Nếu người bắn là anh, nhất định sẽ có ngày mũi tên chạm đến đó. Cho tới ngày nó chạm đến Lam Tinh, em vẫn sẽ mãi chờ.

Vì tinh tú màu xanh… mang hào quang ngắn ngủi, chiếu sáng bầu trời đông, tựa thái dương ngời ngợi nơi băng giá.

Bắn trúng một mũi tên vào Lam Tinh, và điều ước nào cũng sẽ trở thành hiện thực.

Nơi cô gái sinh ra và lớn lên, câu chuyện cổ tích ấy đã truyền qua bao đời.

Cô gái ấy, là thiếu nữ đứng trước mặt chàng trai, lòng mong mỏi được tiễn biệt lần cuối. Bởi ngay khi đông sang, tức rạng sáng ngày tới, chính chàng trai sẽ rời khỏi nơi này.

Đất nước cô lớn lên, và con đường mà cô muốn tiến tới, mọi thứ đều quá khác với chàng trai. Đó là chưa kể đến khoảng cách về địa vị.

Họ không dành cho nhau, và có khi còn làm đôi bên phải khổ nữa. Riêng điều này, cậu hiểu rõ hơn bất kì một ai.

Kể cả thế, dẫu lặng lẽ bỏ đi, mặc đối phương mòn mỏi chờ đợi mãi, thì cậu cũng khó lòng nguôi ngoai được.

Cô gái cũng đành lực bất tòng tâm. Từ phía cô mà nói, quyền quyết định đã không thuộc về họ nữa rồi.

Thế nhưng, cô ngước nhìn lên những vì tinh tú, và kể lại một câu chuyện ngày xưa. Dĩ nhiên, cô gái biết rất rõ, rằng trong tay chàng trai, một mũi tên có thể làm những gì.

Chàng trai ấy tên là Tigrevurmud Vorn, còn cô gái mang tên Ludmila Lourie.

Thời khắc ấy, cả hai chỉ mới 14 tuổi.