Sự kiện trong chương diễn ra vào một ngày trước buổi tiệc trà với Phù Thủy Tơ
☆☆☆
Tại cổng soát vé của một nhà ga đông đúc, một cô gái đang đợi ai đó với chiếc điện thoại thông minh trên tay. Mái tóc gợn sóng, uốn xoăn, dài vừa phải, màu xanh nhạt đáng ra phải rất đáng chú ý nhưng lại chẳng có ai gần đó đặc biệt để tâm. Tên của cô gái là Kisayama Chisaki, còn được gọi là Ma Pháp Thiếu Nữ Elephant.
Kể từ khi các Ma Pháp Thiếu Nữ có được chìa khóa để truy cập vào kho bạc, mái tóc và đôi mắt của họ thường có các thay đổi về sắc tố do một số hiệu ứng đi kèm, thế nhưng bọn họ lại không bị những người xung quanh nghi ngờ hay xem là kỳ lạ nhờ có sự ức chế nhận thức. Do đó, Chisaki bây giờ có thể xem như là một cô gái bình thường đến thành phố để chơi và gặp gỡ bạn bè trong kỳ nghỉ hè.
Thế rồi bỗng nhiên, Chisaki, người đang chăm chú vào điện thoại, ngước nhìn lên và hướng ánh mắt về phía cổng soát vé. Ở đó có một cô gái, bận trên mình chiếc váy trắng một mảnh, vẻ ngoài đáng yêu tựa như một nàng tiên bước ra từ truyện cổ tích.
Mái tóc màu xanh ngọc lục bảo tuyệt đẹp của cô gái nổi bật giữa dòng người như một viên bảo ngọc được đặt cẩn thận đặt lên lớp vải nhung, và Chisaki dễ dàng nhận ra cô. Tên của cô gái đó là Tyrant Sylph. Cô bé là bạn của Chisaki, người mà cô vừa mới kết thân.
Sự ức chế nhận thức cũng áp dụng tương tự đối với các Ma Pháp Thiếu Nữ, chỉ loại trừ duy nhất trường hợp đó là khi ta biết được ngoại hình trước và sau khi biến thân của người đó, còn không thì sẽ không ai nhận ra rằng họ là cùng một người, bất kể ngoại hình có tương đồng đến mức nào. Nói đi cũng phải nói lại, chỉ cần nhận thức được rằng họ là cùng một người, thì ta có thể thoát ly một phần khỏi tác động của sự ức chế nhận thức và nhận diện được chính xác màu tóc và màu mắt của một Ma Pháp Thiếu Nữ. Chisaki biết Tyrant Sylph của hiện tại cũng như ngoại hình trước khi biến hình của cô bé, vì thế mà cô mới có thể nhìn ra Tyrant Sylph ngay lập tức bằng cách tìm kiếm mái tóc màu xanh lục bảo nổi bật.
Mà kể cả khi màu tóc của Sylph có là đen hay nâu, thì cô vẫn dễ dàng nhìn ra cô bé. Đối với một người bình thường chịu ảnh hưởng của sự ức chế nhận thức, Tyrant Sylph chỉ là một cô gái bình thường không có gì bất thường về màu tóc hay màu mắt. Tuy nhiên, có một điểm đặc biệt thu hút sự chú ý của Chisaki, bất luận thân phận Ma Pháp Thiếu Nữ hay bất kỳ sự ức chế nhận thức nào.
Có lẽ bởi tuổi đời cô bé còn trẻ, mà hơn phân nửa số người qua đường đều phải ngoảnh lại nhìn lại cô, nếu không muốn nói là chín phần mười. Một số đi lại xung quanh như thể tìm kiếm ai đó, một số làm ra vẻ bận rộn nghe gọi.
Không phải cô bé là tâm điểm mỗi nơi cô đến, càng không đến nỗi gây ra bất kỳ sự cố nào. Nói một cách đơn giản, Tyrant Sylph rất nổi bật. Cô chủ yếu thu hút ánh từ phụ nữ hơn là nam giới. Thoạt nhìn, Tyrant Sylph có vẻ khoảng 10 tuổi, nên cánh mày râu không nhìn cô bé theo hướng lãng mạn, mà là ánh mắt trìu mến quan sát một con vật nhỏ dễ thương.
