Tran Ka

Edit Ka

Thông báo: Vì TUI người đăng gặp lỗi phần mềm nên chương này hơi thiếu mất chút thực ra thì là rất nhiều nên đây là bản làm lại. XIN LỖI MỌI NGƯỜI!!!.

VÀ như đã thông báo trước sắp tới các edit sẽ bận vô cùng do lịch học nên chương sẽ chậm NO Double any more !!

=========================================================================================

“Haaa~~~~~~~........ Mọi chuyện sau này tính sao đây?”

Khung cảnh xung quanh không một bóng người nên không ai có thể lắng nghe những lời than phiền từ cậu.

Karito ngồi bệt dưới chân cầu thang, lối dẫn lên mái nhà. Ngoài cậu ra, tất cả người khác đều bận rộn, đi tới đi lui mà chuẩn bị cho cuộc chống xăm lăng của đế quốc Alwina. Sự chán nản cứ theo thóp lấy cậu, cậu đứng lên để tìm kiếm một nơi để cậu có thể ở một mình nhưng kết quả lại là nơi hoang vắng này.

Nói là ở một mình thì cũng không phải do những người lính đã được bổ nhiệm canh gác trên nóc nhà. Và kết quả là cậu đã đến đó.

Cậu nghĩ rằng mình nên từ bỏ và quay trở lại phòng Reona sau đợt thay phiên canh tiếp theo.

“............Nhưng, thực ra thì cũng hơi tiếc?”

Cậu nhớ lại sự cám dỗ của Reona rồi cảm thấy nóng trong người. Cậu hận bản thân vì đã không làm gì trong hoàn cảnh đó. .

Nản lòng! Mặc dù đối phương là người đã dụ dỗ, nhưng làm sao một người lại có thể làm điều như vậy khi em gái của đối phương đang yên giấc nồng cơ chứ. Nó thực sự quá thô bỉ!

Cậu bắt đầu hối hận một chút.

“Dù sao đi nữa, cũng khá khó khăn cho mình khi vũ khí bị phá hỏng trong khi mình không thể sử dụng tính năng cửa hàng được nữa.”

Vũ khí bị hỏng, bị phá hủy là chuyện thường trong <WBGO>. Điều này sẽ xảy ra khi vũ khí bị dính đạn hoặc bởi một vụ nổ tầm gần và cái cách khắc phục sự cố này, người chơi có thể dùng vũ khí phụ hoặc nhặt vũ khí của những người chơi khác đã tử trận.

Tuy nhiên, phân lớp vũ trang trong <WBGO> cũng khá phong phú, ngoài súng, bom, dao, thì chừng nào nó có hiển thị biểu tượng vũ khí thì một ống sắt, chai nhựa, gạch, thậm chí cái ghế ngồi cũng có thể cũng có thể được coi là vũ khí. Trong trò chơi, cũng có một số người lập dị sẽ được nhận danh hiệu từ việc sử dụng những món vũ khí bất thường này để chiến đấu hoặc sử dụng các loại vũ khí được chế tác bằng vật liệu có trong tự nhiên.

Đến bây giờ thì Karito đã nhận hết các danh hiệu và hoàn thành hết kỹ năng trong việc đấy, kết quả là đã cải thiện khá nhiều khả năng đánh cận chiến, ném bom tầm xa và nó cũng mở khóa các combo độc quyền với vũ khí được chế tác bằng vật liệu tự nhiên.

Bỏ qua việc đó thì nếu như một người chơi không chọn vứt đi thứ vũ khí bị phá hỏng mà thay vào lưu giữ trong hộp đồ thì chúng vẫn có thể được sửa chữa bằng cách liên lạc với của hàng thông qua PDA. Tuy nhiên, kể từ ngày đầu tiên Karito đến thế giới này, ngoài việc có thể tự do thay đổi các trang thiết bị và khả năng lưu giữ vật phẩm trong kho đồ thì cái PDA của cậu hoàn toàn vô dụng.

Đáng lẽ ra nó phải thế.

