Đã được một ngày trôi qua kể từ khi con golem tấn công học viện.
Tất cả học sinh giờ đang ngay ngắn xếp hàng trước tòa nhà đã bị phá huỷ mất phân nửa trong cuộc bạo loạn trước đó.
Một người khá lớn tuổi đứng trước họ và nói.
“Như các trò đã biết, vì Quỷ phương Bắc đã đột ngột xuất hiện vào đêm hôm qua, nên một phần toà nhà của trường học đã bị phá huỷ mất. Nhưng điều quan trọng cũng như may mắn nhất ở đây là không có ai bị thương cả.”
Với dáng vẻ nghiêm nghị cùng mái tóc và bộ râu dài màu trắng, ông đứng trước các học sinh dõng dạc đầy tự hào. Hiện giờ ngay giây phút này đây, các học sinh đang được chứng kiến tận mắt dáng hình của một vị pháp sư lớn tuổi thuần tuý bởi dáng vẻ cao ráo cùng cây trượng phép thuật dài theo đó là chiếc áo choàng trắng xoã đến chân càng làm nổi bật lên khí chất một vị pháp sư của ông.
Và không ai khác, người đó chính là hiệu trưởng của Học viện Ma thuật Gran Magia — Ernest Greenwood.
Người đã sáng lập ra cái học viện này.
“Thiệt hại đã được hạn chế ở mức tối đa cũng nhờ cả vào hai cá nhân đứng đầu của Braising là Haruto và Irisu của Absolute, họ là những người không hề sợ hãi mà đã dám lao thẳng vào đánh nhau với con Golem. Thay mặt cho toàn bộ thành viên của học viện, tôi xin bày tỏ lòng biết ơn của mình tới hai cô cậu.”
Các học viên phía dưới cũng nổ một tràng pháo tay nồng nhiệt.
“Không cần phải vậy đâu, đừng có làm lớn chuyện lên như thế”
“Em chỉ làm những việc mình cần làm thôi.”
—Mặc dù cả hai đều đáp lại một cách khiêm tốn, nhưng cảm xúc thực sự của họ lại rất khác.
Có thể thấy rằng con quỷ phương Bắc đó, như thể được Haruto và Irisu triệu hồi lên vậy. Hơn nữa đó còn là một tai nạn quái ác do Lễ đường phục sinh gây ra.
Thật sự để nói thì cả hai người họ đều không muốn được khen ngợi chút nào.
Tuy nhiên các học viên xung quanh thì chẳng hề hay biết được tâm tư đó của họ và vẫn tiếp tục tác dương nồng nhiệt.
“Thật sự họ quá tuyệt vời đúng như mong đợi…… Tớ tự hỏi làm thế nào mà họ vẫn có thể khiêm tốn được sau khi đã lập được công trạng lớn vậy đấy.”
“Nếu tớ mà là họ, tớ đã ưỡn ngực tự hào về chuyện ấy rồi…… nó ngầu khủng khiếp.”
Mỗi lần nghe được những lời bàn tán về mình cất lên, cảm giác tội lỗi như lại đâm vào tim họ một nhát.
“Chúng ta sẽ tiến hành sửa chữa lại cơ sở hạ tầng của nhà trường, vậy nên hôm nay sẽ là một buổi học ngoại khoá. Đây cũng là một cơ hội tốt; Vậy nên tôi muốn tổ chức một cuộc thi thảo phạt!”
“Thảo phạt ư…… tức là phải cạnh tranh, đúng không nhỉ?”
Khi Haruto cau mày lại, thì Claude, người đang đứng đằng sau lưng thì thầm vào tai cậu.
“Đây là một cuộc thi để xem thử một người có thể tiêu diệt được bao nhiêu con Quỷ, trong một khu vực được chỉ định trước với một khoảng thời gian giới hạn. Và đương nhiên rồi, với tư cách là cộng hoà Braising, chúng ta không thể nào để thua bọn Absolute đấy được.”
