「Thay vì lời xin lỗi đơn thuần, ta có hai điều muốn mọi người lưu ý. Trước hết, ta muốn đính chính một điều mà có lẽ mọi người đã hiểu lầm. Bọn ta không phải là những kẻ cực đoan của phe tự nhiên.」

「là cô tự hành động bất kể phe phái phải không? Tôi biết chuyện đó.」

「... Ta hiểu, có vẻ như cô sở hữu một mạng lưới thông tin tuyệt vời.」

Đó là những gì Knuckle–san đã nói với chúng tôi trước đây. Nếu suy xét dựa trên những gì nghe ngóng được từ hạ tầng của phe tự nhiên, thì không chắc phe tự nhiên đã có liên quan đến cuộc đột kích này.

「Đây là một phương hướng mà bọn ta không nhận thức chính xác, nhưng có lẽ những kẻ cực đoan của phe tự nhiên biết rằng bọn ta đã chiếm đóng thị trấn Sakura trong khoảng một tháng qua. Và có thể nghĩ rằng nơi đây đã là lãnh thổ của phe tự nhiên.」

「Khoan đã, như vậy có vẻ không đúng. Nếu những kẻ cực đoan đó cố gắng đến thị trấn Sakura, bọn chúng sẽ nói chuyện với những kẻ đang chiếm đóng thị trấn mới phải chứ? Không có gì như vậy sao?」

「Phe tự nhiên không phải là một khối thống nhất. Ta nghĩ rằng hầu hết thành viên trong phe đều đang cố cướp lấy thành tích chiếm đóng bãi săn.」

「Đó là một khả năng. Mọi người không nên coi bọn ta và chúng là những Ma Pháp Thiếu Nữ nằm trong cùng một phe, mặc dù phương tiện bọn ta sử dụng là như nhau. Ta hiểu rằng những gì bọn ta đã làm là tội lỗi không thể tha thứ. Nhưng bọn ta vẫn đủ lý trí để không vượt qua ranh giới. Còn bọn chúng là những con thú. Nếu mọi người đụng độ với những kẻ cực đoan và bị đánh bại, không thể nói trước chúng sẽ làm ra chuyện gì.」

Samurai Peach–san chờ đợi câu chuyện của Marine–san kết thúc, nhưng Marine–san khẳng định dự đoán của Knuckle–san và tiếp tục cuộc trò chuyện.

Thật vậy, chỉ nhìn vào kết quả, không ai bị thương nặng trong cuộc xung đột này. Dù tôi rất đau đớn khi phải thừa nhận điều đó, Marine–san có lý. Có những con thú trên thế giới này dường như không xem con người là con người. Marine–san và đội của cô có thể bị ruồng bỏ, nhưng họ không phải là thú vật.

「Ở thị trấn Sakura, có Phù Thủy Gió–dono. Bởi vậy mà tổ đội của Marine–kun đã thuê Phù Thủy Can Trường–dono làm hậu thuẫn, nhưng liệu nhóm cực đoan đó có phương thức để đối phó với Phù Thủy Gió–dono không?」

「Bọn tôi không biết nhiều về chuyện đó. Tuy nhiên, có thể chúng lạc quan cho rằng vấn đề với Phù Thủy Gió–sama đã được giải quyết do lãnh thổ bị chiếm đóng mà không có thương vong gì. Hoặc có thể bọn chúng có Phù Thủy Băng chống lưng.」

「Đề phòng vẫn là hơn, nhưng tất cả cũng chỉ là khả năng, phải chứ? Đối với vấn đề này, lời cô nói như thể chắc chắn rằng những kẻ cực đoan đang nhắm vào Thị trấn Sakura vậy.」

