Diest Cấp Công Tước hình rùa bị vô vàn sợi tơ quấn chặt và trói xuống mặt đất, nói là vậy nhưng vẫn để hở ra một số nơi trên bề mặt cơ thể bởi nếu không có khoảng trống nào thì chúng tôi không thể tấn công nó được. Như tôi có thể thấy khi đến gần như thế này, đó là một Diest khổng lồ như quả núi. Bào mòn sinh vật này sẽ là một nhiệm vụ khó khăn, kể cả đối với ba Phù Thủy cùng hợp lúc. Extend–san đã đi đâu nhỉ?
Tôi quan ngại rằng nguyên nhân là do Perma Frost–san. Tôi không muốn nghĩ về điều đó, nhưng có lẽ Perma Frost–san và Extend–san đã đụng độ, giống như Simera Cress–san và tôi.
「Tornado Mixer • Quadra.」
「Cực Đại Quật Tước Viên Trùy Băng • Maximum Drill Icicle!」
Tôi lo ngại, nhưng ngay bây giờ chúng ta nên tập trung vào trận chiến trước mắt. Nếu để thua ở đây, tôi sẽ không thể quan tâm đến sự an toàn của Extend–san.
Bốn cơn lốc xoáy gầm rú và cạo sạch bề mặt Diest.
Tuy nhiên, phần tương ứng với mai rùa khá cứng và không chịu nhiều thương tổn. Tôi chuyển mục tiêu sang gốc chân trước bên trái và để cơn lốc xoáy xâm nhập vào cơ thể Diest từ đó.
Simera Cress–san đang chui vào khoảng trống dưới bụng Diest hình rùa và tấn công liên tục từ vài phút trước. Cô ta mạnh đến nỗi khó thể tin rằng mới đây còn bị lốc xoáy của tôi đánh cho be bét máu. Mỗi cú đánh tạo ra một vết lõm lớn như muốn khoét phần thịt bên trong ra. Có lẽ bởi cô vô cùng tin tưởng ác quỷ. Tôi nghĩ rằng chỉ cần Diest thả lỏng tứ chi và ngã xuống, cô sẽ bị nghiền nát, nhưng có vẻ như cô tin rằng những sợi chỉ của ác quỷ sẽ ngăn chuyện đó xảy ra.
Chiếc máy khoan băng lớn được tạo ra bởi Perma Frost–san bắt đầu quay với tốc độ cao trong không khí và xuyên qua mai rùa của Diest với âm thanh rít lên của mũi khoan va chạm với bề mặt cứng. Mũi khoan tiếp đà xuyên qua cơ thể của Diest và dừng lại giữa chừng.
Diest vươn rộng những xúc tu mỏng manh, quằn quại về phía chúng tôi dưới sự tấn công nặng nề, nhưng tất cả chúng đều bị cắt đứt và biến mất, hoặc vướng vào các sợi chỉ trên đường đi. Có vẻ như ác quỷ không nói qua khi bảo sẽ lo liệu các cuộc phản công.
Tôi đã sử dụng Fly Wing để có thể né tránh kịp thời, nhưng có vẻ như là không cần thiết, thế nên tôi quyết định đáp xuống mặt đất và tập trung vào việc kiểm soát cơn lốc xoáy. Thế này là đủ để tôi tiến xa thêm một chút.
「Tước Tán Long Quyển • Lục Liên – Tornado Mixer • Quadra.」
「Băng Hoa • Icicle Devourer.」
Hai cơn lốc xoáy nữa được thả ra từ đầu cây gậy lớn để tăng tốc độ đào sâu bên trong cơ thể Diest. Ngoài ra, một bông hoa băng lớn nở ra từ cái lỗ khổng lồ mà Perma Frost–san đã tạo ra trên cơ thể Diest. Quan sát xa hơn, tôi sẽ thấy ngọn giáo giống như băng với một đầu cong sắc nhọn nhô ra từ tất cả các bộ phận của cơ thể, xuyên qua cả sợi chỉ của ác quỷ. Thế có nghĩa là nó đã bén rễ trong Diest và nở rộ?
