Ít lâu sau khi họ nhập học tại nơi này.
Haruto cùng Irisu đang được huấn luyện bên trong một hầm ngục.
Bắt một chuyến tàu khởi hành từ Grandia đến Horizon, nó nằm tại một khu mỏ cách đó khoảng 30 phút di chuyển bằng xe ngựa.
Việc bắt cặp đi vào ngục tối được quyết định bằng cách bốc thăm, và… điều khó hiểu ở đây là giữa hai quốc gia đối địch, chính xác hơn là giữa hai pháp sư hàng đầu của hai quốc gia đó lại phải thành một cặp.
Nghĩ kĩ lại thì khả năng là do cái Lễ đường phục sinh, nhưng hai người vào lúc đó thì hoàn toàn không hề biết tới nó.
Bên trong hầm ngục là một cái hang đá vôi đen như mực. Khu vực xung quanh hai người được soi rọi bởi chút ánh sáng từ ma thuật. Thường thì nhũ đá sẽ có màu trắng sữa, nhưng tại nơi đây nó lại có màu xanh lam. Không những vậy nó còn gần như trong suốt, nó trông như thể là một mê cung với toàn sắc xanh từ những viên lam ngọc vậy. Hang động màu xanh ấy sáng rực lên bởi thứ ánh sáng ma thuật tuyệt đẹp.
“.... Đừng níu chân tôi lại nữa, được chứ. Ohime-sama”
“Cô đừng có cản trở tôi, plebeian”
Tuy cái thái độ lạnh lùng là vậy, nhưng hiện giờ trống ngực Irisu lại đang đập liên hồi.
Đ,điều này nghĩa là sao vậy? Tại một cái nơi tăm tối và chật chội này… Tại một nơi với chút sự lãng mạn này, chỉ có đôi ta…
—Thực ra, tôi đã yêu anh ấy từ cái nhìn đầu tiên.
Miệng thì vẫn không ngừng chửi rủa, mặt làm bộ lạnh lùng. Nhưng kể từ buổi lễ khai giảng đến giờ, trong đầu cô vẫn luôn tràn ngập hình bóng của Haruto.
Nếu chịu suy xét một cách bình tĩnh, cô biết là mình không phải là một người có thể có cái kiểu quan hệ tình cảm đó. Tuy nhiên giờ đây cô đang để con tim chi phối chứ không hề nghe theo lý trí. Đôi mắt cô luôn dán chặt vào hình bóng anh.
Không ổn chút nào Irisu ơi. Mày đang quá ảo tưởng rồi. Bên kia là đệ nhất pháp sư của Braising. Có thể ngay giờ đây anh ấy còn đang nhắm tới việc giết mày ngay khi có cơ hôi đấy. Cẩn thận chút đi!
Và đó cũng chính là những gì Irisu tự nói với bản thân vào thời điểm đấy.
Trong khi đó, về phía Haruto thì—
Chết tiệt, nguy hiểm quá. Nhìn gần như thế này mới thấy được vẻ đẹp tuyệt sắc của cô ấy. Có thật đấy là con người giống mình không thế… Cô ấy dễ thương tới mức cứ như là một thứ gì đấy bước ra từ trí tưởng tượng vậy.
—Thực ra, tôi cũng đã yêu cô ấy từ lần đầu hai ta gặp mặt rồi.
Đáng ra là tôi đã tính dần cô ấy một trận nhừ tử ngay từ buổi lễ nhập học. Tôi tự hỏi bản thân liệu mình có nên đánh cái người gọi là đệ nhất pháp sư của Absolute một trận thừa sống thiếu chết không.
Nhưng cuối cùng cậu lại không thể làm được điều ấy.
Ngay cái lúc mà nhìn thấy Irisu, con tim Haruto như bị cô hớp hồn.
Tuy nhiên, bên kia lại là một phần của Hoàng tộc Absolute, là pháp sư đứng đầu bên đó, là thứ biểu tượng mà cậu ghét cay ghét đắng.