「Đó là một điều khác mà tôi muốn nói. Không phải ngẫu nhiên mà tôi, Dryad và Shadow lại lập đội, mà là nhờ sự hướng dẫn của một người. Tôi đang cố gắng gia tăng tiếng nói của mình trong phe, Shadow đang tìm một nơi nghỉ chân, và Dryad là vì mục đích nào đó. Và rồi, một tin nhắn từ một người không xác định đã được gửi đến Magiphone của bọn tôi. Tôi sẽ không đào sâu vào chi tiết, nhưng được dẫn dắt bởi tin nhắn đó, ba bọn tôi đã tập hợp lại với nhau, thuê Simera Cress–san làm hậu thuẫn, và tấn công thị trấn Sakura.」

「Vậy thì tôi hiểu rồi. Thế là, có một thủ phạm thực sự đã tập hợp ba người với cùng một mục tiêu và xui khiến tấn công thị trấn Sakura.」

「Tôi không có ý đổ lỗi, thế nhưng gọi bọn tôi là thủ phạm thực sự là một sự nhầm lẫn, bởi có một thế lực đang nhắm vào thị trấn Sakura. Bọn tôi không biết mục tiêu của kẻ đó là gì, nhưng bọn tôi tin rằng nếu kẻ đó biết rằng bọn tôi đã thất bại, rất có thể hắn sẽ lại cố gắng kích động cuộc chiến tiếp theo.」

… Có phải là ác quỷ không? Nhưng Marine–san và hai người đã tấn công đội của Elephant–san khi tôi và con quỷ đó đang trong tiệc trà, vậy nên cô ta chắc hẳn không tham gia vào cuộc tấn công này. Nếu mục tiêu là đưa tôi vào phe, thì thời điểm đó là sai. Trong một khắc, tôi nghĩ rằng có lẽ Marine–san và hai người kia chỉ là những bất thường ngẫu nhiên và mục tiêu thực sự là những kẻ cực đoan, nhưng điều đó có nghĩa là người đã gửi tin nhắn cho Marine–san và hai người còn lại không liên quan gì đến ác quỷ.

Tôi những tưởng mình đã giải quyết xong mọi rắc rối, sao hết chuyện này đến chuyện khác cứ tiếp tục xuất hiện thế!

「Cục Phép Thuật không thể tìm ra ai đã gửi tin nhắn đó sao? Cục Phép Thuật không can thiệp vào các cuộc đấu tranh riêng tư của các Ma Pháp Thiếu Nữ, nhưng nếu mọi chuyện đi quá xa, thì đó là một câu chuyện khác mà phải không? Cố gắng kích động hết cuộc chiến này đến cuộc chiến khác không phải là chuyện quá đáng sao?」

「Dẫu rằng không liên quan đến mấy cuộc chiến riêng tư, nhưng hành động của bọn ta cũng chẳng đáng khen ngợi gì, vì vậy mà cho đến tận bây giờ bọn ta vẫn chưa báo cáo lên cục. Nhưng ta sẽ báo cáo lại sau chuyện này.」

Marine–san trả lời câu hỏi của Elephant–san một cách ngoan ngoãn. Cô không thể bảo rằng khi cô đang lên kế hoạch tấn công một bãi săn thì nhận được tin nhắn từ một tài khoản không xác định dẫn ba người tới đây được.

「Không sao đâu! Bây giờ bọn em đã mạnh mẽ hơn, và bọn em còn có nhiều bạn bè đáng tin cậy!」

「... Eh!? Tôi–Có phải là về tôi không? Tất nhiên tôi sẽ chiến đấu khi thời điểm đến, nhưng tôi không muốn ngài hy vọng quá nhiều...」

「Em trông cậy vào chị, Shadow–san. Tất nhiên, bọn em cũng không có ý định thua.」

「Chà, chỉ cần núp trong bóng của tôi thì sẽ không sao hết!」

「Nếu có kẻ nào dám bén mảng đến thị trấn khi em vắng mặt, hãy gọi cho em ngay lập tức. Em sẽ quay về bất kể cách nào .」

Tôi biết rằng Elephant–san và những người khác đã trở nên mạnh mẽ hơn và không cần được bảo vệ nữa, nhưng tôi vẫn lo ngại. Nếu bọn chúng đến, tôi hy vọng chúng sẽ đến sớm. Tôi muốn biến chúng thành món thịt băm xay nhuyễn để không còn phải lo lắng về hậu họa sau này nữa.