“Tức là kể cả khi trong tay mình đang có một núi tiền ảo, thì số tiền đấy cũng chả có chỗ mà xài ah....?”

Karito vận hành chiếc PDA.

Trên màn hình hiện lên một biểu tượng nhấp nháy cho thấy việc cập nhật đang được thực hiện

Đây là biến động đầu tiên khi cậu đặt chân đến thế giới này. Cơ thể cậu đột nhiên hơi cứng lại và ngay lập tức nhấn vào biểu tượng.

<< Điểm BP cố định (Điểm Thiện Chiến) đã được lưu. Hệ thống cửa hàng được mở khóa. Bạn bây giờ có thể mua các trang thiết bị khác nhau thông qua Shop. Khi có thêm điểm tích lũy, hệ thống hỗ trợ tư vấn sẽ được mở.>>

Điểm Thiện Chiến (BP) có giá trị tương đương với điểm Kinh Nghiệm (XP) trong <WBGO>, bạn nhận được điểm sau khi hoàn thành các nhiệm vụ trong Chế độ Lính đánh thuê và bằng cách hạ gục kẻ địch hoặc đóng chiếm các mục tiêu quan trọng. Đổi lại, bằng cách phân chia BP thành các tham số khác nhau, chúng có thể sử dụng đề cường hóa kỹ năng của người chơi và dựa trên số điểm bạn tích lũy, bạn cũng có thể mở khóa một số ngoại lệ, khiến bạn có thể mua các trang bị cao cấp, các thiết bị hỗ trợ trong cửa hàng.

Tuy nhiên, điều đấy là không quan trọng đói với Karito.

Nguyên nhân giải thích vì sao cửa hàng từ không thể sử dụng được khi cậu còn ở trong túp lều dưới núi nay lại sử dụng được. Điểm khác biệt giữa lúc đó và bây giờ là số điểm mà cậu đã tích lũy được.

“Có phải là mình đã hạ sát lũ địch lúc đó không?”

Đó là lý do duy nhất mà cậu có thể nghĩ tới. Trong <WBGO>, cửa hàng chỉ có thể sử dụng sau khi thanh toán bù trừ cho nhiệm vụ tập huấn cơ bản, trước đó là màn hướng dẫn cách chơi. Cậu chỉ có thể đoán mơ mơ là thế.

“Chẳng lẽ lại có cách để mình có thể trở về thế giới của mình sao??” Suy nghĩ đó đột nhiên lóe lên trong đầu cậu.

Khi đã đủ điểm tích lũy, một số đặc quyền, ngoại lệ sẽ được mở khóa và có thể cậu sẽ được trở về thế giới của mình――――

Niềm hi vọng nhỏ nhoi đó đã lập tức vụt tắt sau khi cậu nhìn xuống số điểm hiện có của cậu. Đúng như cậu nghĩ, số điểm mà cậu đã dành được là kết quả của việc hạ sát lũ quân Alwina.

Cậu không cảm thấy bất cứ điều gì về số điểm vào lần đầu cậu giết người để cứu Reona và Rina, do cậu đã tắt đi phần hiện thông báo khi cậu còn ở dưới núi, đó chính là lý do không hề có thông báo điểm tích lũy.

“Đùa bố ah......!”

Một vụ giết người thật sự trên chiến trường, một hành động rất dỗi bình thường trong game nay đã đi vào thực tế, đó là một điều thực sự rất khó chịu và không đáng cười.

Thực sự cậu chỉ muốn ném vỡ PDA, Karito nghiến răng chịu đựng và cố gắng vận hành nó.

Sau khi mở cửa hàng, ngoài hệ thống mua hàng và sửa chữa, thì cũng có một số yêu cầu hỗ trợ sẵn có. Nhưng đối với một người chơi thuộc hàng lão luyện như cậu, người đã gần như lụm sạch hết đồ từ các sự kiện giới hạn, thì cái shop cũng chả mang lại nhiều lợi ích gì cho cậu.

