Tigre bị dồn vào tình thế vô cùng tuyệt vọng.

Mái tóc bù xù cùng ánh nhìn mệt mỏi. Quần áo dính đầy bùn đất, khắp thân mình bầm tím hết cả, toàn những sẹo là sẹo. Cậu đang mang theo cung và tên bên mình, nhưng chẳng còn mấy mũi nữa.

Sát sườn một ngọn đồi nhỏ cách xa thị trấn, cậu cùng đi một toán lính không đến 50 người rồi tập trung ở đó. Trên cao xanh vời vợi, mặt trời ban trưa tỏa nắng chói chang chiếu xuống mặt đất. Nóng. Chỉ đứng yên một chỗ thôi đã bức bối tới nhễ nhại mồ hôi rồi. Vừa đặt chân đến Vương quốc Muozinel này là cậu nghĩ ngay, đây đâu phải thời tiết ngày xuân gì đâu chứ.

Dưới chân đồi, đâu đó khoảng một trăm kỵ binh đang chú mục trông lên phía trên. Chúng trang bị giáp trụ đầy đủ rồi còn khoác thêm áo choàng đen, những lưỡi kiếm cong vút sắc nhọn giắt ở bên hông, tay lăm lăm nào cung nào giáo. Nước da nâu bóng lấp ló hiện qua kẽ hở áo giáp chính là đặc điểm nhận dạng những chiến binh vùng Muoziel. Và thế tức là chúng thuộc phe địch.

“Tương quan lực lượng khéo phải gấp đôi bên ta, lại còn là đội hình toàn kỵ binh nữa chứ…”

Tigre lập tức phân tích tình hình, miệng lẩm nhẩm phàn nàn.

Chàng thiếu niên này đang ở tuổi 17. Mặc dù tên thật là Tigrevurmud Vorn, nhưng mọi người xung quanh cậu thì đều gọi vắn tắt một từ ‘Tigre’ hết cả. Tigre là quý tộc cai trị đất Alsace thuộc Vương quốc Brune, và là con trai của Urs. Giờ đây cậu đang nắm giữ chức vụ chỉ huy trưởng một đơn vị với quân số chưa đến năm mươi người.

“Giết sạch đám bần hàn bọn tao thì cũng không móc được đồng nào đâu. Ở Muoziel thì nói câu đó thế nào nhỉ?”

Raffinac đứng ngay cạnh bất giác cười. Anh lớn hơn Tigre tận mười tuổi, nay 27 tuổi. Khuôn mặt điển trai cùng dáng người cân đối. Chỉ cần anh giữ mồm giữ miệng nữa thôi là đúng chuẩn điển trai rồi. Ấy là người trong làng anh thường hay bình phẩm như vậy như vậy.

“Thật không may, ngay cả đám bần hàn chúng ta thì vẫn đổi ra tiền được đấy nhé. Cậu biết chúng ta có thể bị sung làm nô lệ mà nhỉ?”

Vương quốc Muozinel chưa bao giờ bãi bỏ chế độ nô lệ. Vì vốn là binh lính trong quân đội riêng của các quý tộc địa phương, nên dù có bắt chúng tôi làm con tin thì cũng chẳng mang lại lợi lộc gì cả. Nhưng nếu chúng tôi chủ động đầu hàng, gần như chắc chắn con đường đang chờ đợi phía trước là số phận nô lệ. Hầu hết những nam nô lệ sẽ phải làm việc trong hầm mỏ hoặc trở thành phu thuyền, nói chung là bị đối xử thậm tệ là cái chắc. Rồi suốt phần đời còn lại cũng đừng hòng được nhìn thấy tự do.

“Xem ra chúng ta đang ở trong tình thế tuyệt vọng cùng cực rồi đây” Raffinac lại vô ý thở dài thường thượt. Đôi mắt dường như muốn hỏi “Nên làm gì tiếp bây giờ?”

Quân của Tigre đưa mắt nhìn quanh quất. Những bộ giáp cũ kỹ đến mòn vẹt, loại khiên bọc da rồi đủ thứ trang bị nghèo nàn khác kiểu như gậy gộc, giáo mác hay búa rìu. Chẳng có ai là không bị thương. Tất cả đều mệt mỏi bơ phờ như nhau.

“Phải quyết chiến thôi.”

Tigre nói với binh lính thuộc cấp, đôi mắt mang sắc nâu kia đã bùng lên ngọn lửa ý chí hừng hực tự bao giờ.

“Một đời nô lệ không chút ánh sáng tương lai ấy à, thà chọn phản kháng đến cùng còn hơn…”

Quay sang Raffinac đang làm bộ mặt như đưa đám bên cạnh, Tigre lắc đầu.

“Đừng ngốc thế, tôi chưa định bỏ mạng ở đây đâu.”

Tâm trí Tigre bỗng vụt qua ý nghĩ nhung nhớ về hình bóng một người quan trọng hơn hết thảy mọi thứ trên đời, cùng với nụ cười ngày nào của người ấy.

Muốn gặp lại cô ấy thì không thể để bản thân chết nhảm ở nơi này dược. Hơn thế nữa, cậu đang mang trên mình trách nhiệm của một người chỉ huy. Để toàn quân có thể sống sót trở về, cậu buộc phải cố gắng hết sức mình bằng bất cứ giá nào. Nếu bỏ cuộc, Tigre sẽ chẳng còn mặt mũi nào đối diện với người cha quá cố nữa.