「À hem, xin lỗi vì đã làm gián đoạn sự phấn khích, nhưng những kẻ cực đoan mà mấy người nhắc đến có phải là những kẻ này?」

Simera Cress–san, người đang mày mò Magiphone trong góc phòng, đột nhiên lên tiếng. Hay đúng hơn là cô ấy đã ở đó từ đầu. Chỉ là bọn tôi đã không để ý đến vì sự thiếu tương tác.

Không, hơn cả lời nói. Magiphone mà Simera Cress–san đưa về phía chúng tôi cho thấy khoảng một tá Ma Pháp Thiếu Nữ bị đóng băng và Permafrost–san đang chụp ảnh tự sướng với các tác phẩm điêu khắc băng với biểu tượng hòa bình trên tay.

Đây là gì...?

「Đó là, Phantom...!?」

「Nghiêm túc chứ!? Phantom là kẻ đứng đầu nhóm cực đoan cơ mà? Và nếu nhìn kỹ, tôi có thể thấy đồng lõa của Phantom trong bức ảnh...」

Marine–san là người đầu tiên bày tỏ sự ngạc nhiên, và Shadow–san tiếp theo, lẩm bẩm trong sự hoài nghi. Tôi không biết, nhưng tôi đoán người được nhắc đến là một Ma Pháp Thiếu Nữ có tiếng tăm trong giới.

「Blade và Press có biết người này không?」

「Chưa bao giờ nghe qua...」

「Mị cũng vậy...」

「Cô ta là một Ma Pháp Thiếu Nữ có tên tuổi trong số các Ma Pháp Thiếu Nữ thuộc dòng dõi tự nhiên.」

Nhóm của Elephant–san dường như không biết gì về người tên Phantom, nhưng Dryad–san có vẻ biết. Còn tôi thì chẳng biết mấy về dòng dõi tự nhiên.

「Trong Phe Tự Nhiên, Perma Frost–chan và Meteor–chan là nổi tiếng nhất, có thể nói rằng Phantom là người xếp thứ ba. Người ta hay nói rằng những người đứng đầu phe cực đoan và phe ôn hòa đều tài năng như nhau, và trong hình là

hai Ma Pháp Thiếu Nữ nắm đầu phe cực đoan, Phantom và Metal.」

「Vậy trong hình là những phần tử đáng gờm nhất của phe cực đoan?」

「Cô tìm thấy bức ảnh này ở đâu?」

「Nó được đăng trên trang cá nhân của Perma Frost-san. Cô ta đăng kèm dòng trạng thái đang đi chơi thì bị vướng vào mấy kẻ lập dị, vậy nên cô ta đã cho tất cả đi ngủ một thời gian. Thời gian là vào khoảng... ngay trước khi Cấp Công Tước xuất hiện.」

「... Quá tiện lợi để là sự thật, nhưng có thật chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên? Từ đầu việc Phù Thủy Băng–dono có mặt ở thị trấn Sakura đã là khó hiểu rồi. Tôi nghĩ cô ấy xuất hiện cùng lúc tham gia cùng với trận chiến, nhưng có vẻ như không phải vậy.」

「Đ–Đợi một chút. Phù Thủy Băng–sama cũng ở đây sao?」

「Hửm? Đúng, nhân tiện, ta quên nói. Nhớ lúc Cấp Công Tước xuất hiện không? Cô ta xuất hiện cùng lúc ta đến hiện trường. Điều đó là không thể trừ khi cô ta đã ở thị trấn Sakura ngay từ đầu.」

「Như đã đề cập trước đó, bọn tôi hoạt động độc lập với phe phái. Vậy nên tôi không biết rằng Phù Thủy Băng–sama đã đến thị trấn Sakura. Nếu là tham gia cùng pha cực đoàn thì còn có lý, đằng này lại là tấn công bọn chúng? Đừng bảo là ngay từ đầu ngài ấy đã giăng mẻ lưới để bắt hết những kẻ cực đoan...?」