「Tán Biện Băng Nhận • Frozen Cutter.」
Lần này, mỗi cánh hoa nở rộ trở thành một lưỡi dao sắc bén và bắt đầu cắt xuyên qua cơ thể Diest. Tôi có thể nói gì đây, toàn bộ chuỗi phép thuật giống như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp. Tôi không nghĩ cô ấy là một Phù Thủy thuộc cùng một dòng dõi tự nhiên. Có lẽ chỉ là số phép thuật mà tôi có thể sử dụng quá hạn chế đối với một Phù Thủy. Phép Thuật Môi Trường cũng là phép thuật được thức tỉnh sau sự thất vọng vì không thể bắt được Extend–san với Tornado Mixer. Tôi nghĩ thật khó để học một phép thuật mới trừ khi hoàn cảnh bắt buộc.
Vài phút trôi qua mà không có bất kỳ nguy hiểm nào, và dù phải mất một chút thời gian, cuối cùng với ba người bọn tôi, Simera Cress–san và Perma Frost–san, đã có thể bào mòn và thành công đánh bại Cấp Công tước.
Tuy nhiên, đây không phải là một chiến thắng để chúng tôi vui mừng một cách vô điều kiện. Thành thật mà nói, miễn là ác quỷ ra tay, thì bất kỳ Phù Thủy nào khác đều có thể làm được, hoặc thậm chí một Ma Pháp Thiếu Nữ Phase 2 cũng có thể xoay xở. Những sợi tơ trói ổn định đến mức không có một đòn phản công nào từ Diest có thể chạm đến chúng tôi.
Tôi được nghe kể rằng ghế 1 và ghế 2 trong tiệc trà là những người có thể tự mình đánh bại Cấp Công tước, nhưng có lẽ là cả ác quỷ nữa, cô ta chỉ thiếu đi hỏa lực cần thiết và thực sự đủ mạnh để tự mình hạ gục Cấp Công Tước.
Tôi đã lo lắng vì đây là lần đầu tiên chiến đấu với Cấp Công Tước, nhưng kết quả đã cho thấy rằng nỗi sợ hãi của tôi đối với ác quỷ không chỉ là sự hiểm ác, mà còn là khả năng vững chắc của cô ta.
Nếu là đồng minh, sẽ vô cùng đáng tin cậy, nhưng nếu là kẻ thù tiềm năng, thì sẽ thực sự rắc rối.
「Làm tốt lắm mọi người. Đây vô tình là một khóa huấn luyện trong khu vực mà Sylph–san đang hoạt động.」
「Vậy còn những Ma Pháp Thiếu Nữ khác thì sao? Họ sẽ không bị cuốn vào phép thuật môi trường của ai đấy chứ?」
「... Ta đã giải cứu và sơ tán họ đến Thế Giới Phép Thuật.」
「Vậy ra đó là lý do tại sao cô chậm chạp một cách kỳ lạ. Hahaha, rốt cuộc thì bọn chúng là đồng minh của cô phải không?」
「Tch, làm ơn đừng nói chuyện với ta như quen thân lắm. Ta vẫn chưa tha thứ cho ngươi đâu.」
「Đừng nói thế. Ta chỉ đang làm công việc của mình thôi mà.」
「Ahh, bé nhớ rồi, ban nãy có mấy chị xấu tính chọc giận bé, nên bé đã đóng băng hết bọn họ lại ehe.」
「「Hả...?」」
Vụ việc đã được giải quyết mà không có bất kỳ thương vong nào về người, và khi tôi đang bắt đầu suy nghĩ về cách giải quyết tranh chấp lãnh thổ, thì tôi nhận được một lời bình luận ngây thơ từ Perma Frost–san, khiến tôi cứng đờ trong giây lát. Không, tôi không phải là người duy nhất bị bất ngờ và hét lên ngờ nghệch. Đến cả bản thân ác quỷ, và Simera Cress–san, cũng ngạc nhiên.