Cái thứ hữu dụng nhất chắc phải là hệ thống sửa chữa. Nhưng sẽ tốn kha kha thời gian để sửa trước khi có thể sử dụng lại, với túi tiền không đáy của cậu thì việc sửa chữa bộ Juggernaut MK3 cũng là chuyện đơn giản. Với điều này, cậu cảm thấy khá nhẹ lòng khi không cần phải tiếc lòng ném vũ khí vào sọt rác khi chúng bị hỏng

Vấn đề thực sự là Yêu Cầu Hỗ Trợ. Nội dung của yêu cầu được chia làm 2 mục, một là Tiếp tế Vũ trang, tự động cung cấp các thiết bị và vũ khí đặc biệt cho người chơi, cái còn lại là Viện Trợ Tấn Công, các đòn tấn công nay sẽ xuất phát từ các điểm mù rồi hướng về mục tiêu.

Những loại hỗ trợ này có thể được yêu cầu sau khi bạn trả tiền, nhưng các trang bị mà người chơi nhận được cũng chỉ là mấy trang bị tân thủ quèn, nhưng nếu như so với cái thế giới vẫn đang trong thời Trung Cổ này, thì cậu đã nhận ra rằng nó bá đạo tới mức nào.

Hiện tại thì cũng có một số các Yêu Cầu khác chưa được mở khóa, nhưng một khi đã đủ điểm tích lũy, các lựa chọn khác sẽ tự động hiện ra. Nhưng cậu không có ý định chiến đấu chỉ vì cái lý do đó.

It nhất là cho đến bây giờ.

“Mà, cũng may là bây giờ đã có thể sử dụng được Yêu Cầu Hỗ Trợ, không biết là đã kích hoạt chưa nhỉ?.”

Mà cũng không thể thử hàng ngay đây được nên chắc phải chờ khi có cơ hội.

Tiếng nói và tiếng bước chân từ cầu thang đột nhiên dội vào tai cậu, cậu quyết định trở lại căn phòng được chỉ định. Qua cách mà cậu rời khỏi phòng thì chắc hẳn đường về sẽ khó khăn hơn, và cậu cũng thề rằng sẽ không bị Reona dắt mũi nữa.

Đúng như cậu nghĩ, những người lính đi ngang qua cậu đều trông rất bận rộn, cậu đi theo con đường mà cậu nhớ để quay lại phòng, cảm thấy xấu hổ. Ở đó, cậu nhìn thấy bóng dáng của một người khoác áo choàng đứng cạnh cánh cửa đang mở. Có vẻ như là khách đến thăm, nhưng Karito không thể nhận ra loại người nào do toàn bộ cơ thể từ đầu đến chân được bao phủ trong một chiếc áo choàng.

Karito đã tiếp cận được phía sau người đang mặc chiếc áo choàng. Khoảng cách Karito và người mặc áo choàng gần nhau đến mức có thể vươn nhẹ tay là đã chạm tới, nhưng có vẻ như người đang khoác chiếc áo choàng kia không để ý. Nhìn từ ngoài vào trong, Reona có vẻ như đang nói chuyện với Ordy, lưng của ông quay về phía cánh cửa.

Người đầu tiên nhận ra không phải là Reona mà là Ordy.

“Aah, tôi mừng là anh đã trở lại”

“Mn? Cô là ai? ――――” <Karito>

Karito nhận ra rằng người đang khoác trên mình tấm áo choàng là một người phụ nữ, không phải qua giọng nói của ả mà dựa trên sự tiếp xúc.

Dù trên mình là một chiếc áo choàng đen bóng được làm từ loại vải dày nhưng cảm giác mềm mại từ đôi bàn tay đã lan truyền qua cậu thì chắc chắn người đó là phụ nữ. Nếu như là đàn ông thì có mà bất ngờ.

“Uoou!?” <Karito>

Người trong bộ y phục bất ngờ nhảy lên. Chiếc mũ che đầu của cô do cú nhảy đã trượt xuống, hiện rõ khuôn mặt cô.