“... Đúng đó”
Rồi lần lượt các học viên bắt đầu di chuyển. Trên con kênh chảy cạnh học viện, có một bến cảng nằm ở đấy. Từ vị trí đó, họ sẽ được lên một con tàu chia theo từng quốc gia và khởi hành đến Kênh đào Grande.
Về phần Grandia, đó là thị trấn nằm phía trên mặt hồ, nơi có giao thông đường thuỷ phát triển vô cùng mạnh mẽ. Bởi lý do đó mà kênh đào Grande luôn đông đúc với đầy những con tàu chở hàng ra vào suốt ngày.
Sau khi rời khỏi tuyến đường thuỷ và đến được mặt hồ rồng lớn, số lượng tàu thuyền đột ngột giảm mạnh. Và đích đến của họ là phần lãnh thổ của Braising ở phía đối diện. Nơi đây trải dài toàn là những đồng cỏ rộng lớn cùng với đó là những khu rừng bạt ngàn,đây chính là đích đến của họ.
Những học viên lần lượt rời khỏi bến tàu rồi tiếp tục băng qua đồng cỏ.
Mặc dù không thể nhìn được ở phía đằng xa kia nhưng họ chắc chắn rằng con đường bằng đá dưới chân họ vẫn sẽ còn tiếp tục trải dài mãi.
“Huh? Vậy tức là rất lâu trước kia đã từng có người sống ở đây rồi phải không?”
Một cô gái bên Braising lẩm bẩm,
“Ah. Đúng là có thật, cho đến 11 năm về trước .”
Haruto liền trả lời.
“Hee, cậu biết rõ thật đấy, Haruto”
“Bởi vì tớ đã từng sống ở nơi đây mà”
“Eh…… đấy là”
Cô gái ấy có vẻ hối lỗi và lập tức im bặt.
Mọi người ở đây đều biết rằng cha mẹ của Haruto đều đã chết trong cuộc tập kích bất ngờ của phe Absolute. Tuy nhiên không ai có thể ngờ được đây lại chính là nơi diễn ra việc đó.
Claude lo lắng gọi Haruto.
“Haruto……”
“Tớ không bận tâm đâu. Hơn nữa tớ sẽ giành chiến thắng trong cuộc thi thảo phạt này! Hãy cùng nhau khiến cho phe Absolute nếm mùi thất bại nào!! Đúng không nào, mọi người! !”
Khi Haruto sốc lại tinh thần, tất cả học viên phe Braising đều đồng loạt “Ohh!!:.... không họ hét lên mới đúng.
“Đau lòng nhỉ. Xem ai đang cố đóng vai nạn nhân kìa”
Người duy nhất chế nhạo Haruto, chính là một thiếu nữ bên Absolute đang mặc trang phục hầu gái.
Francette đã lắng nghe toàn bộ cuộc trò chuyện của bên Braising.
“Cuộc chiến đó là một biện pháp để ngăn chặn cuộc xâm lược của Braising vào Absolute. Bên cạnh đấy, cũng nhờ “ai đó” mà binh lính của chúng tôi bị tiêu diệt không còn một ai. Thật đúng là cần phải đa tạ người đó nhỉ.”
Haruto vẫn lặng thinh như thể phớt lờ nó đi, nhưng những học viên khác thì đã bắt đầu hùa theo.
“Đúng vậy đấy, tôi nghĩ cậu ta đã tự thêu dệt nên câu chuyện đó thì đúng hơn! Quả là một tên gian xảo!!”
“Fuhn. Liệu trước tôi có thể chém tên đó ra làm đôi trước lúc bọn quỷ kịp làm nó không nhỉ?”
“Đừng lại ngay, Francette”
Irisu lặng lẽ khiển trách hầu cận của mình.
Francette, người vừa rút thanh kiếm từ bộ đồ hầu gái của mình đành lặng lẽ cất nó đi.