Theo hướng dẫn của Perma Frost, chúng tôi đến một nơi mà có thể thấy một Extend–san với vẻ mặt không sợ hãi, toàn thân chìm trong băng. Cô ấy trông giống như một bức phù điêu được khắc nên bởi bàn tay của người nghệ sĩ tài hoa.
「Ừm... Cô ấy, vẫn còn sống, phải không...?」
「Không sao đâu, không sao đâu! Băng của bé không chỉ là băng nghen! Nè, rã đông!」
「——Expand M... Hử? Không phải là Phù Thủy Gió–dono đó sao? Ồ!? Tại sao cả Phù Thủy Tơ–dono và Phù Thủy Can Trường–dono cũng ở đây? Tình hình thế nào rồi?」
Khi tôi hỏi với giọng run rẩy, Perma Frost mỉm cười hạnh phúc và hủy bỏ phép thuật. Sau đó, băng tan trong nháy mắt, và Extend–san bắt đầu di chuyển như thể không có gì xảy ra. Nghe được câu nói ngắt quãng, có thể thấy cô ấy đã bị đóng cứng trong băng khi đang cố niệm chú giải phóng... Và dường như cô còn không nhận ra điều đó.
Vì đã có thể sử dụng phép thuật môi trường và phép thuật phòng thủ, nên tôi không còn bị đánh đơn phương nữa, nhưng ngay cả như vậy, Extend–san vẫn là một Phù Thủy mạnh hơn tôi trong một trận chiến giữa các cá nhân. Tôi cảm thấy quá khó tin khi Extend–san thậm chí còn không nhận ra rằng cô đã bị trúng đòn, chứ đừng nói đến việc có thời gian để niệm chú giải phóng.
「Ah, Extend. Xin lỗi, hợp đồng đã hết hạn. Có vẻ như khách hàng của ta đã thất bại khá nặng, và các điều khoản đã được thỏa mãn.」
Kết quả của trận chiến, mà chúng tôi đã xác nhận khi đến đón Blade–san và Press–san trên đường đi, đã được thông báo cho Simera Cress–san. Có vẻ như Simera Cress–san đã xác nhận điều đó với khách hàng, và cô ấy không còn muốn chiến đấu với tôi sau khi được thông báo rằng hợp đồng đã kết thúc. Tuy nhiên, như thế không nghĩa tôi cho qua vụ này.
「Sao?... Nhìn gì??」
「Nè nè, mấy chị không làm gì nữa là bé đi về ớ! Bé mệt òy!」
「Frost–san, chị nghĩ ít nhất em cũng nên gửi lời xin lỗi đến Extend–san.」
「Không phải lỗi của bé! Là chị đó nói nhăng nói cuội rồi tấn công bé trước!!」
「Ahh, không, Phù Thủy Tơ–dono, tôi hình dung ra được những gì đang xảy ra rồi, sự thật là Phù Thủy Băng–dono chưa làm chuyện gì đáng để xin lỗi cả. Đây là kết quả của một cuộc chiến công bằng. Tôi xin lỗi vì đã hơi liều lĩnh, Phù Thủy Băng–dono.」
「Hứ—! Bé hổng biết gì hết! Bleh—!」
「Frost–san!」
Perma Frost–san chạy đi để thoát khỏi sự khiển trách của ác quỷ. Tôi phải nói gì đây, cô ấy là một Phù Thủy có ngoại hình trẻ con và tính cách tương xứng với lứa tuổi. Tôi không nghĩ mình có thể trông cậy vào thang đo độ tuổi, vì cô ấy sử dụng phép thuật đa dạng và mạnh mẽ hơn tôi rất nhiều.
