Những bông anh đào đang đua nhau rộ trên các hàng cây. Tuy nhiên, cách mà chúng đua nở thì lại hơi quá đà. Và thế là, liên tục từng bông một thay nhau ra nụ. Những cánh hoa trắng nhảy múa trong cơn gió, biến cả khu vực này tràn ngập trong sắc hoa anh đào.

Một cơn gió mạnh bùng lên.

Luồng khí chực thổi qua, như thể muốn tràn vào màng nhĩ và vạng lại trong bụng cậu.

Cả tầm mắt của Saku Fujisaki bị che phủ bởi sắc trắng.

Những cánh hoa nhảy múa trên không trung. Số thì không ngừng rơi lả tả xuống mặt đất để rồi bị giẫm nát, trong khi số còn lại nhẹ nhàng hạ cánh trên mặt nước. Chúng sẽ được liệng lên trên không trung ngay sau đó và lại tiếp tục lơ lửng trong vô định.

Khi nhìn lướt qua kỳ quan đứng trước mặt mình, Saito cảm thấy như thể bản thân vừa quên đi mất cách để thở.

Bởi lẽ những cánh hoa trắng đã chiếm lấy toàn bộ không gian nơi đây.

Biến cho nơi đây trông như rằng còn chả có đủ một li khoảng trống dành cho một người đứng.

Tuy nhiên, tại một điểm trong không gian phủ kín đó.

Lại có một thứ lại rõ ràng đến lạ thường.

Sắc đen.

Một cô gái vận trên mình bộ đồ thuần đen.

Cái cách mà cô ấy đứng tại đây tạo nên một sự tương phản với khủng cảnh ngập tràn cánh hoa này.

Màu đen của cô che phủ nhiều đến mức trông hơi khó coi. Bộ trang phục liền thân cổ điển đen tuyền tô lên cho cô chút vẻ trang nghiêm. Đôi tất bằng lụa và cả đôi găng tay của cô, đều đen thẳm như thể bản thân chúng chính là màn đêm vĩnh hằng.

Cuối cùng, khuôn mặt cô gái lộng lẫy không thua kém gì so với những cánh hoa đang bừng nở bên cạnh. Vẻ đẹp đó kết hợp với dáng điệu của cô tạo nên một cảm giác khác người. Hẳn sẽ có người nào đấy thắc mắc rằng nếu cô ấy không phải con người, vậy cô là gì mới được? Và chắc chắn thứ mà họ nhận được sẽ chỉ là một và một câu trả lời duy nhất.

Cô ấy là một thiếu nữ.

Hay đúng hơn là hiện thân của những gì mà một thiếu nữ có thể trở thành.

Cô gái sắc đen, lộng lẫy nhưng cũng duyên dáng, để lại trong cậu một ấn tượng sống động – là hóa thân của một ý niệm về thiếu nữ.

Đó là thứ khiến cô gái ấy – trở nên cách biệt so với những người bình thường.

Thêm một cơn gió mạnh khác nổi lên.

Người thiếu nữ vén nhẹ mái tóc mình về đằng sau.

Dù cho những cánh hoa đang tung bay về phía mình, không có bất kì một sắc trắng nào bám lên người cô. Vì một lý do nào đó mà chẳng có lấy một cánh hoa nào vương vấn trên bộ đồ cô gái. Như thể cả phép màu lẫn ma thuật đang cùng lúc tụ họp tại đó.

Cô gái không thể bị chạm vào.

Cô gái không nên bị chạm vào.

Nghe như thể các bông hoa đang thì thầm với nhau trong khi tiếp tục uốn mình tránh né người thiếu nữ.

Phản ứng của Saku khá là trung lập với cái hiện tượng kỳ lạ này.

Rồi đột nhiên cô gái nở một nụ cười.

Cô ấy cười, trông có vẻ vậy.

Đôi môi đỏ thắm của cô quả thực đã nhếch lên với vẻ thanh lịch của một người phụ nữ.

Đó là điều vừa thoáng qua suy nghĩ của Saku.

Mọi thứ xung quanh cậu giờ đây đã đạt đến đỉnh điểm của sự thần bí và huyền ảo.

Như thể xúc cảm của thực tại đã rời bỏ chốn này từ lâu rồi.

Bên trong khung cảnh vô thực này, cô gái thì thầm một giọng nói mà có thể lọt được cả vào tai một người đang chạng chệ ở trên đỉnh núi: “Giờ thì, ta nói chuyện được chứ?”

“Chính xác thì nói chuyện về gì cơ?” Ở đây có gì để bàn luận cơ chứ? Saku tự hỏi.

Cậu không thể truyền đạt câu hỏi của mình thật rõ ràng như cái cách mà mình đã trông đợi được.

Nhưng mặc dù cậu không thể hoàn toàn bộc lộ rõ ý định của mình, cô gái vẫn gật đầu như thể cô đã biết được sẵn trong đầu cậu đang nghĩ gì. Và ngạc nhiên thay, cậu lại cảm nhận được sự đồng cảm chỉ từ cử chỉ nhỏ đó. Có lẽ các cảm xúc của cậu chỉ đơn thuần xuất phát từ việc bản thân không tài nào thấu được về sự tồn tại hữu hình của cô gái.

Cô gái tiếp tục cất tiếng. ”Không phải điều gì phức tạp đâu.”

Thêm một lần nữa, ngọn gió cất lên.

Cô gái nhắm mắt lại, tỏ vẻ ưu phiền trước cơn gió.

Rồi cô lại tiếp tục mặc kệ cho những cánh hoa anh đào đang huyên náo nhảy múa ở bên chung quanh.

Giọng nói trong trẻo và băng giá xuyên qua bức tường trắng buốt và lời thì thầm ấy lọt đến tai Saku.

“… Hãy nói về, sự sống và cái chết.”