“Đó cũng là chuyện của quá khứ rồi. Cũng đã quá lâu kể từ sự kiện đó, và sự thật cũng đã bị biến tướng đi rất nhiều khi từ người này qua tay người khác. Nên thay vì cố giành chiến thắng trong một cuộc đấu khẩu, tôi nghĩ ta nên cạnh tranh trong cuộc thi thảo phạt thì hơn.”
Trong khi
nói điều đó, Irisu liếc mắt nhìn Haruto, người đang được bao quanh bởi các học viên Braising.
Thực tế là cô đang muốn truyền đạt lời xin lỗi của mình tới cậu.
Tuy nhiên cô không thể hiện cái cảm xúc đấy ra mặt. Mà Irisu nhìn chằm chằm về phía Haruto với ánh mắt hình viên đạn, và cậu cũng đáp lại cô tương tự.
Đột nhiên giọng nói của Adelina từ phái trước đã cắt đứt tình thế đó.
“Ôi chao, tu!? Đã có người ở đây rồi ư!?”
Thật vậy, một người phụ nữ với bộ đồ đen đang đứng giữa cánh đồng trên đường đi của họ.
Với mái tóc đen cùng làn da rám nắng. Không những thế cô còn đang đeo các vật phẩm ma pháp, thế nên chính những điều đó khiến cho cô tỏa ra một bầu không khí chẳng khác nào một thầy bói. Tuy nhiên bộ trang phục mà cô ấy đang mặc lại có phần hơi hở hang, và nếu chỉ nhìn vào chúng thì cô lại giống một vũ công đang làm việc tại một cửa hàng bí ẩn nào đó.
Ngực của cô ấy cũng vô cùng nở nang, theo đó là một khe ngực sâu, gần một nửa bộ ngực căng tròn của cô đang lộ ra ngoài. Ngoài ra trên váy của cô còn có đường xẻ sâu đến tận phần đùi khiến cho ai cũng có thể nhìn xuyên qua làn da nâu sẫm đến tận thắt lưng.
Một người như thế chắc chắn không hề phù hợp với học viện, hiệu trưởng giơ cây trượng của mình lên như thể để chào hỏi.
“Oh, Fatima-sensei. Cô đã chuẩn bị ổn thoả chưa?”
Tất cả học sinh chung quanh đều vô cùng ngạc nhiên “Đây là giáo viên ư?”
Tất cả những người có mặt đều đứng xếp hàng tại chỗ. Trước mặt họ là Elrick-sensei và thầy hiệu trưởng Ernest. Và người phụ nữ xinh đẹp mà họ chưa bao giờ được thấy trước đây, được gọi là Fatima-sensei.
“Các trò chắc hẳn đều đang rất ngạc nhiên nhỉ, ít nhất là tôi đoán thế. Người giáo viên này là Fatima Nefer-sensei, vừa mới được bổ nhiệm. Và cô ấy sẽ phụ trách về hắc thuật.”
--Hắc thuật!?
Các học sinh đều đồng loạt cố gắng rút kiếm ra.
“Đợi chút! Bình tĩnh lại. Cô ấy không phải một người khả nghi đâu. Cô ấy là thành viên của Hội Anh hùng đó.”
Hội Anh hùng là một tổ chức được thành lập với mục đích ngăn chặn sự xâm lược của Quỷ phương Bắc cũng như sự hồi sinh của Ma vương. Thành viên của hội toàn là những pháp sư lo lắng cho sự sống còn của thế giới này, mặc dù có số lượng không nhiều, nhưng không ít trong đó là những pháp sư đại tài. Họ không phục vụ cho bất cứ quốc gia nào mà chọn cách hoạt động độc lập.
Học viện Ma thuật Grand Magia, cũng được thành lập bởi tổ chức này, và các giáo viên trong trường cũng được chọn ra từ các thành viên của Hội Anh hùng..
Trong khi chỉnh lại kính của mình, Claude đặt ra một câu hỏi.
“Nhưng tại sao một Hắc Pháp sư lại có mặt trong Hội Anh hùng?”