「Tôi rất vui khi có thể xác nhận rằng Extend–san vẫn an toàn. Thật tiếc là cô không thể góp mặt trong cuộc chiến chống lại Cấp Công Tước.」
「Chờ một chút!? Cấp Công Tước!? Tôi hiểu rồi, vậy nên Phù Thủy Tơ–dono mới ở đây. Tôi đã lấy làm lạ khi Phù Thủy Gió–dono lại an phận đứng bên Phù Thủy Can Trường–dono, có vẻ như đây là câu trả lời cho mọi chuyện.」
「... Xin chị đừng nói như thể em hung hãn lắm.」
「Ủa chứ không phải à? Cô không nghĩ bản thân mình bạo lực à?」
「!?」
Điều đó không thể là sự thật. Dù sao thì tôi cũng là một người trưởng thành đã ba mươi tuổi đầu. Tôi không nói rằng mình là người thông minh nhất trên thế giới, nhưng tôi có thái độ nhẫn nhịn cần thiết để sống trong xã hội. Tôi là một người rất lý trí.
「Tôi đã hiểu được tình hình, nhưng xin hãy giữ cuộc xung đột nội bộ ở mức tối thiểu. Nếu như Phù Thủy không thể chiến đấu chỉ vì chuyện này thì thật chẳng ra thể thống gì.」
「Vâng, em sẽ ghi nhớ điều đó.」
「Cái đấy phụ thuộc vào yêu cầu, vì vậy ta không thể đưa ra bất kỳ lời hứa nào. Ta chỉ dám nói rằng mình sẽ cố gắng hết sức.」
「Còn tôi sẽ triệt để quét sạch mọi tia lửa có thể rơi vào mình.」
「... Vậy thì, hẹn gặp lại mọi người tại tiệc trà. Và Simera Cress–san, vui lòng tham gia nếu có thể.」
「Ta sẽ đi nếu có thể.」
Ác quỷ dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng cô ta chỉ nói mấy câu vô hại rồi dịch chuyển đi.
「Vậy thì, ta nghĩ đã đến lúc chúng ta phải đi rồi.」
「Há? Ngươi định đi cùng bọn ta đấy à?」
「Dù sao thì chúng ta cũng sẽ đến cùng một nơi, phải chứ? Ta cũng cần xin chữ ký của khách hàng.」
「Phù Thủy Can Trường–dono, cô vẫn định che giấu khách hàng của mình sao?」
「Ta sẽ không để lộ thông tin khách hàng, một phần là từ đầu nó đã quá hiển nhiên rồi.」
「Đúng vậy, nhưng...」
「Muốn làm gì thì làm.」
Thật lãng phí thời gian khi phải trải qua rắc rối trong việc từ chối cô ấy trước khi dịch chuyển.
Chúng tôi đã mất một thời gian dài để đánh bại Diest và có lẽ những Ma Pháp Thiếu Nữ đột kích lãnh thổ đã thức dậy. Tôi nghĩ Dryad–san sẽ ổn thôi vì Blade–san dường như đã thành công trong việc thuyết phục cô ấy, nhưng tôi lo lắng về hai kẻ kia có thể làm gì đó.
Tôi sẽ đến đó càng sớm càng tốt.
「Cảm ơn ngài rất nhiều! Muôn lần đội ơn ngài! Elephant–sama! Ngài là thiên thần của lòng tôi~!」
Elephant và những người khác đã sơ tán đến một trung tâm huấn luyện dưới lòng đất trong Thế giới Phép thuật. Tôi đã chỉ định nơi đó khi kêu gọi sơ tán để chúng tôi có thể dễ dàng gặp nhau sau này.
「Tornado M—— Mưm!」
「Đợi đã! Bình tĩnh lại nào, Phù Thủy Gió–dono!」
「Hưmmmmmm!?」
Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi biết rằng tôi không thể cho phép cô ta, người đã là kẻ thù cho đến một lúc trước, chạm vào Elephant–san một cách vô cớ như vậy, vì vậy tôi quyết định cho cô ta một phát súng. Nhưng tiếng tụng kinh đã bị gián đoạn bởi Extend–san, người trông có vẻ tuyệt vọng và bịt miệng tôi lại. Tôi không muốn bị cản đường.
Ma Pháp Thiếu Nữ trong chiếc váy đen, tôi nghĩ cô ta là Shadow. Cô ấy còn được gọi là Phù Thủy G thì phải? Ngay khi tôi chĩa gậy, cô ta đã khóc lóc và ôm chầm lấy Elephant–san.