「Ryo-chan, chào buổi sáng.」
「! Ele—」
Chisaki, người mỉm cười rạng rỡ áp sát Tyrant Sylph từ phía sau, lập tức ngắt lời cô bằng ngón trỏ đặt giữa đôi môi hồng hào.
「Ở ngoài thì hãy gọi chị là Chisaki nhé. Chị cũng sẽ gọi em là Ryo-chan.」
「Em... em biết rồi. Chisaki-san! Chào buổi sáng!」
Cũng giống như việc gọi một Ma Pháp Thiếu Nữ bằng tên thật trong trạng thái biến thân là vi phạm luật ngầm, việc gọi ai đó bằng tên Ma Pháp Thiếu Nữ trong trạng thái tiền biến thân cũng tương tự. Người bình thường sẽ không thể thoát khỏi ảnh hưởng của sự ức chế nhận thức, nhưng không ai dám đảm bảo rằng sẽ không có Ma Pháp Thiếu Nữ khác nào tình cờ có mặt ở gần đó.
Hai người đã nhất trì từ trước rằng sẽ gọi nhau bằng tên thật, nhưng cô không thể gọi Ryoichi bằng tên ban đầu vì cô bé đang ở dạng trẻ hóa, và thế là bọn họ đã đi tới quyết định sử dụng tên tạm thời là Mizukami Ryo cho trạng thái tiền biến thân của cô bé.
Có lẽ do cảm giác xấu hổ khi gọi cái tên Chisaki, Ryo, hay còn gọi là Tyrant Sylph, đáp lại lời chào với khuôn mặt ửng đỏ và tông giọng thái quá.
「Có vẻ hôm nay em không buộc tóc.」
「Em không biết phải buộc thế nào hết...」
「A, vậy là nó tự buộc khi em biến thân mà phải không?」
「Chị có thích như thường lệ hơn không, Chisaki-san?」
「Ryo-chan lúc nào cũng rất dễ thương hết, nhưng thế này cũng thẳng thắn và ngây thơ chết đi được!」
Hôm nay Ryo để kiểu tóc xõa, mặc dù nó không giống kiểu tóc chói lóa mà người ta mong đợi. Chisaki, người đã quen nhìn thấy hai bím tóc dài thượt của Ryo, liền bày tỏ sự ngạc nhiên trước sự tươi mới này.
「C–Cảm ơn chị rất nhiều. U–Uhm, có gì lạ không...?」
Ryo nói với Chisaki rằng từ khi cô bé rời khỏi nhà cho tới khi đến nơi này, cô bé cảm thấy rất nhiều người trố mắt nhìn cô. Ryo giải thích điều này theo hướng mọi người chú ý là bởi cô bé kỳ lạ.
「Không có gì kỳ lạ hết! Có lẽ mọi người đều nhìn vì Ryo-chan rất dễ thương.」
「Em không nghĩ vậy đâu, cơ mà...」
「Không đúng đâu! Nào, chúng ta đi thôi!」
Chisaki kéo tay Ryo, người có vẻ hơi bất an, và bắt đầu rời đi.
Có vẻ như Chisaki là người nắm đằng chuôi chuyến đi chơi hôm nay, hay đúng hơn là buổi hẹn hò.
「Có cả một thủy cung bên trong này nè!」
Trong khi bước ra khỏi thang máy và xếp hàng chờ đợi ở bàn tiếp tân, Ryo liên tục nhìn qua nhìn lại và lặp lại câu nói rằng nơi này tuyệt vời thế này thế nọ.
Đối với khóa học hẹn hò hôm nay, Chisaki chọn một thủy cung ở Tokyo, bởi vì Ryo từng bảo với cô trước đây rằng cô bé chưa bao giờ đến thủy cung. Mặc dù Chisaki không hỏi chi tiết, cô vẫn có một cảm giác mơ hồ rằng Ryo chưa bao giờ đến hầu hết các cơ sở giải trí mà cô thường tới chơi với gia đình và bạn bè của mình. Bốn người bọn họ đã trò chuyện rất nhiều kể từ khi nhóm mới được thành lập, nhưng có một số chủ đề nên tránh nhắc tới.
Do đó, Chisaki muốn đi cùng Ryo đến nhiều nơi khác nhau và dạy cho cô bé niềm vui của những nơi này, và thủy cung là một nơi tốt để khởi đầu.