“Claude đến từ Braising. Để có thể chiến đấu thì trước hết cần phải nắm rõ được kẻ thù. Tuy nhiên Hắc thuật lại là thứ ma pháp được sử dụng bởi các tín đồ của Ma vương. Chúng ta, những con người thuần tuý thì dĩ nhiên không có đủ kiến thức hay khả năng để nắm rõ về nó. Vậy nên chắc chắn sẽ rất khó để có thể dành chiến thắng trong một trận chiến thực sự. Có phải không thưa Elric-sensei.”
Cô gật đầu với một nụ cười sảng khoái như thường ngày.
“Tôi đồng ý. Nếu cậu dám đương đầu với một kẻ địch trong một trận chiến thật sự mà lại không có chút thông tin nào về họ, điều đó chỉ khiến cho số nạn nhân tăng lên mà thôi. Tôi không thể chịu nổi cái cảnh học trò của mình hy sinh vô ích thế được.”
“Và đó chính là lý do mà chúng tôi, Hội Anh hùng đã quyết định tự mình nghiên cứu về Hắc thuật. Và người dẫn đầu cho việc đó chính là Fatima-sensei đây. Vậy nên—”
Nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của Hiệu trưởng Ernest trở nên sâu hơn, và nét mặt của ông ấy trở nên ủ rũ.
“Cô ấy không hề dính dáng gì đến Quỷ phương Bắc, hay là Hội Hắc thuật cả.”
—-Hắc, Hội Hắc thuật?
Haruto hướng ánh nhìn về phía Claude.
Nhưng cậu chỉ biết nhún vai.
“Oy, tối quá—”
Khi Haruto cố gắng đặt ra một câu hỏi,
“Tôi hiểu rồi nodesu.”
Clara từ Vương quốc Luminous, quay sang nhìn Fatima-sensei, cô đan các ngón tay lại vào nhau như thể đang cầu nguyện rồi nhắm mắt lại.
“Với sự soi rọi và phước lành mà người đã ban, chúng con vô cùng biết người nodesu”
Tuy nhiên, Fatima-sensei lại bất động nhìn chằm chằm vào Clara, cô ấy không thốt ra bất cứ lời nào.
Cũng phải nói, nó đúng là có phần rất bí ẩn—nếu nói theo chiều hướng tệ hại thì nó thật là đáng sợ.Và chẳng biết vì sao nó cũng mang một màu đầy mê hoặc.
***
Cuộc thi thảo phạt đã bắt đầu.
Khu vực chỉ định có phạm vi khoảng 1km vuông. Được đặt trong các môi trường khác nhau, từ rừng núi, sống hồ và cả đồng cỏ, những nơi mà loài quỷ có khả năng đang ẩn nấp.
Tuy nhiên những con quỷ thì không hề là thật.
Nó được tạo ra bằng hắc thuật của Fatima-sensei.
—Ma pháp triệu hồi.
Đây là lần đầu tiên Haruto chứng kiến một thứ ma pháp có thể triệu hồi quỷ xuất hiện và điều khiển chúng.
Các con quỷ lần lượt xuất hiện từ trong vòng trong hắc thuật do Fatima-sensei tạo ra là slime, Will-o-Wisps và cả goblin, nó khiến cho các học viên không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
Tuy nhiên, thực tế mấy con quỷ đó không hề tồn tại.
Có thể nói rằng nó gần như giống một loại ảo giác. Mặc dù về hình thức, cơ thể sinh học và cách chiến đấu đều giống hệt bản thật, nhưng sát thương mà nó gây ra thì lại phụ thuộc hoàn toàn vào các học viên.
Nói cách khác, việc huấn luyện này hoàn toàn không có chút nguy hiểm nào.
Nếu Fatima-sensei thực sự đã giảm đi lượng sát thương mà chúng gây ra, nghĩa là.
Nghĩ về điều đó, Haruto vô thức chém vào con goblin trước mặt mình.
Lần này, chỉ có những con quỷ từ cấp 3 trở xuống. Nên thành thật mà nói chúng chẳng kịp phản ứng gì cả, nhưng khi cậu quan sát xung quanh.