… Tôi không thích điều đó. Tôi sẽ làm cho con sâu mọt này biến mất ngay lập tức.
「Sylph–chan! Em ổn chứ? Có bị thương ở đâu không?」
「Vâng, em ổn. Bây giờ chị cảm thấy khá hơn chưa, Elephant–san?」
Trong khi tôi đang lầm bầm và quằn quại dưới bàn tay của Extend–san, Elephant–san, người đã giao Shadow–san cho Dryad–san, đã đến bên tôi. Tôi đã lo lắng vì cô có vẻ khó thở khi chúng tôi chia tay, nhưng cô ấy đã trở lại là Elephant–san tràn đầy năng lượng thường ngày.
「Chị chỉ hơi mệt chút, nhưng giờ thì đã hồi phục hoàn toàn!」
「Vậy thì tốt quá. Nhưng chuyện gì đã xảy ra?」
Tôi biết rằng Elephant–san và Press–san đã thắng và Blade–san đã thuyết phục được Dryad–san, nhưng tôi không biết chuyện gì đã xảy ra sau đó đã đưa mọi chuyện đến tình hình hiện tại.
「Đó là bởi vì tính tốt bụng của Ele–chan lại bộc phát.」
Theo Press–san, người đã cắt ngang cuộc trò chuyện từ bên cạnh, thì có vẻ đúng như vậy.
Thay mặt cho Shadow–san và Marine–san, những người đã bất tỉnh, Dryad–san xin lỗi Elephant–san và những người khác vì sự cố này. Dryad–san không phải là thành viên của Phe Tự Nhiên, và cô ấy có một mục tiêu khác ngoài chiếm đóng lãnh thổ, cô định nói với tôi điều đó, nhưng Blade–san đã ngăn lại. Elephant–san và những người khác không tiếp tục truy cứu vấn đề nếu Blade–san hài lòng, và tự họ đã giải quyết vấn đề với Dryad–san.
Thành thật mà nói, tôi nghĩ không chỉ Elephant–san mà cả Press–san cũng đủ ngọt ngào và tốt bụng để bị thuyết phục và tha thứ vì điều đó, nhưng không giống như hai người kia, Dryad–san ban đầu là một người hoạt động ở thị trấn này, nên chắc chắn có gì đó về cô ấy mà tôi không hiểu.
Vấn đề là những gì xảy ra sau đó. Shadow–san và Marine–san, hai Ma Pháp Thiếu Nữ Tự Nhiên này, dường như đã tấn công Elephant–san và nhóm của cô để chiếm đóng lãnh thổ. Sau khi tỉnh dậy, họ đã xin lỗi vì đã bị đánh gục, nhưng nếu chỉ vì thế mà xin lỗi, thì họ đã không làm điều này ngay từ đầu. Tôi cá là trong thâm tâm họ đang lên kế hoạch cho bước đi tiếp theo. Họ sẽ tấn công một bãi săn khác, hay sẽ tấn công thị trấn Sakura một lần nữa với lực lượng đông đảo hơn? Có là cái nào đi chăng nữa thì họ không phải là những Ma Pháp Thiếu Nữ nên để ngoài tầm mắt. Cả Blade–san và Press–san dường như đang gãi đầu không biết nên làm gì cho tốt nhất.
Nhưng trong tình huống như vậy, chỉ có Elephant–san là không giao động. Mặc dù đó là một loại chủ nghĩa lý tưởng có thể được gọi là ngây thơ, Elephant–san vẫn là người duy nhất thể hiện sự tồn tại của một Ma Pháp Thiếu Nữ.
Trước sự ngạc nhiên của họ, Elephant–san tìm đến và hỏi liệu họ có thể cùng nhau bảo vệ Thị trấn Sakura từ bây giờ không. Và kết quả là con bọ đen dính vào Elephant–san một cách nhớp nháp và quen thuộc.