「Em từng thấy nó trên TV rồi, cơ mà tận mắt nhìn thấy đúng là khác thật.」
「A, em biết con cá này, nó xuất hiện trong một bộ phim tài liệu!」
「Nhìn kìa, Chisaki-san! Chim cánh cụt đang bơi!」
「Em không thích một con bọ lớn như thế kia ở trong phòng mình đâu...」
Cô bé không chạy nhảy như hầu hết những đứa trẻ khác, nhưng giọng nói của cô vẫn sôi nổi và đôi mắt cô lấp lánh những niềm vui, như thể trái tim cô vẫn đang đập nhanh trong trải nghiệm đầu tiên. Chisaki nhìn Ryo với nụ cười ấm lòng, nhưng bên trong cô lại đang rối bời bởi một vấn đề nào đó.
Bản thân vấn đề không hề nghiêm trọng, nhưng nó lại là một vấn đề quan trọng đối với Chisaki.
Vấn đề là Ryo không nhận thức được mình là một cô gái vô cùng xinh đẹp.
Hay, chính xác hơn, phải làm sao để khiến cô bé chịu nhìn vào những người xung quanh đây. Ryo tự nhận thức được vẻ ngoài hút mắt của mình, nhưng cô bé lại không hiểu được điều đó ảnh hưởng như thế nào đến những người xung quanh.
Một ví dụ là chuyện đã từng xảy ra trước đây, Ryo từng ra ngoài đường với độc một chiếc áo phông. Nguồn cơn của sự cố là từ ảo tưởng của Ryo về ức chế nhận thức, thế rồi phản ứng của Ryo khi phát hiện ra sự thật lại không phải cảm giác khủng hoảng mà là sự xấu hổ. Không phải là một cái gì đó đặc biệt đối với con gái, mà chỉ đơn giản là xấu hổ khi bị bắt quả tang đi ra đường mà ăn mặc không đứng đắn, điều mà bất cứ ai cũng có thể cảm thấy.
Tuy nhiên, khi Chisaki nghe về vụ việc từ Ryo, ý nghĩ đầu tiên của cô là trước khi cảm xúc xấu hổ ập tới, có quá ít cảm giác khủng hoảng. Một bé gái ăn mặc nhếch nhác, đáng yêu một mình tản bộ ngoài đường, cũng may khi đó là ban ngày, chứ nếu mà là ban đêm hay ở một nơi xa xôi hẻo lánh nào đó, Ryo đã có thể gặp nguy hiểm.
Câu chuyện hôm nay cũng vậy, Ryo bảo rằng có nhiều người nhìn theo khi cô bé trên đường đến nơi hẹn, nhưng cô lại không nhận ra rằng đó là vì vẻ ngoài vượt trội của mình. Cô bé thường không ra ngoài nhiều, vì thế mà không gặp vấn đề gì cho đến nay, nhưng nếu không giải quyết sớm, cô bé có thể gặp rắc rối vào một ngày nào đó.
Chisaki nắm tay chuẩn bị và dõi theo Ryo, quyết tâm nói với cô bé vào cuối buổi hẹn hò hôm nay, cô phải nói rõ với Ryo một lần và mãi mãi. Để không phải lo lắng về hậu họa sau này.
「Ryo-chan...?」
Theo chân Ryo, Chisaki đã đến một không gian triển lãm khá tối từ lúc nào không hay. Bởi đang là kỳ nghỉ hè, mà số lượng người qua lại là rất đông và cô không thể tìm thấy Ryo đâu cả.
Không muốn lớn tiếng, Chisaki đi quanh không gian triển lãm với tốc độ nhanh, nhưng cô không thể nhìn thấy màu tóc đặc biệt của Ryo. Chỉ đến lúc này, cô mới hiểu rằng Ryo đã đi lạc.
Dẫu có ngoại hình như một đứa trẻ, nhưng Ryo thực ra là một người lớn có trình độ văn hóa phổ thông. Cô bé cũng có điện thoại di động riêng, vì vậy không cần phải lo lắng quá nhiều. Chisaki nghĩ vậy và cố gắng liên lạc với cô qua một ứng dụng nhắn tin, nhưng không có phản hồi nào hết. Và khi cô gọi và nhìn vào màn hình điện thoại, nó thông báo rằng thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được hoặc ngoài vùng phủ sóng. Với tất cả những lo lắng mà đã có cho đến thời điểm này, một vài ý nghĩ khó chịu hiện lên trong tâm trí Chisaki.