「Ta không quan tâm, ta chỉ cần một chữ ký trong hợp đồng. Ta không rõ các thân chủ chiến thắng hay thất bại, nhưng ta chắc chắn đã hoàn thành các điều khoản trong hợp đồng. Ta còn phải đợi bao lâu nữa?」

「Ồ, phải rồi. Tôi xin lỗi vì sự chậm trễ này. Chừng này là thỏa đáng đúng chứ, Phù Thủy Can Trường–sama?」

「Ừm, chắc chắn rồi. Và, nếu thân chủ còn cần bất cứ điều gì khác, xin vui lòng mà tìm đến dịch vụ của ta. Phù Thủy được giảm giá đặc biệt, vậy nên hai người không cần phải ngại ngùng.」

Tôi có thể nói gì đây, Simera Cress-san là người thích hành động theo nhịp độ riêng. Nếu chỉ nghe đến đây, tôi thường tự hỏi chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô ấy thậm chí còn cố chào hàng bọn tôi và rồi đơn giản là rời đi.

Cơ mà, chà, cũng nhờ Simera Cress–san, mà bọn tôi mới biết rằng những kẻ cực đoan đã bị đẩy lùi, tôi nên biết ơn thì hơn.

「Có rất nhiều chi tiết không hợp lý, nhưng em nghĩ rằng hiện tại vấn đề đã được giải quyết ổn thỏa.」

「Vâng, tôi cho là vậy... Tôi xin lỗi Elephant–san vì sự bất tiện mà bọn tôi đã gây ra, tương tự với Phù Thủy Gió-sama và sau đó là Phù Thủy Bành Trướng–sama. Tôi chân thành xin lỗi vì đã làm phiền hai ngài.」

「Ah, x–xin lỗi.」

「Tôi xin lỗi vì đã làm phiền.」

Shadow–san và Dryad–san làm theo Marine–san và cúi đầu thật sâu. Cá nhân tôi vẫn còn tức giận, nhưng tôi sẽ không nói bất cứ điều gì miễn là Elephant–san thấy thỏa đáng. Hãy cố gắng hết sức để không phụ lòng Elephant–san nhé.

「Cái gì vầy nè, ta đang chứng kiến khung cảnh gì đây. Ta thấy bây cúi đầu cũng thành khẩn đấy Dryad. Hửm? Bây giờ bây cảm thấy thế nào? Bây cảm thấy thế nào khi cúi đầu trước ta, kẻ mà trước đây bây coi thường?」

「Tsk, mày vẫn xấu tính như ngày nào... Nói cho mà biết, tao chân thành xin lỗi Blade–chan và nhóm của con bé, nhưng tao vẫn nghĩ tốt hơn là mày nên bỏ làm Ma Pháp Thiếu Nữ đi thì hơn đấy.」

「Ê... ê, không chút hối hận nào luôn hả? Đấy mà là cách nào nói chuyện với Phù Thủy à? Ta đã kỳ vọng chí ít bây sẽ hiểu chuyện bằng một nửa Marine–kun.」

「Nói chuyện với mày đúng làm tao tức điên lên được...」

Tôi cảm thấy Extend–san thậm chí còn khó chịu hơn cả khi nãy. Trước đây, tôi đã nghĩ rằng Dryad–san có thể là một Ma Pháp Thiếu nữ có vấn đề nên mới không hòa hợp với Extend–san, nhưng vào lúc này, tôi nghĩ có lẽ Extend–san mới là người có vấn đề.

「Chị sẽ đi ngay bây giờ. Có một người đang đợi chị trở về.」

「Được rồi. Khi cô ấy thức dậy, hãy dành cho cô ấy thật nhiều lời khen nhé.」

「Ừm, chị biết rồi. Cảm ơn em, Blade–chan.」

Blade–san tươi cười nắm lấy bàn tay mà Dryad–san đưa ra. Tôi chưa nghe chi tiết về tình hình, nhưng có vẻ như Dryad–san có lý do riêng khác với xâm chiếm lãnh thổ. Tôi mừng là Blade–san đã có thể giải tỏa được nỗi bất bình.