Thành thật mà nói, cô mang một vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, một khi đã chú ý đến cô là bạn không thể rời mắt được.

Cặp mắt, sống mũi và đôi môi của cô tạo nên một dáng vẻ tri thức.

Không khí bao trùm xung quanh cô khá dễ chịu, nhưng thay vào đó Karito lại có cảm giác như mình đang đứng trước một cây ngàn tuổi vậy.

Vẻ đẹp của cô nổi bật lên hai nét.

Làn da mờ nhạt ngỡ như một bức tượng đá có hồn. Gợi nên cảm giác như các huyết quản đã không còn chảy trong cô nữa.

Phần giác mạc trong đôi mắt cô hoàn toàn trắng bệch là một dấu hiệu cho thấy việc cô bị khiếm thị.

“Umm......Cô là ai vậy? Liệu cô có chuyện gì cần nói với Ordy?” <Karito>

“Rõ ràng là người này muốn nói chuyện với cậu. Cô ấy đã tính tìm cậu một mình, do tôi tiện có chuyện với Reona nên đã giúp cô ấy.” <Ordy>

“Thật vậy ah? Tôi xin lỗi vì đã rời khỏi phòng mà không có sự cho cho phép khi ông đến thăm――――” <Karito>

“Thứ lỗi tôi chút nhé.” <Marian>

“Hả? Wa, lạnh thật đấy!?” <Karito>

Không lâu sau khi người phụ nữ mù khoác trên mình tấm áo choàng vừa dứt lời, cô đưa ngón tay được ẩn giấu trong lớp áo choàng, khẽ chạm vào người Karito. Hai tay cô liên tục chạm vào phần thân trên của cậu như thể muốn kiểm tra từng chút một. Cô không do dự mà đặt những ngón tay lạnh lẽo lên gò má anh.

“Chà, thật đáng ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên tôi thấy một sự tồn tại như vậy. Khuôn mặt cậu không hề tệ chút nào.” <Marian>

“Tôi có thể biết cô là ai được không!?” <Karito>

“Oh, xin lỗi vì đã bất kính, tôi đã trở nên quá khích khi biết cậu là một người bất thường đến vậy. Tên tôi mà Marian Angelheart. Khác so với vẻ bề ngoài thì tôi là một pháp sư cấp cao đó.” <Marian>

“Cấp cao có nghĩa là gì? Nghe này Karito, người này được mệnh danh là từ điển sống của Liên Hợp Quốc Belcania và cũng là một trong những pháp sư mạnh nhất quốc gia.”

“Tôi chỉ là một người bình thường đã chết từ lâu. Đừng phóng đại nó lên như thế. Tôi chỉ là một người phụ nữ đáng lẽ ra phải chết do bệnh dịch nhưng cuối cũng vẫn chả chết được.” <Marian>

“Tôi nghĩ rằng tôi đã bỏ lỡ vài từ.” <Karito>

Pháp sư mạnh nhất, nhìn dáng tước của cô thì các trang bị có vẻ như là hàng xịn chất lượng cao, chắc hẳn chiếc áo choàng cô đang mặc cũng cho kha khá các chỉ số sức mạnh. Người phụ nữ nổi lên một dáng điệu mà không ai khác làm được.

Khi Ordy nói rằng cô ta là một cuốn từ điển di động, chắc chúng mang nghĩa rằng cô trông trẻ hơn so với tuổi. Trong thế giới ma thuật này, cũng không có gì lạ khi có một loại thuốc trường sinh bất lão. Karito sẽ còn cảm thấy thất vọng hơn nếu như cậu nhìn được khuôn mặt đúng với số tuổi của cô. Nên cho dù cô có 500 tuổi hơn đi chăng nữa, chỉ cần cái mặt tiền trẻ đẹp thì có 1000 tuổi thì cậu cũng chả quan tâm.

Tuy nhiên, khi cậu nghe thấy câu “đáng lẽ ra phải chết nhưng lại chả được chết” thì cậu không thể vờ như không nghe thấy gì cả.

