“Không.”
Buồn cười thật đấy, tôi nghĩ vậy.
Ngày tôi và Carla-san sửa lại bản thảo tới giờ cũng đã hai tuần.
“Cứ sai sai làm sao ấy…sao mình không trở thành mob hẳn hoi được cơ chứ?”
Đầu tiên phải kể tới Riela.
Có gì đó không ổn với cô ấy dạo gần đây.
Dù tôi đã cố gắng bỏ cái trò ‘ah~n’ đó đi, nhưng cô ấy lại có vẻ thích nó tới lạ.
Ngày hôm nọ cô còn nói,
“Không được làm ‘ah~n’ nữa sao ạ…?” Riela đã hỏi vậy,
“Aah~ À thì, tại ta nghĩ là đủ rồi đó. Lúc đó ta có chút không ổn định, rồi mọi thứ diễn ra.” Tôi cố gắng đáp lại theo cách có lý nhất có thể,
“Tôi hiểu rồi… Vậy ra tôi là thể loại đàn bà không đủ giá trị để nói ‘ah~n’ cho thiếu gia.” Trông cô có vẻ tuyệt vọng.
“………….”
Ừ, tôi không hiểu nổi cô ấy nữa.
Cái trò ‘ah~n’ đó thì có ích lợi gì đâu.
Tôi chẳng nghĩ cái trò bệnh hoạn đó có chút giá trị quái nào cả…
Nhưng tôi đâu có sự lựa chọn,
“Riela. Không phải là cô không đủ giá trị――Đúng rồi. Ngược lại là do trò ‘ah~n’ không còn giá trị nữa rồi. Ta thấy cô không cần làm cái trò đó nữa.” Tôi bao biện bằng vài lời bí ẩn.
Nhân tiện, sau khi nghe những lời đó, có vẻ tâm trạng của Riela vui tươi hơn hẳn.
Còn có tin đồn mỗi lúc tôi ra ngoài sân tập, cô ấy lại vừa dọn nhà vừa ngâm nga hát.
…Nói thật, tôi không hiểu lắm về phụ nữ, kể cả kiếp trước cũng vậy, tôi không tài nào hiểu được cái lòng khó chiều của đàn bà.
Và.
Enrique thì sao nhỉ.
Anh ta cũng đang rèn luyện rất tích cực ở sân tập.
Cách đây không lâu, cùng với một tay lính trẻ,
“Sức mạnh là gì?”
“Sức mạnh. Chính là――kiên định.”
Thoạt nhìn trông có vẻ họ đang nói chuyện phiếm với nhau, tôi tình cờ đi ngang qua, nhưng nghe có cảm giác hơi sai sai.
Không, Enrique ơi, ngươi là hạng F cơ mà.
Hơn nữa lại còn là một cựu hạng F nữa.
Rất khó để các cựu mạo hiểm giả có thể quay trở lại mạo hiểm.
Đó cũng chính là lý do Enrique dường như không thể thăng hạng thêm nữa.
Đúng thế. Anh ta sẽ giậm chân ở hạng F suốt phần đời còn lại của mình.
Mà thôi, người ta đang vui vẻ như vậy, tốt nhất đừng để người ngoài xen ngang, tôi quyết định lặng lẽ lẻn khỏi đó.
Và, hài hước hơn là nữ chính vô cùng nổi tiếng tôi gặp dạo này, onee-san siêu khỏe Carla-san.
Một Ma Thuật Sư cô độc khước từ người khác.
Cô ấy đã chiếm được rất nhiều cảm tình của người chơi trong quá trình gần gũi dần với nhân vật chính, từng chút một mở lòng, rồi cuối cùng là si mê, và mỗi khi cô ấy nhìn tôi,
“Mu”
Cô ấy lại biến thành một con biến thái vừa ôm tôi vừa kêu vậy.
Kể từ hôm đó, tôi đã bắt đầu gặp cô ấy vài lần để học Ma thuật, nhưng mỗi lần gặp là…
“…Không sao đâu.” Chị đừng có vừa xoa đầu em vừa nói thế được không ạ.
Hơn thế nữa là, tôi nghĩ hành động này của của Carla-san đáng lẽ khá hiếm thấy, cô chỉ ôm nhân vật chính sau khi mức độ ưu ái giữa cả hai đã đạt tối đa ở cuối route.
Cảm giác phấn khích của tôi cũng cứ thế mà nhanh chóng phai nhạt dần, Carla-san làm chuyện này thường nhật như thể là điều hiển nhiên.
Và mỗi khi Carla-san làm vậy, cô hầu gái kia sẽ bắt đầu lén nhìn chúng tôi với ánh mắt kinh hoàng, nên chẳng hề ổn chút nào.
Tuy nhiên, từng bước từng bước một, dù có hơi chậm, nhưng tôi cảm thấy bản thân đang dần tiến lại gần hơn với cuộc đời mob của mình.
――Nhưng mà, đáng lẽ tôi phải sớm nhận ra.
Kịch bản nguyên tác đang dần bắt đầu.
Cho tới một ngày nọ, Riela xông vào phòng tôi, một hành động hiếm khi cô làm.
“Ultos-sama! Cha mẹ ngài đang quay trở về rồi.”