「Ta cũng sẽ rời đi. Mặc dù bọn chúng đã bị đẩy lùi bởi Phù Thủy Băng–sama, bọn ta vẫn phải suy nghĩ biện pháp đối phó với những kẻ cực đoan bị đóng băng. Đây là vấn đề riêng của phe tự nhiên, xin hãy để việc dọn dẹp cho ta.」

「Mị tin tưởng vào chế đó nha.」

「Em là một người khó đoán. Ta biết nói thế này là tự phụ, nhưng để đánh bại ta ngay sau khi đạt tới Phase 2 là một chiến thắng lớn đó chứ? Em có thể tự hào hơn một chút về bản thân.」

「Nếu là đó một trận chiến sòng phẳng, mị sẽ tự hào mà khoe khoang cho cả thiên hạ biết.」

「Hmmm, thú vị. Lần sau ta sẽ không thua.」

Marine–san và Press–san bắt tay nhau với một nụ cười gượng gạo, như thể họ là những người bạn tốt vậy. Đây có phải là một bộ truyện tranh thời Showa nơi tình bạn phát triển thông qua chiến đấu không? Đây là một sự phát triển mà tôi không tài nào hiểu nổi.

「Ah— Vậy thì, tôi sẽ ở lại đây... Tôi cũng cần chuẩn bị để chuyển căn cứ...」

「Chị có hành lý hay gì đó không? Để em giúp nha?」

「Eh!? K–Không, không, tôi có thể tự mình làm được.」

「Có vấn đề gì với việc Elephant–san muốn giúp cô vậy?」

「Hieeek! Tôi–tôi–tôi–k– kh–không–ph–phàn nàn gì h-hết! Xin cảm ơn Elephant-sama!」

「Ta cũng sẽ giúp.」

「Hieekk!」

Cô ta sợ hãi đến mức thô lỗ mỗi khi nhìn thấy mặt tôi từ một lúc trước.

Tôi chỉ đang cố giúp thôi mà.

「Phù Thủy Gió–dono, tại sao cô không rút lại sự đe dọa đang len lỏi trong lời nói trước khi nói chuyện với Shadow-kun nhỉ? Thành thật mà nói, tôi cũng đang run rẩy tự hỏi khi nào phép thuật của cô sẽ bay ngang qua chỗ tôi.」

「Nhưng em đâu có đe dọa chị ta.」

Chỉ là tôi không thích mà thôi. Từ quan điểm của Extend–san, nghe có vẻ như tôi đang ghen tị với Shadow–san, rồi tức giận một cách trưởng thành và non nớt. Cơ mà tôi là một người trưởng thành đáng kính. Tôi sẽ không bao giờ làm một điều đáng trách như vậy.

「Thôi nào, Sylph–chan, mọi chuyện đã kết thúc rồi, nên hãy hòa thuận với nhau nhé.」

「... Nếu là chị muốn, Elephant–san.」

Tôi không có đe dọa hay gì hết, chỉ là tôi cảm thấy vô cùng khó chịu. Nhưng Elephant–san đã quở trách, vậy nên tôi chậm rãi hít thở sâu để bình tĩnh lại.

「... W–Wow, Elephant-sama sai khiến được cả một Phù Thủy...」

Nhìn thấy cuộc trao đổi của chúng tôi, Shadow–san tỏ vẻ rùng mình và kính cẩn nhìn Elephant–san.

Không phải là tôi nghe lời hay gì, nhưng đúng như Shadow–san đã nói, Elephant–san thực sự rất tuyệt vời. Xem như cô ta cũng biết nói chuyện đôi chút.

Vann: đây là chương cuối cùng của chapter 2, còn 10 chương giải trí và chúng ta sẽ bước sang chapter 3, chắc để dịch 1 thể rồi làm cái event chuyện cười