Đừng để cái vẻ ngoài của cô ta đánh lừa. Bọn chúng làm gì coi ta là con người đâu. Chúng chỉ coi ta là thứ tài nguyên hoặc thú cưng để khai thác thôi!.
Mỗi khi hình bóng Irisu đột nhiên hiện lên trong tâm trí, cậu luôn tự nhủ với bản thân mình như vậy.
“Ki oh…..!?”
“Cái gì vừa xảy ra!?”
Khi cậu vừa quay lại, nền đất dưới chân Irisu đột nhiên sụp xuống. Phần đất phía sau lưng cậu bỗng sụp đổ tạo thành một hố sâu. Haruto ngay lập tức nắm lấy bàn tay của Irisu. Nhưng rồi,
“!!”
Một viên thạch nhũ rơi xuống từ trần hang. Đó là một khối cự thạch sắc nhọn tựa như ngọn giáo khổng lồ vậy. Nếu bị thứ đó rơi chúng, thì cậu chắc chắn sẽ tan xương nát thịt.
“Tsk!”
Haruto ôm chầm lấy Irisu, che chắn rồi ngã lên người cô.
“Cái…!?”
Viên thạch nhũ rơi xuống đất, sượt qua mu bàn tay cậu. Nó va chạm với mặt đất tạo ra các mảnh vỡ bắn tung toé ngay sau lưng cậu.
—Thật là tệ hại mà.
Haurto thở dài trước sự ăn hại của bản thân mình rồi nhắm mắt lại.
Mình đã bị mê hoặc bởi người phụ nữ này, đầu mình chỉ toàn những hình ảnh của cô ấy, và vì thế mình đã mắc phải cái sai lầm ngu ngốc này.
Quên con người này đi Haruto ơi, cô ta là công chúa của Absolute đấy. Và dĩ nhiên cô ấy không phải là kiểu người sẽ chấp nhận làm bạn gái mày theo bất kì cách nào đâu.
“Uhmm……”
“Ah!? Geez, cậu lơ đãng quá đó—”
Khi mở mắt ra, thư cậu nhìn thấy chính là Irisu đang ở ngay cạnh bên.
Mặt cô ấy hơi ửng đỏ, đôi mắt rưng rưng ngấn lệ. [note49594]
“....Tôi xin lỗi.”
“Ah, không… Không sao đâu.”
Đợi đã tôi ơi, mày đang mong chờ cái gì đấy! Hả cái thằng ngu này!!
Nhưng mà, cơ thể cô ấy…., thật sự mềm mại quá đi.
Đây là lần đầu tiên Haruto có cơ hội chạm vào cơ thể của Irisu với phần nửa thân dưới của cậu, và khi nhận ra một sự tồn tại như vậy. Cơ thể cô nhỏ nhắn và mảnh khảnh đến mức đáng kinh ngạc. Như thể nó sẽ tan vỡ ngay lập tức nếu cậu tác động một lực quá mạnh vào vậy.
Và trên hết thì, cảm giác ôm cô ấy thật sự quá tuyệt vời.
Irisu mang lại một cảm giác vô cùng thoải mái, nó như là một thứ ma thuật khiến cậu có thể quên đi được tất cả mọi thứ ngoại trừ cô vậy.
Và Irisu cũng có cảm nhận tương tự.
Lần đầu được ôm trong vòng tay của một người đàn ông mang lại cho cô cảm giác như đang bay bổng trên chín tầng mây.
Thật thoải mái biết bao khi phó thác bản thân lại cho một cơ thể rắn rỏi và cường tráng này
Ham muốn của một người phụ nữ trỗi dậy trong cơ thể cùng với đó là phần thân dưới của cô cũng rạo rực cả lên.
Đồng thời cánh cửa nhục dục cũng đã dần mở ra.
Một nửa của ma vương trước giờ vẫn đang ẩn thân bên trong cơ thể họ giờ đây đã bắt đầu có những dấu hiệu đầu tiên của nó.
Tuy nhiên nó cũng chỉ diễn ra trong tích tắc.