Giả sử Ryo bị lạc, thì sẽ ổn thôi. Dù là sẽ rất xấu hổ cho Ryo, nhưng cô bé có thể đến gian trẻ em lạc và nhờ nhân viên thông báo qua loa phát thanh và mọi chuyện sẽ được giải quyết nhanh chóng.
Nhưng giả sử rằng đây là một vụ bắt cóc. Vì Ryo là một Ma Pháp Thiếu Nữ, chuyện không đáng quan ngại cho lắm, nhưng nếu cô bé bị bất tỉnh hoặc bị bịt miệng, Ma Pháp Thiếu Nữ sẽ mất đi khả năng sử dụng phép thuật. Và mặc cho từng là một người đàn ông trưởng thành, Ryo của bây giờ chỉ là một cô bé 10 tuổi. Đến cả Chisaki còn hơn cô bé về khả năng thể chất đơn thuần.
Ryo vẫn còn là một đứa trẻ, chưa đủ lớn để phải chịu những ánh mắt và ham muốn hèn hạ như vậy từ những người lớn thông thường. Nhưng có những ngoại lệ ở khắp mọi nơi.
Chisaki càng nghĩ, suy nghĩ của cô càng nghiêng về hướng tiêu cực. Đôi chân cô lang thang đến gian trẻ lạc, đủ chậm để tránh va vào ai khác trong đám đông, cô cảm tưởng như mình sắp chạy tới nơi rồi.
「Chúng ta đi tiếp nhé?」
「Ừm...」
Bỗng nhiên, Chisaki khựng lại khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc ở gần đó. Từ khóe mắt, cô thấy Ryo đang đi theo một người phụ nữ trưởng thành lạ mặt.
「Ryo-chan!」
「A, Chisaki-san!」
Khi Chisaki gọi to tên cô, Ryo quay lại và gọi tên Chisaki với vẻ mặt nhẹ nhõm.
Thấy vậy, người phụ nữ dắt tay Ryo mỉm cười hiền từ.
「Mừng là cháu đã tìm thấy bạn mình.」
「Vâng ạ. Cháu cảm ơn cô rất nhiều ạ.」
「Cô đã trông nom Ryo-chan phải không ạ? Cảm ơn cô rất nhiều.」
「Không có gì, giúp đỡ nhau là điều nên làm. Thế nhé, hai đứa nhớ nắm tay nhau để không bị lạc lần nữa nha. Cô đi đây, có duyên gặp lại.」
Chisaki và Ryo cùng cảm ơn người phụ nữ với một cái nhìn nhẹ nhõm. Người phụ nữ để họ nắm tay nhau và rời đi.
「Ryo-chan, tới đây một lát.」
「Eh? Ch–Chisaki-san? Chị có giận không ạ...?」
Giây phút Chisaki kéo tay Ryo và bắt đầu rời đi, Ryo hỏi với giọng trầm và run rẩy như thể cảm nhận được tâm trạng không tốt của Chisaki. Tuy nhiên, Chisaki không trả lời.
Cả hai trở lại không gian triển lãm tối tăm, nơi họ vừa lạc nhau trong im lặng, và Chisaki dừng lại bên bức tường trống không, nơi không có triển lãm và không có ai xung quanh.
「U–Uhm, Chisaki-san? Em xin lỗi, em đã bị lạc.」
Ryo xin lỗi một cách sợ hãi, nhầm tưởng rằng Chisaki đang tức giận bởi cô vì để bị lạc. Nhưng đó không phải là điều Chisaki tức giận. Tất nhiên, Chisaki rất lo lắng về sự biến mất của Ryo, nhưng cô cảm thấy nhẹ nhõm vì Ryo an toàn hơn là tức giận.
Chisaki tức giận là bởi Ryo dễ dàng đi theo một người lạ sau khi bị lạc.