「B–Bởi vì số lượng Diest đang tăng lên, và nếu chúng ta có thêm người bảo vệ thị trấn, đó sẽ là một điều tốt, phải không!? Nếu muốn chiến đấu ở thị trấn Sakura, tốt hơn hết là mọi người nên làm việc cùng nhau hơn là để các Ma Pháp Thiếu Nữ chiến đấu với nhau!」
Trước cái nhìn áp lực, thô bạo từ tôi và Extend–san, Elephant–san trở nên xấu hổ và nói không ngừng.
Ban đầu, Elephant–san ủng hộ trận chiến này để giành lại thị trấn vì cô muốn bảo vệ thị trấn Sakura, nơi cô sinh ra và lớn lên, bằng chính đôi tay của mình, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy muốn tự mình bảo vệ mọi thứ.
Tôi chỉ không thích ý tưởng lãnh thổ của mình bị chiếm đóng và cô ấy không thể hoạt động ở Thị trấn Sakura, và tôi không bận tâm chút nào về việc các Ma Pháp Thiếu Nữ khác đang bảo vệ thị trấn cùng tôi.
「Chị nói có lý.」
Đúng như mong đợi của Elephant–san! Cô bé chính là định nghĩa của một Ma Pháp Thiếu Nữ!
Tôi không thể làm ầm ĩ quá nhiều trước mặt người khác, vì vậy tôi giả vờ bình tĩnh và bị thuyết phục, trong khi bí mật khen ngợi thành quả của cả nhóm.
Nhiệm vụ của một Ma Pháp Thiếu Nữ là bảo vệ thị trấn, và sau đó là cả thế giới. Thật vậy, gần đây đã có những lúc số lượng Diest ngày càng tăng và chúng tôi gần như mất khả năng đối phó với chúng. Do đó, có nhiều Ma Pháp Thiếu Nữ ở Thị trấn Sakura là một ý tưởng hay! Elephant–san vẫn tuyệt vời khi có thể ưu tiên bảo vệ mọi người thay vì bị cuốn vào những mối thù cá nhân!
「Em nói đúng, Elephant–kun. Nhưng nó sẽ không đơn giản như vậy khi câu chuyện liên quan tới các phe phái. Nếu chúng ta chấp nhận những Ma Pháp Thiếu Nữ đến chiếm đóng lãnh thổ như hiện tại, có khác nào thừa nhận thị trấn Sakura là lãnh thổ của phe tự nhiên. Sau lần này, các Ma Pháp Thiếu Nữ khác từ phe tự nhiên sẽ vin vào cớ đó để đến và cố gắng đuổi mấy đứa đi.」
Tôi kín đáo nhìn chằm chằm vào Extend–san, người đang tỏ ra keo kiệt với ý tưởng tuyệt vời của Elephant–san.
[note63388]
Tôi hiểu được đại ý của Extend–san. Tôi đã không thực sự nhận thức được những lời đe dọa từ ác quỷ mãi cho đến khi Elephant–san và những người khác bị tấn công như thế này.
Nhưng trong lúc tôi còn đang lo lắng thì sự việc đã xảy ra, nhờ nỗ lực của Elephant–san và nhóm của cô để thắng lắng lợi, tôi cuối cùng cũng hiểu ra.
Nếu có ai muốn đến và tấn công chúng tôi, thì cứ đến. Tôi sẽ đánh bay hết tất thảy, và Elephant–san và những người khác không chỉ là những Ma Pháp Thiếu Nữ được tôi bảo vệ. Chúng ta có sức mạnh để vượt qua sự vô lý bằng chính đôi tay của mình.
「Đừng nhìn chằm chằm vào tôi như thế, Phù Thủy gió–dono. Tôi chỉ nói chung chung thôi, và tôi cũng nghĩ ý tưởng của Elephant–kun là một ý tưởng tuyệt vời.」
「Ah, vậy thì tôi sẽ rút khỏi phe tự nhiên. Tôi không cần bất kỳ sự ủng hộ nào nếu có thể ở lại đây. Và nếu ngài muốn, tôi có thể lan truyền tin đồn trong phe rằng không nên chạm vào thị trấn Sakura vì tôi đã thất bại thảm hại.」
「Ahh, đó cũng là những gì chị đang nghĩ. Rằng một Ma Pháp Thiếu Nữ Phase 2 mạnh mẽ đã cố gắng chiếm lấy lãnh thổ nhưng đã bị đánh ngược. Nếu cô sẵn sàng lan truyền câu chuyện thì nó sẽ đáng tin hơn. Như vậy sẽ khiến thị trấn Sakura trở thành một mục tiêu khó nhằn trong mắt người ngoài.」
Knuckle–san thêm vào đề nghị của Shadow–san.