Ngay giây sau Irisu đã lấy lại được sự tỉnh táo vốn có của mình.
“Ah….uhhm, tôi ổn rồi, nên….”
Với chút sức lực của bản thân, cô đẩy cơ thể Haruto ra.
“....Eh?”
Mặc dù đã quá muộn màng nhưng đến giờ Haruto mới nhận ra mình vẫn đang đè cơ thể của Irisu xuống.
“Uohh a!?”
Haruto bật dậy như một chiếc lò xo, tỏ vẻ khó chịu để che đi sự xấu hổ của bản thân.
“Lỗi tôi, việc này… Tôi không cố ý.”
“K,không, tôi mới là người nên nói câu đó… Tôi đã quá tập trung suy nghĩ, nên đã có chút sơ suất. Cảm ơn cậu rất nhiều.”
Cô lịch sự cúi đầu thật sâu để cảm ơn Haurto.
“....Cô có ngáo không thế?”
“Cái gì?”
“Đường đường là công chúa của Absolute. Nhưng cô lại đi cúi đầu trước một tên dân đen của Braising, như tôi đây, chỉ là một tên thường dân?”
“Việc cảm ơn ân nhân đã cứu mạng mình là chuyện đương nhiên rồi. Thậm chí nếu đó có là kẻ thù của cậu thì địa vị xã hội của đối phương cũng không ảnh hưởng gì hết mà, phải chứ?”
Irisu trả lời như thể nó là một lẽ thường tình.
Trước ánh nhìn thẳng thắn của cô ấy, Haruto có chút ngần ngại.
Như thể giờ đây anh không còn chút băn khoăn gì về khoảng cách về địa vị giữa hai người họ.
“Cậu, sao lại giúp tôi? Thậm chí mạo hiểm cả bản thân mình… Nếu tôi ngã xuống, ước nguyện của Braising sẽ thành hiện thực.”
Điều đó không hề sai.
Còn về việc tại sao lại cứu Irisu, đến chính cậu còn không biết được sao mình lại làm vậy— không cậu biết sao mình lại làm thế nhưng không dám thừa nhận nó.
“Cuối cùng, tôi cũng đã có thể thoải mái di chuyển cơ thể mình. Điều này tuyệt thật.”
“Nếu như người ngã xuống là ai khác chứ không phải là tôi— cậu sẽ làm gì?”
“...”
Thay vào đó, tôi tự hỏi bản thân mình liêu cái hành động điên cuồng của mình chỉ vì đối phương là Irisu sao— cứ như vậy Haruto tự hỏi lòng mình.
Khi Irisu nhìn chằm chằm vào Haruto người đến giờ vẫn đang lặng thinh, cô nhận thấy rằng có máu đang chảy ra từ tay phải của cậu.
“Cậu đang bị thương à!?”
Haruto thầm tặc lưỡi khi thấy từng dòng máu đỏ thẫm đang chảy ra từ cánh tay phải của mình.
“Chết tiệt, để cô thấy điều không nên thấy rồi…”
“Cậu còn quan tâm đến cái việc đó được trong cái tình huống này à!? Đưa đây tôi xem nào!”
Vào lúc lấy chiếc khăn tay ra từ trong túi để chấm đi những vết máu trên bàn tay Haruto. Khi nhìn vào những vệt máu đỏ tươi trên chiếc khăn tay trắng ấy, một câu hỏi bỗng nảy ra trong đầu Irisu.
— Người đàn ông này, sao anh ta lại dám liều mạng để cứu mình?
Braising là sự tồn tại đáng ghê tởm, nếu có cơ hội họ sẽ ngay lập tức thủ tiêu những người Absolute mà họ gặp. Và nếu đối phương là phụ nữ, họ sẽ làm ô uế cơ thể đối phương rồi mới giết. Còn nếu là một đứa trẻ thì nó sẽ bị biến thành nô lệ.
Đó là những gì mình đã được dạy
Người này liệu có khác với những kẻ Braising còn lại không?
