giờ đây đã dài đến ngực. Nó hợp với cậu ta đấy nhưng không lâu trước đây, tôi đã có một sự cố nhục mặt về mái tóc của hắn. Khi lần đầu thấy mái tóc dài đó, tôi lơ đãng gọi hắn ta là ‘tên nữ tính’. Để trả thù, tên đó dùng lửa đốt tóc tôi. Sao tóc tôi phải chịu cái số bị đốt thường xuyên quá vậy?
“Blehh”
Ngay khi tôi vừa nghĩ đến điều mình sắp làm thì cái thói quen khó bỏ của tôi xuất hiện theo phản xạ, thế là tôi hướng về phía hắn rồi trêu. [note23740]
Tuy nhiên, phản ứng của hắn lại không như tôi mong đợi. Sau khi lạnh lùng nhìn tôi một hồi, hắn mỉm cười.
Điệu cười đấy là sao?
“Các em, bây giờ chúng ta chính thức bắt đầu trận đấu ‘Kĩ thuật chiến đấu chuyên về công – phòng’.”
Một giáo viên đứng trước mặt tất cả các học sinh năm thứ năm chúng tôi.
Khi nghe thấy giọng giáo viên, tôi chuyển sự chú ý của mình vào thầy.
“Các chi tiết của cuộc thi giống như trong thông báo từ vài ngày trước. Vòng một của trận đấu là vòng thi theo đội. Và sau đó đến vòng hai sẽ trở thành vòng thi cá nhân. Ở đây có 150 học sinh tham gia nhưng chúng ta sẽ không có đủ thời gian cho tất cả mọi người làm bài thi cá nhân. Do đó, để tham dự vòng thi cá nhân, đội của các em phải vượt qua vòng 1. Các em hiểu rồi chứ?”
Thầy giáo nhìn chúng tôi từ trên bục.
“Ta nhắc lại nhé? Nếu tổ đội không thể vượt qua vòng 1, các em sẽ không thể tham gia trận đấu cá nhân”.
Thầy nhấn mạnh điều bắt buộc ở cuối câu.
‘Điều đấy hẳn phải quan trọng đến nỗi thầy vừa nói vừa chỉ tay vào chúng tôi và còn nói những hai lần?’, tôi nghĩ.
“Giờ thì, các trận đấu sẽ được chia ra giữa nam – nữ. Đầu tiên sẽ là trận của các bạn nữ, các bạn nam sẽ ngồi sang phía bên kia để theo dõi”.
Trong kí túc xá, nam và nữ cũng bị tách ra. Đúng với việc không có đội hỗn hợp nam – nữ trong trận đấu.
Sau khi nghe thầy nói thế, các bạn nam di chuyển tới khu vực chỗ ngồi để xem trận đấu của các bạn nữ, giờ chỉ còn lại 25 đội gồm 75 cô gái trên đấu trường.
Trong đấu trường rộng lớn, 75 cô gái nhìn như là một nhóm nhỏ vậy.
“Các bạn nữ thường dân ới! Cố lên!”
“Hell, bằng bất cứ giá nào cũng không được thua đấy!”
“Cho thấy sức mạnh thật sự của các quý tộc đi nào!”
“Đây đúng là dịp tốt để xem mấy bạn nữ ‘choảng’ nhau đó!”
Các bạn nam tại khán đài phấn khởi theo dõi chúng tôi.
Rõ ràng là làm khán giả phải vui hơn làm người trình diễn rồi.
“?”
Khi vô thức nhìn vào khu vực khán đài, cơ thể tôi hơi rung lên.
Tôi đang run sao? Không, không phải tôi.
Thứ đang rung lắc là mặt đất chứ không phải tôi.
“Này, Nike…”
“Tiếp sau đây, nhiệm vụ đầu tiên của các nữ sinh là…”
““Kyaaa!””
Trước khi thầy nói xong, 2 đồng đội của tôi là Nike và Benjamin bỗng hét lên.
“Nike, Benjamin!?”
Từ trên mặt đất đột nhiên xuất hiện các cánh tay lửa. Chúng không chút ngần ngại tiến đến chỗ bọn tôi và trói lấy tay của Nike và Benjamin. Có vẻ trận động đất nhẹ trước đó thực ra là dấu hiệu cho sự xuất hiện của mấy cánh tay lửa này.
“Hai cậu không sao chứ?!”
Tay của cả hai bị treo lên và họ không thể cử động được. Nike đang có khoảng thời gian tồi tệ hơn Benjamin vì cậu ấy không giỏi chịu nóng và khuôn mặt thì cứng đơ hết cả. Do sức nóng mà sắc mặt của Nike trở nên xanh xao hẳn đi, trông như máu trên mặt cô ấy đã cạn khô hết vậy. Trong khi đó Benjamin dường như có sức chịu đựng với lửa tốt hơn vì loại hình ma pháp của cậu ấy cũng là lửa. Tuy nhiên, ngọn lửa vẫn khá là nóng làm cho sắc mặt của cô ấy cũng chả ổn tí nào.
Những nhóm khác trong đấu trường cũng lâm vào hoàn cảnh tương tự – hai thành viên của đội bọn họ bị những cánh tay lửa trói lên trên không trung.
“Ôi – Tớ đang lơ lửng này.”
Trong khi cầm quyển sách giấu sau cánh tay, nhìn thầy giáo giống như đang tận hưởng tình hình này vậy. Hay đúng hơn là thầy đang cười. Thật xấu xa!