“Thứ lỗi cho tôi, nhưng tôi không bắt kịp được nội dung câu chuyện của cô.......” <Karito>

“Etou, phải chăng cô là một thể tâm linh ma quỷ gì đó? Tôi có nghe ba tôi kể lại nhưng đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến được hàng thật.” <Reona>

“O, onee-chan, nói như vậy là thô lỗ lắm đó.” <Rina>

“Rina nói đúng, con không được phép bất kính với một người có địa vị cao hơn! Đặc biệt là trong lần đầu gặp mặt.”

[TL: địa vị cao hơn ở đây ko mang nghĩa kiểu nô lệ - quý tộc, mà là một người có trình độ cao hơn, nếu xem DxD thì sẽ thấy họ phân chia quỷ cấp cao và quỷ cấp thấp]

Một âm thanh của một chú chó vang lên. Ngay sau đó, Karito hỏi.

“.... thể tâm linh là gì vậy?” <Karito>

“Tâm linh hay các linh hồn là những người đã được đưa tới thế giới bên kia nhưng lại được hồi sinh trở lại trần thế. Mặc dù vậy, số lượng những người làm được chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng để làm được thì cũng cần một số yếu tố.”

“Các yếu tố đó là gì?” <Karito>

“Trước tiên, người đó phải là một pháp sư tinh linh mạnh mẽ….và có vẻ như số pháp sư người thường thực hiện được cũng khá ít. Điều khoản đầu tiên là đối tượng không được chết qua việc bị dính sát thương chí tử hay bị đầu độc.”

“Nói cách khác, chỉ có các Ma Pháp Đại Sư, những pháp sư cỡ khủng chết do tuổi già hay dịch bệnh thì mới có thể trở thành thể tâm linh.”

“Điều đó gần chính xác. Thực ra thì các thể tâm linh cơ bản cũng mang dạng con người, ngoại trừ tất cả các huyết quản sẽ được thay thế bằng dòng chảy linh lực. Họ sẽ không cảm thấy được sự đau đớn, cảm giác về nhiệt độ như nóng hay lạnh, kể cả khi một thanh gươm đâm xuyên qua cơ thể họ thì máu sẽ không chảy ra giống như con người. Lợi ích duy nhất trong việc trở thành thể tâm linh là trừ khi cơ thể bị hoàn toàn phá hủy, họ có thể đạt được cảnh giới bất tử, nhưng nếu như ai đó cảm thấy chán sống, muốn tìm đến cái chết thì cái lợi này chỉ là một nỗi khổ cực.”

Chỉ Marian, người đã trải nghiệm qua việc đó mới có thể bình tĩnh nói chuyện một cách nghiêm túc như vậy.

Nỗi đau về tuổi thọ có thể vượt qua bất cứ người người bình thường, là một câu chuyện được kể đi kể lại về sự hình thành của trái đất. Ngay cả Karito bằng cách nào đó đã hiểu được hết câu chuyện được kể lại do người con gái xinh đẹp ngàn tuổi này.

“Điều đó chắc hẳn khó đối với cô.” <Karito>

“Hiện tại tôi cũng gặp nhiều khó khăn trong cuộc sống. Thực ra là có một số kẻ ngu ngốc luôn muốn gây chiến với đất nước này. Tôi đã từng suy nghĩ nhiều trong việc lui về núi ở ẩn và sống một cuộc đời lặng lẽ.....” <Marian>

“Tôi hiểu, nhưng tại sao cô cứ chạm vào tôi vậy!?”