Ngày từ đầu, vì có tôi ở đây mà thị trấn Sakura ít có khả năng trở thành mục tiêu, và cuộc tấn công lần này cũng được thực hiện bằng vũ lực với Simera Cress–san được thêm vào, nếu tin tức về chuyện này lan rộng, sẽ không còn ai dám bén mảng tới thị trấn Sakura nữa.
Đó cũng là một biện pháp đối phó tốt để chống lại ác quỷ. Điều này sẽ khiến việc nhắm vào Elephant–san và nhóm của cô trở nên khó khăn hơn nữa.
「Hmm, ừm, như vậy là đã ổn thỏa. Còn chị thì sao, Marine–san?」
「... Ta xin lỗi, nhưng ta có việc phải làm trong phe. Ta không thể rời khỏi phe. Nhưng, Elephant–san. Lời nói của em đã đánh thức ta. Cách làm việc của ta là sai. Đây không phải là cách mà một Ma Pháp Thiếu Nữ nên làm, cũng không phải điều ta từng khao khát. Ta thề rằng mình sẽ không bao giờ làm chuyện tương tự thêm lần nào nữa. Và xin hãy tha thứ cho sự thô lỗ của ta khi không thể nắm lấy tay em.」
「Không, đó là, xin hãy ngẩng đầu lên. Nhưng xin đừng làm bất cứ điều gì khủng khiếp nữa, được chứ?」
「Vâng, cảm ơn em rất nhiều. Và, Press. Từ em, ta đã nhìn thấy tiềm năng của một Ma Pháp Thiếu Nữ. Chân thành cảm ơn.」
「Không, tại sao chế lại gọi mị như vậy? Này, này, này?」
Có lẽ việc đáp trả một lần là đủ để xóa tan mối hận thù, Press–san đang huých và trêu chọc Marine–san bằng giọng điệu đùa giỡn thường ngày. Vào ngày xảy ra cuộc tấn công đó, Blade–san có thể đã bị tổn thương về mặt tinh thần, nhưng thiệt hại về thể chất hẳn là lớn nhất đối với Press–san. Không, cô ấy gần như đã chết đuối, sự việc có thể gây chấn thương tâm lý cho một số người. Theo nghĩa đó, có thể coi Press–san là nạn nhân lớn nhất, cả về thể chất lẫn tinh thần. Tuy nhiên, để có thể có thái độ như vậy đối với thủ phạm của tội ác đó, cô hẳn là một người rộng lượng, nếu không muốn nói là có thể so sánh với Elephant–san. Tôi có thể đã hiểu lầm cô ấy một chút.
Dù sao đi nữa, phán quyết cuối cùng đã được đưa ra, và nếu chỉ nhìn vào kết quả, nó đã trở thành một chuyện về lòng khoan dung mà không có bất kỳ lời buộc tội nào được đưa ra.
Ban đầu, đấu đá nội bộ không bị cấm miễn là chúng không đi quá xa, vì vậy chúng tôi không thể yêu cầu một cơ quan chính thức vào cuộc, và điều duy nhất chúng tôi có thể làm là tự tay đưa ra hình phạt, nhưng tôi biết rằng Elephant và bạn bè của cô sẽ không bao giờ làm điều đó.
Mặc dù có một số khía cạnh chưa rõ ràng, nhưng nhờ có Elephant–san mà tôi đã được cứu, và tôi sẽ rất vui khi thị trấn Sakura đã được lấy về bởi bàn tay của Elephant–san và nhóm của cô.