Hoặc là… những kiến thức mình đã được học hoàn toàn là sai?
“Cái khăn này trông có vẻ đắt đó, tôi không thể bồi thường cho cô được.”
“Tôi không cần.”
“....Cô không căm ghét Braising à?”
Bàn tay Irisu, thứ đang nắm lấy tay Haruto đột nhiên co lại.
“....Braising là đất nước đã cướp đi của tôi quá nhiều thứ… Đó là vì sao tôi rất căm thù nó.”
“Vậy thì sao cô lại giúp tôi? Cô đã trả ơn tôi bằng lời cảm ơn kia rồi. Nên cô đâu cần phải làm đến mức này, đúng không?”
Irisu quấn chiếc khăn tay của mình quanh vết thương của Haruto.
“Cơ thể tôi nó vô thức di chuyển, nên giờ đây tôi mới đang chữa cho cậu.”
“Cái gì cơ.”
“Haruto bất giác bật cười.
Trước nụ cười vô tư đó, lồng ngực Irisu như nhảy dựng lên.
“.....Khuôn mặt tươi cười đó, đây là lần đầu tiên tôi được chứng kiến.”
“Thế còn của cô đâu, tôi vẫn chưa được thấy nó.”
Irisu có vẻ không hài lòng vì điều đó, nó như thể nói rằng cô thật xấu tính. Cô mím chặt môi và nhíu mày lại.
Vào cái khoảnh khắc đó, một cái nhìn mà cậu chưa bao giờ được thấy trước đây.
Khuôn mặt giận dữ của cô ấy trông cũng rất dễ thương. Ngực Haruto trở nên nóng bừng.
“Về câu hỏi trước đó của cô.”
“Eh?”
“Chắc chắn rồi, Tôi…Có lẽ là muốn cứu cô.”
“Nhưng tôi là một quý tộc của Absolute đó, là người đáng lẽ cậu phải căm thù đến tận xương tuỷ chứ?”
“Tôi cũng chẳng hiểu nổi bản thân mình nữa, nhưng…. Theo một cách nào đó, cô trông rất đặc biệt trong mắt tôi.”
—Đặc biệt à.
“Tôi là công chúa của Đế chế, hơn thế nữa còn là đệ nhất pháp sư.”
Irisu lẩm bẩm với chút thất vọng.
“Dù vậy nó cũng chẳng quan trọng gì cả.”
“....Eh?”
“Thay vào đó cô cứ như thế là ổn rồi.”
Con tim Irisu như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đây là lần đầu tiên có người nói như vậy với cô. Cô cho rằng giá trị của bản thân mình chỉ hoàn toàn dựa trên những tài sản và địa vị của cô.
“Nhưng tôi thì còn cái giá trị gì nếu không phải là một pháp sư và cũng chẳng phải là công chúa?”
“Đúng vậy rồi, tôi đoán là cô đang có cảm giác như một người giàu đang không biết tiêu tiền vậy.”
Mặc dù cậu ta đang chế nhạo việc cô là một công chúa, nhưng đôi mắt của Irisu lại nhìn vào một nơi xa xăm.
“Cô rất hấp dẫn, rất dễ thương, còn có phong thái tuyệt vời, một chất giọng ngọt ngào, không chỉ mạnh về kiếm thuật mà còn cả về ma thuật, thông minh nhưng lại rất tốt bụng, còn rất nhiều thứ nữa. Với tất cả những ưu điểm đó, cô hoàn toàn có thể tự tin vào bản thân mình. Nói nhiều đến thế thì chắc cô cũng nhận ra tất cả chúng cũng chỉ là điểm nhấn cho con người cô thôi nhỉ.”
Và Haruto cứ vô tư trò chuyện với Irisu.
Sau khi nghe hết những lời đó, khuôn mặt Irisu lần nữa trở nên đỏ bừng.
Đ…Đây là lần đầu tiên mình được khen ngợi một cách thẳng thắn như này, chứ không phải là những lời đường mật, nịnh nọt! Dù vậy nó vẫn xấu hổ quá!!