“Tôi bị mù nên phải đành thôi. Khi tôi còn trẻ, tôi bị nhiễm bệnh dịch, sau 3 ngày 3 đêm sốt cao thì cuối cùng tôi giã từ. Mà cậu đúng là một người kỳ lạ đó --------- tôi vẫn chưa biết tên cậu, cậu có thể cho tôi biết tên không?” <Marian>

“Wa, Watari, Tôi tên là Watari Karito. Watari là họ và Karito là tên riêng.” <Karito>

“Cái tên nghe lạ thật đó, Karito đến từ đâu vậy?” <Marian>

“.....Nói vắn tắt thì tôi đến từ một nơi rất xa. Thẳng thắn ra thì từ một thế giới khác.” <Karito>

“Thế giới khác ư? Hiểu rồi, tôi tin cậu. Thảo nào con mắt của tôi không thể thấy nó.” <Marian>

Khi nói ra những suy nghĩ của mình, Marian gật đầu liên tục trong khi những người khác thì nghiêng đầu trong sự bối rối.

Những người xung quanh dường như không nhận thấy, thậm chí cả chính Karito, hình như chỉ có cô mới thấy được sự khác biệt

“Có chuyện gì không ổn chăng Karito-san....?” <Marian>

“Tôi không thể cảm nhận được bất cứ dấu hiệu của linh lực nào trong cơ thể của cậu cả. Đó là nguyên nhân vì sao Linh Nhãn của tôi không thể thấy được hình dạng của cậu.” <Marian>

“Chả hiểu sao tôi cứ thấy nhoi nói. Thế, Linh Nhãn là gì vậy?” <Karito>

“Fumu. Tôi đã kể rằng tôi bị mù do từ lâu về trước đã nhiễm bệnh. Nhưng, tôi đã được ban phước với tài năng ma thuật đề bù lại và có khả năng nhìn thấy linh lực của chúng sinh và các vật vô tri vô giác.” <Marian>

“Theo như cô ấy nói, thì cô có thể thấy được hình bóng của con người và những thứ đốm màu khác nhau trong khi bị mù”

Karito từng nghe rằng, khi một người mất đi 5 giác quan của họ, thì giác quan thứ 6 sẽ trở nên nhạy bén hơn cả.

Có một trường hợp một người phụ nữ bị khiếm thị. Dù cô không thể nhìn thấy rõ nhưng cô có thể hình dung được cảnh vật trong đầu bằng cách mài sắc các giác quan khác. Trường hợp của Marian giống như một phiên bản hư cấu hơn.

“Sau hồi đó, tôi đặt tên chúng là ‘Linh Nhãn’ bởi chúng có thể thấy được linh lực trong cơ thể người khác. Tôi đã cố nghĩ một cái tên đơn giản. Với cặp mắt này, tôi có thể nhìn thấy xuyên vật thể và có thể cảm nhận được bất cứ ai tiếp cận từ đằng sau. Ngoài ra, khả năng thấy được dòng chảy linh lực cho phép tôi xác định rõ vật thể hơn là nhìn bằng mắt trần. Trong khi luyện tập ma thuật thì tôi cũng quen dần với chúng. Trước khi tôi nhận ra thì mình đã được chọn là Pháp sư Hoàng gia rồi. Đấy là những ngày mà tôi còn ngây ngô.”

“Câu chuyện đó có từ bao giờ vậy?” <Karito>

“Khi nào nhỉ? 500 năm trước chăng? Hay là 600?” <Marian>

Vẻ đẹp của cô đã trường tồn hơn suốt 500 năm. Đằng nào thì đây cũng là thế giới hão huyền.

......Trường hợp của Karito cũng không khác gì khi cậu không phải là người khác biệt duy nhất. Đối với thế giới này, hiện thân của cậu phải chăng là hư cấu và giả tưởng? Karito cảm thấy bối rối đôi chút.

“Mà mình đã đến được thế giới này rồi, thì chắc mình cũng thuộc diện người bình thường nơi đây.”

“Cậu đang nói gì vậy?” <Marian>

“Không, tôi chỉ tự vấn chút thôi .” <Karito>

“Trở lại chủ đề thì đã không thể nhận ra sự tồn tại của Karito cho đến khi tôi được cho đến khi có người nói tôi biết, lý do đó chính là tôi không thể cảm nhận được linh lực trong người cậu ấy. Như thể cậu đến từ một thế giới nơi ......... ma thuật không hề tồn tại vậy.