“Thưa thầy! Chuyện này là sao vậy ạ!?”
Maris hét lên khi cậu ấy nhìn thấy các đồng đội bị treo trên không của mình bắt đầu khóc.
“Đây chính là thử thách đầu tiên của trận đấu này.”
“Là thử thách sao ạ!?”
Mọi người hoang mang nhìn giáo viên.
“Trước mắt các em là hai thành viên của đội mình đã bị bắt giữ. Các em có thể cứu các thành viên nhóm mình bằng cách cắt đứt những cánh tay lửa này. Nhưng các em chỉ có thể cứu được một người mà không gặp bất cứ vấn đề gì. Nếu cứu người thứ hai thì các em sẽ chịu hậu quả: cơ thể các em sẽ bị Hỏa ma pháp thiêu đốt. Dù nó sẽ không giết chết các em đâu nhưng mà nó vẫn khá là nóng đấy. Thời hạn là 5 phút. Trong lúc ấy, hãy cứu bạn bằng ma pháp của các em. À, đối với các em nào đang bị bắt thì sẽ không thể dùng ma pháp của mình để thoát ra được đâu. Đó là nhờ Đức vua đã hợp tác và dùng ma pháp của ngài ấy tạo ra các cánh tay lửa này.”
Rồi mọi người quay lưng lại nhìn chiếc ghế hoàng gia nơi Đức vua đang ngồi và mỉm cười vẫy tay với chúng tôi
Tôi hiểu rồi. Vậy ra đây là Hỏa ma pháp của cha Hoàng tử Zenon, Đức vua của Vương quốc Doran. Thật ghê gớm! Tôi chưa từng thấy ma pháp của Đức vua trước đây, nhưng tôi có nghe được rằng ngài ấy là vị pháp sư mạnh nhất cả nước. Do đó sẽ không dễ gì để phá vỡ ma thuật của ngài ấy rồi.
“Nếu chúng em cứu một người ra, vậy người còn lại thì sao ạ?”
“Họ sẽ phải chịu nóng lâu hơn chút nữa. Nó sẽ không gây hại đến tính mạng của họ đâu. Mặc dù có lẽ da họ sẽ bị cháy xém chút xíu. Sau khi giải thoát được đồng đội của mình rồi thì hãy đi đến chỗ đó.”
Thầy giáo chỉ tay lên trời.
Tại nơi thầy chỉ đến có một tấm kính lớn trôi nổi phía trên đấu trường.
“Nếu đội các em có thể đến được chỗ đó, coi như các em đã thành công và sẽ có tư cách tham gia trận đấu cá nhân… Hora, đừng chán nản vậy chứ. Năm phút sau đó các em sẽ được thả ra mà, yên tâm đi.”
Ý thầy ‘yên tâm’ là sao cơ ạ? Chẳng phải thầy đã nói là da của chúng em sẽ bị lửa đốt hay sao ạ?
“Cái này không dễ đâu.”
“Chỉ cần cắt mấy cái tay lửa thôi mà… Nếu các em không đủ nhanh thì mọi người sẽ bị bỏng đó.”
“Những cánh tay này được Đức vua tạo ra phải không ạ? Hơn nữa… Eh? Thầy nói là mọi người sẽ bị bỏng sao ạ??”
Tôi không nghe lầm đâu. Chỉ vừa mới đây thôi, thầy ấy đã nói thế đó.
Nhưng chắc chắn rằng vết thương do lửa làm bỏng chỉ trong 5 phút thôi thì có thể không quá nghiêm trọng đâu.
Các cô gái không bị bắt đang nhìn những người đồng đội của họ.
Trong trường hợp của tôi, tôi đã thường xuyên bị bỏng do lửa của Lockmann rồi, nhưng tôi sẽ luôn được chữa lành bởi giáo viên chuyên về ma pháp trị thương. Nên chả có vấn đề gì cả. Tôi luôn cảm thấy biết ơn cô giáo vì cô chữa trị vết thương của tôi rất hoàn hảo. Tôi cũng nhớ rất rõ vào một lần nọ cô thật sự tức giận khi tôi bị thương nặng.
“Mou! Nanalie-san!? Em là con gái đó, hãy ngồi yên một chỗ đi!” (Cô y tế)
Vì các vết thương có thể không quá nghiêm trọng và trường cũng có đội ngũ y tế túc trực sẵn sàng, mọi người nghĩ rằng chịu chút thương tổn sẽ ổn thôi, nhưng mà…
“Vậy thì các em, cố gắng hết mình trong 5 phút này nhé.”
Thầy giáo giơ quyển sách lên cho mọi người cùng thấy. Khi nhìn kĩ, có số 5 và 10 được viết lớn ở trên đó. Con số 10 dần dần giảm xuống
9, và 8. Giống như đếm ngược vậy.
Cái đó là đồng hồ bấm giờ à? Chúng tôi có thể thấy khoảng thời gian còn lại từ chỗ này ư?
Khi chữ số chuyển thành 1, cuốn sách bay lơ lửng trong không khí và biến thành một dạng đồng hồ tròn. Chiếc đồng hồ này không có kim ngắn, nó chỉ có kim dài để đếm ngược lượng thời gian 5 phút.
“Bắt đầu.”
Năm phút của chúng tôi cuối cùng cũng bắt đầu rồi.
***
Chap đầu tiên sau khi vào học :v Xin lỗi mọi người vì hơi lâu nhé ^_^