“Chết tiệt! Mặc dù chỉ là một con goblin nhưng nó cũng khá mạnh đúng không!?”
“Khônggggg! Mặc dù biết là slime rất yếu, nhưng chúng mang lại một cảm giác thô thiển và tớ không hề thích điều đó chút nào! Có ai không, đổi chỗ với tôi đi!!”
Những âm thanh la hét chủ yếu phát ra từ phía những học viên của Braising.
Claude cũng không phải là ngoại lệ, cậu nhìn chằm chằm vào tình huống hiện tại với ánh mắt đau đớn.
“Có vẻ như các chàng trai của chúng ta đã dần quen với lũ quỷ rồi nhỉ?”
“Đúng vậy. Nhưng, những cá nhân ở đây đều là những người có khả năng. Khi đã quen với việc này thì họ sẽ chiến đấu được ngay thôi. Hiện giờ các quốc gia khác cũng ở trong tình trạng tương tự.”
“.......Đó là những gì tôi đang nghĩ, nhưng”
Claude chỉ vào một ngọn đồi nhỏ ở cách đó không xa.
Cậu cũng theo đó mà nhìn ngọn đồi ấy.
Trong khi được bao quanh bởi một bức tường ánh sáng từ mọi phía, các học viên của Luminous đều đang xếp hàng với các ngón tay đan vào nhau.
“Đó có phải là…… ma pháp phòng thủ Luminous không?”
Nếu họ chỉ đơn thuần là bảo vệ vị trí của bản thân mình và không hề đánh bại được kẻ thù, thì họ sẽ chẳng thể có điểm được. Liệu Luminous chỉ toàn là một bọn hèn nhát chăng?
Đứng ở trung tâm của các học sinh đang xếp hàng chính là đệ nhất pháp sư của họ, Clara Strahl.
“Bây giờ mọi người hãy cùng nhau hát nào nodesu. Những con cừu lạc lối này, hãy dẫn chúng đến với Thánh địa Luminous nào—Lux.”
““Lux””
Khi cô đọc những lời cầu nguyện, các học sinh của Luminous cũng bắt đầu hát theo. Nó giống như là một bài thánh ca vậy, giai điệu nghiêm trang và đẹp đẽ đó vang vọng khắp cánh đồng.
Những con quỷ như thể được mời gọi bởi tiếng hát đó, chúng lần lượt quay đầu và đi về phía Thánh địa Luminous.
Nhưng—
Những con quỷ ấy khi đến được đó liền hết lên một tiếng thét đau đớn rồi hoàn toàn tan biến.
Clara nở một nụ cười đầy từ bi.
“Chúng không thể chống lại được sự cám dỗ của bài hát này nodesu. Và khi một kẻ ác nào đó chạm vào Thánh địa Luminous, thì chúng sẽ hoàn toàn tan biến ngay. Xin người, hãy cứu lấy những linh hồn xấu xa đó và đưa chúng đến với thế giới bên kia nào, đơn giản đây chính là nhiệm vụ của chúng ta nodesu.”
Bản thân họ không hề di chuyển, họ chỉ gài bẫy và dẫn dụ đối phương. Và rồi họ cũng đã cố gắng cho chúng chết bởi chính họ.
“Nếu phải nói, tôi nghĩ chiến thuật đó có vẻ hay đấy chứ, nhưng không thể phũ nhận hành động đó thật kinh khủng, phải không……”
Haruto lẩm bẩm như thể sắp tuôn ra, nhưng đôi mắt của Claude vẫn rực sáng sau cặp kính.
“Nhưng họ cũng đã kiếm điểm một cách hiệu quả mà. Tôi xin lỗi Haruto ở đây, nhưng—”
“Tôi cần phải đi và làm gì đó ở xa nơi này, đúng không”
“Đúng như mong đợi. Cậu dường như có thể đọc được cả suy nghĩ của tôi. ”
“Được thôi…… Tôi sẽ trông cậy hết vào cô trong việc chăm sóc những đồng đội của mình vậy.”