.” <Marian>

Ánh mắt của mọi người cứ đổ dồn về phía cậu. Dưới sự chú ý đó, cậu cảm giác như một tấn áp lực đang được đặt trên vai.

“......Xin hãy thứ lỗi khi phải hỏi điều này với chính ân nhân của con gái tôi. Nhưng tôi muốn cậu kể rõ ràng rành mạch――――Cậu là ai?” <Ordy>

Cậu thực sự muốn đưa ra một câu trả lời thành thật. Dù cậu đang tỏa ra một bầu không khí căng thẳng, nhìn đáng sợ của Ordy đủ để khiến cho bất cứ đứa trẻ mè nheo nào cũng phải câm nín ngay lập tức, Karito không thể chịu đựng thêm chút nào nữa.

“―――――― Nói cách khác thì cậu đã lạc vào thế giới này trước khi mình kịp nhận ra?”

“Đơn giản là thế.”

“Vậy thì tôi đã hiểu rồi. Do việc cậu xuất thân từ một thế giới nơi linh tinh và ma thuật chỉ là các điều giả tưởng, tôi có thế lý giải vì sao mình không nhìn thấy linh lực của Karito.” <Marian>

“Khi tôi lần đầu thấy thứ vũ khí mà cậu gọi là ‘súng’, tôi đã tưởng nó là một ma đạo cụ, nhưng có thể chế tạo được món vũ khí tinh xảo và phức tạp như thế chỉ với sắt mà không dùng phép thuật, thì trình độ khoa học kỹ thuật của thế giới cậu thật sự đáng kinh ngạc.”

Sau cùng Karito đã kể lại hết các chi tiết về hôm mà cậu đã đến được thế giới này cho đến bây giờ.

Nội dung những gì cậu đã nói 10 phần thì 6 phần là chém. Cậu kể rằng mình là một người lính đến từ một quốc gia gọi là ‘Nhật Bản’ ở một thế giới gọi là ‘Trái Đất’ nơi ma thuật là những điều hư cấu, cậu được trang bị tận răng vào lúc cậu đang luyện tập thực chiến trước khi cậu nhận ra là mình đã lạc vào thế giới này.

Thành thật thì cậu cảm thấy vô cùng khó chịu khi phải buông những lời dối trá,

vì sợ người khác phát hiện quá khứ tăm tối của cậu (Đặc biệt là Ordy), nét mặt cậu khá lúng túng.

Sẽ khá khó hiểu khi giải thích về <WBGO>, đặc biệt về các thể loại VRMMOFPS, trong một thế giới mà ngay cả các khái niệm về trò chơi điện tử còn không tồn tại thì giải thích mấy cũng như đàn gảy tai trâu.

So với mọi người nơi đây đang phải đối mặt với một cuộc chiến thật sự, Karito phải cố bao che cho bản thân để tránh động chạm đến người khác rằng mình là một người nghiện game mô phỏng chiến trường.

Bây giờ dường như Ordy và những người khác đã tin vào câu chuyện của cậu, câu chuyện mà đa phần đều là sai sự thật. Và việc nhiều người cả tin đến vậy khiến lương tâm cậu bứt rứt

“Mà, mặc dù cậu đến từ một thế giới khác nhưng cậu vẫn là một người lính, nếu có thể thì ta muốn được cậu giúp đỡ nhưng...... Thôi, ta nghĩ là mình không nên kéo cậu vào việc này. Karito, Reona và Rina nữa, hãy nghe ta.”

“Dạ thưa cha?”

Ordy ngồi xuống với một vẻ mặt nghiêm trọng, nhìn thẳng vào mắt cô con gái út rồi đặt tay lên vai người chị cả.

“Các con sẽ cùng Karito rời khỏi thị trấn này vào sáng mai. Đội quân Alwina chắc sẽ đến đây vào ngày kia. Các con phải trốn thoát trước lúc đó.”

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------