「Ryo-chan, em có biết cái cô vừa nãy không?」
「Eh? Không, em chưa gặp cô đó bao giờ cả.」
「Vậy tại sao em lại cố đi với cô ta?」
「Em bị tách khỏi Chisaki-san, và lúc em đang tìm chị, thì cổ bảo rằng sẽ đưa em đến gian hàng trẻ lạc. Điện thoại của em đã hết pin nên em nghĩ như vậy sẽ là tốt nhất...」
「Ryo-chan...」
Trong khi trả lời các câu hỏi được đặt ra với giọng trầm thấp, Ryo lùi lại dưới áp lực từ từ tiếp cận của Chisaki, và cuối cùng lưng cô chạm vào tường. Ngay khi cô không thể lùi lại được nữa, Chisaki ấn mạnh một tay vào tường. Một âm thanh nhỏ, buồn tẻ vang vọng, và vai của Ryo nhảy lên trong giây lát.
「Ryo-chan bây giờ là con gái đấy?」
「V–Vâng. Đúng vậy.」
「Không phải chị đã bảo em là không được đi theo người lạ sao?」
「Eh, n-nhưng đó là một người phụ nữ, và... Bên cạnh đó, em còn là một Ma Pháp Thiếu Nữ, nên là...」
「Ryo!」
Chisaki có vẻ rất khó chịu và nắm lấy cả hai cổ tay của Ryo, đẩy cô vào tường. Cánh tay cô bé mảnh khảnh đến nỗi cô lỡ tay bẻ gãy nếu dồn thêm lực, và Chisaki đã tính nới lỏng tay trong giây lát, nhưng sau đó cô đổi ý, trái tim cô mất kiểm soát và tay cô lại siết chặt hơn nữa.
Chưa kể tới biến thân thành Ma Pháp Thiếu Nữ, Chisaki đã 14 tuổi và Ryo mới chỉ 10 tuổi, vì vậy sự khác biệt về thể chất là không thể bàn cãi. Kể cả Ryo có cố hết sức để trốn thoát, cô bé sẽ không thể thoát ra được.
(Có lẽ là bởi cô bé từng là đàn ông. Ryo-chan, em biết tất cả, và cũng chẳng biết gì hết.)
「Chi–Chisaki-san? Đau, đau em, đau em.」
「Đừng cố kháng cự. Không phải cứ là phụ nữ thì an toàn đâu đấy biết không?」
「Hyyyyy!」
Chisaki thì thầm vào tai Ryo và thổi nhẹ vào tai cô bé, còn Ryo vặn vẹo như bị nhột. Nhưng tay cô bị trói chặt và cô không thể trốn thoát.
「Nè? Chisaki-san?」
「Nếu bị bịt miệng thế này, thì em có là Ma Pháp Thiếu Nữ hay không cũng chẳng quan trọng.」
「Uhm, chị làm gì vậy...?」
Nói rồi, họ xích lại gần nhau đủ để nghe được tiếng thở dốc, Chisaki nhìn thẳng vào đôi mắt Ryo. Chỉ cần bước thêm một bước, hay một cú đẩy nhẹ vô ý từ phía sau, và đôi môi họ có thể đã chạm nhau. Tuy nhiên, Ryo không sợ hãi hay xấu hổ, như thể cô không nắm bắt được bầu không khí trước sự đột ngột của tình hình.
Nhìn thấy phản ứng ngây thơ của Ryo, Chisaki ngay lập tức trở nên xấu hổ, buông tay ra và quay mặt đi.
「Đ–Đùa thôi! Chỉ vì là phụ nữ không có nghĩa là an toàn, em phải cẩn thận hơn nghe chưa!」
「Ah, em hiểu rồi. Vậy ra, đó là chuyện chị muốn nói. Em xin lỗi vì đã không hiểu bởi chuyện xảy ra quá đột ngột. Vâng. Đến vừa nãy em vẫn không thoát ra chút nào, em cần phải cẩn thận hơn.」
「Đúng đấy! Chị lo lắm đấy biết không!」
Chisaki nói đùa, vỗ tay và ngước mắt lên. Bóng tối của căn phòng che giấu sự thật rằng khuôn mặt của Chisaki đã đỏ lên như một quả trứng luộc mà Ryo không nhận ra.
☆☆☆
Khoảnh khắc nhìn thấy phản ứng ngây thơ của Ryo, Chisaki đã…
① lập tức quay đi chỗ khác vì xấu hổ
② À úúúúúúúúúúúúúúúúúúúúúúúúúú
Chương này mà được 10 bình luận thì biết đâu chúng ta sẽ có một cái [ IF ]?