Khi Haruto chạy đi, cậu lao thẳng lên đồi rồi nhảy thẳng vào đám quý đang tụ tập trong Thánh địa Luminous.
“À!? Haruto-san, cậu đang làm gì thế nodesu!?”
Clara hốt hoảng thốt lên khi thấy một Haruto đang lần lượt chém từng con quỷ đang bao quanh họ.
-
“Cảm ơn nhé Clara! Đây đúng là cách kiếm điểm dễ dàng!”
“Mou! Cậu ranh ma quá đó nodesu!!”
Ngay cả khi cố làm một bộ mặt cau có nhưng trông cô ấy vẫn rất dễ thương và chẳng có chút đáng sợ nào.
Haruto nhanh chóng đóng hòm cho hàng chục con quỷ.
Tuy nhiên, kể từ lúc mà bài hát kia dừng lại, lũ quỷ đã không còn tụ tập về đây nữa.
Khi cậu quay sang nhìn cô, thì Clara đã bĩu môi trông như sắp khóc và quay mặt đi.
Chừng nào cậu còn ở đây, cô sẽ không hát.
Với tốc độ hiện tại thì khả năng rất cao bọn mình sẽ bị tụt hậu lại so với Absolute và Horizon. Với ý nghĩ đó trong đầu, cậu lao xuống khỏi ngọn đồi và chạy thẳng vào khu rừng.
Tuy nhiên, cậu lại có một linh cảm xấu.
Ngay cả khi cậu đang chạy đi một cách mù quáng, nhưng cậu vẫn sợ rằng cái Lễ đường phục sinh sẽ lại kéo cậu về hướng của Irisu. Và cậu… cũng đã có đôi chút mong đợi về nó.
Nếu chúng tôi có thể gặp nhau tại một nơi sâu thẳm trong khu rừng này……
“Ch~ào~,Ha~ruto-sa~n”
“Uuwaaahhhh!?”
Đột nhiên có người bắt chuyện khiến cậu nhảy dựng lên.
“Giọng nói dễ chịu đó là của Adelina sao!? Cậu đang ở đâu thế!?”
“Tớ~ ở đây~ cậu biết mà”
Khi cậu ngước lên, cậu chợt thấy được Adelina đang đứng ở trên cành cây cạnh đó. Chiếc quần lót màu hồng với những họa tiết sọc kẻ hiện ra trước mắt Haruto, nhưng cậu cũng tự hỏi liệu bản thân cái người kia có nhận ra chuyện này không nhỉ.
Bất chợt những sợi dây thường xuân vươn ra và quấn quanh cơ thể của Adelina. Rồi nó từ từ hạ cô xuống dưới đất.
(Hmm…Đây là Thổ ma pháp của Horizon sao. Đẹp thật đấy.)
Phép thuật của từng quốc gia cũng như nền văn hoá vậy, ở mỗi nơi chúng đều có sự khác biệt nhất định.
Cộng Hoà Braising thì là lửa.
Absolute thì là băng.
Luminous là quang.
Còn Vương quốc Horizon thì là thổ.
Và còn nhiều nữa.
Phép thuật thuộc tính thổ chuyên về việc sử dụng đất và thực vật trong tự nhiên. Thứ tồn tại ở mọi nơi trong cái thế giới này. Nghe thì có vẻ đơn giản nhưng sức mạnh của nó lại vô cùng đáng sợ.
Tuy nhiên dường như Horizon lại có các vấn đề nội bộ khác mà những người ngoài không biết được.
“Vậy thì, Adelina. Liệu có ổn không nếu cậu cứ đi loanh quanh ở một cái nơi như vậy?”
“Chà~ thực ra thì~, mọi người đều di chuyển theo ý thích của họ, nên tớ chẳng~có~gì để làm cả. Khéo một nửa số họ còn đang ngồi uống trà ở đâu đó rồi, chắc vậy~?”