“Biết đâu sẽ có quân đồng minh đến chi viện không chừng. Cố mà bám trụ cho đến khi nhìn thấy tia hy vọng chiến thắng đi.”

Đây không phải là mộng tưởng thoáng qua; thật sự có khả năng quân đồng minh sắp tới. Mong rằng Zhcted sẽ đến kịp khu vực hội họp như đã định nội trong ngày mai-…

“Vẫn đúng như dự tính, thật sự đúng như những gì thiếu gia đã dự tính.”

Raffinac thả lỏng vai rồi bật cười hềnh hệch. Hai chiếc răng cửa của anh lộ ra trông rất bắt mắt, thế nên tuy anh chẳng làm gì mã vẫn cứ nổi bần

bật.

Một biểu cảm có vẻ chẳng mấy ăn khớp với không khí hiện giờ. Đúng lúc đó, một gã kỵ binh từ dưới chân đồi, lững thững tiến lên phía trước, đoạn cao giọng quát bằng tiếng Muozinel.

“Nào những người anh em đáng mến của miền Brune! Kỳ thực ta khá quen thân với một tay buôn nô lệ tốt tính lắm thay! Nếu các người thành khẩn quy hàng, bọn ta cũng không ngại để các người tự chọn lên thuyền làm phu phen hay xuống hầm mỏ đào bới đâu!”

Bọn binh Muozinel nghe xong thì cười ngất. Raffinac trố mắt nhìn đầy ngạc nhiên, quay sang hỏi Tigre.

“Hắn ta vừa nói gì thế?”

“Đại ý là hắn chẳng có lấy gã bạn nào thú vị hết.”

Tigre từng học qua tiếng Muozinel, nên cậu có thể hiểu được đại khái tên kia vừa lảm nhảm những gì, cơ mà sao lại phải dịch hẳn hoi ra cho nhọc xác.

“Nói thẳng, bọn ta quyết không đầu hàng! Xuống núi mất thời gian lắm, cố mà đợi đi.”

Chúng ta cần phải câu thêm thời gian, dù ít dù nhiều. Nghĩ đoạn, Tigre đáp lại bằng tiếng Muozinel. Cậu nhảy phốc xuống ngựa ngay sau đó, chậm rãi bước từng bước. Dù cậu đang cầm cung và tên trên tay nhưng quân Muozinel không yêu cầu Tigre bỏ vũ khí đi. Chúng biết người Brune sử dung cung tiễn rất khinh suất, nên cho rằng chẳng có gì nguy hiểm cả.

Đúng lúc ấy, Tigre nghe thấy tiếng móng ngựa dồn dập vang thành nhịp. Cậu dừng chân, đưa mắt tìm kiếm xung quanh. Đó là một cô gái với mái tóc mang màu đại dương nhàn nhạt hiếm thấy đang lao như bay về phía này từ đằng kia. Trông cô trạc tuổi Tigre. Khuôn mặt xinh đẹp thanh tú tựa tiểu thư đài các, mà đôi mắt thẳm sắc xanh lam lóe lên tia chiến ý.

Trên tay cô cầm ngọn thương có cấu tạo phức tạp, chạm khắc tinh xảo vô cùng, trông lại từ xa cũng đủ thấy những vật trang sức vàng hay lam đan xen đính trên ấy, đặc biệt nhất là một viên pha lê hoàn mỹ ngay đỉnh nhọn, rồi chính giữa viên pha lê lại thêm một hòn ngọc bích khổng lồ khảm vào. Ngọn thương cứ như tác phẩm nghệ thuật chứ không phải là vũ khí nữa.

Bất ngờ là ngọn giáo ấy phù hợp với thân hình mảnh mai của cô ra trò. Tigre nín thở, hai mắt mở to. Cậu chạy về phía con dốc. Đúng thực sự là Phép màu. Cậu không nghĩ được gì khác nữa rồi.

“Mila!”

Cảm xúc dâng trào, Tigre gào thật lớn. Giọng nói của cậu vừa truyền đến Mila, tức Ludmila Lourie, cô lập tức ngẩng đầu lên, nhìn cậu từ xa. Cậu thoáng mỉm cười, rồi hướng ánh mắt sang quân Muozinel.

Đến tận mãi sau Tigre mới để ý rằng năm mươi kỵ binh mà Mila dẫn đầu đang phi nước đại về phía đồng cỏ, tập trung lại đội hình. Bụi bặm tung mù khói, tiếng vó ngựa đinh tai nhức óc khiến cho người ta xây xẩm.

Lá cờ mang hình hắc long tung bay trong gió – lá cờ của Zhcted chính là một con rồng đen. Song song với cờ hắc long là cờ Olmutz với ngọn giáo xanh vẽ trên vải trắng, cờ quân sự của Công quốc.

Bất ngờ đến choáng ngợp vì được giải vây trong chốc lát, cậu vui sướng khôn xiết khi gặp lại cô tới phát khóc lên được. Cùng với sức mạnh đang nắm giữ cây cung này, sẵn sàng chiến đấu cùng cô.