Hiện giờ, có nhiều người vẫn đang nhởn nhơ phía ngoài kia dù cho đây có là cuộc thi đi chăng nữa. Có lẽ do nơi này giống với tận cùng của phía nam đất nước, nơi cách rất xa cực bắc, hoặc có thể là do điều kiện khí hậu nơi đây giống với nó. Nói đơn giản thì họ sống quá tự do, còn nói thẳng ra thì đúng là một bọn tệ hại.
“Chà, từ đầu thì Vương quốc Horizon cũng không muốn trở thành kẻ đứng đầu rồi. Bởi nó vốn là một quốc gia phát triển trong mảng thương mại mà. Nhiệm vụ của chúng tôi chỉ là hỗ trợ cho mọi người thôi desuyo!”
Bằng một cách thần kỳ nào đó cô ấy vẫn ưỡn ngực ra một cách kiêu hãnh, khiến cho bộ ngực đồ sộ nảy tưng tưng.
“Vậy à. Nhưng hiện tại tớ không có bất cứ thứ gì có thể trao đổi hay buôn bán với cậu cả đâu.”
“Th~ật~sao? Cậu không cần Adeli~na-chan~?”
Với một tông giọng ngọt ngào, cô rúc người vào cơ thể Haruto.
“Như đã nói, tớ không cần cậu.”
“Nhưng tớ thì lại có cách giúp cậu và Irusu có thể bên cạnh nhau đấy, cậu thấy tuyệt chứ H-a-r-u-t-o-s-a-n.”
“......tu!?”
Khuôn mặt Adelina nở ra một nụ cười đầy tinh nghịch.
Cô gái này…… chết tiệt, cô ta đã biết được cái gì vậy!?
“Tớ không rõ lắm, ý cậu là gì.”
“Eh~ nhưng, chẳng phải là hai người đã hẹn gặp riêng nhau vào tối qua sao~”
“Chúng tôi không hề hẹn gặp nhau. Nó chỉ là tình cờ thôi.”
“Ở một cái nơi như vậy sao~? Thực ra hai người hẹn gặp nhau ở nơi đấy có đúng không~”
Sự cảnh giác trong cậu cứ từ từ tăng lên một cách đều đặn.
Người mà trước giờ cậu tưởng là một kẻ ngốc, hoá ra lại là một người mưu mô xảo quyệt đến khôn lường.
Cái trò mèo này mà cũng không được sao, liệu có phải cô ấy đã nắm được điểm yêu của mình?
“Đừng làm khuôn mặt đáng sợ thể chứ. Vì Adelina-chan đây đứng về phe cậu mà, Haruto~”
“Tối hôm đó qua chỉ là tình cờ mà thôi, dù ai nói gì thì sự thực vẫn chỉ có vậy. Irisu là kẻ thù của tớ. Và mục tiêu của Haruto đây là đánh bại Đế quốc Absolute. Hiện giờ tớ chỉ muốn dùng thanh kiếm của mình để cống hiến cho việc chống lại Quỷ phương bắc.”
Adelina khoanh tay lại, khẽ cau mày, và nghiêng đầu.
“Hh~mm, nó~đúng là như vậy à hah~. Có phải là Adeli~na-chan đã đoán sai một chút rồi không~?”
“Không, nó là rất lớn chứ không phải một chút đâu.”
“Chà~nhưng tớ chắc chắn vẫn sẽ luôn đứng về phe Harurun! Nên là nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra, xin hãy dựa dẫm vào Adelina-chan!”
Sau khi quay lại, nét mặt cô ấy đã thay đổi hoàn toàn, với một nụ cười tươi như hoa, Adelina vỗ mạnh vào ngực mình. Với lực tác động như thế, nó lại nảy tưng tưng.
“Vậy thì!”
Và, khi cô giơ tay lên một lần nữa, dây thường xuân lại quấn quanh cơ thể rồi nhấc bổng Adelina lên trên cây. Sau đó cô thực hiện động tác đu dây để di chuyển từ cây này sang cây khác rồi nhanh chóng rời khỏi nơi này.