“M-muốn biến mất quá…”
“Eh?”
Nghe những lời cậu bé nói, Carla không còn tin được vào tai mình nữa.
――Carla chưa từng thấy ánh mắt nào lại đau buồn như cậu bé này cả.
Đối với Carla Orland, cậu bé tên Randall Ultos này là kiểu quý tộc mà cô không ưa nhất.
Cô vẫn nhớ về ấn tượng lần đầu đó.
Với tư cách là gia chủ kế nhiệm của gia tộc Randall danh giá, cô đã chấp thuận yêu cầu Giám định Ma lực cho Ultos, nhưng thái độ của cậu ta lại vô cùng tồi tệ.
Cậu ta để một cô hầu gái kè kè ở bên cạnh, bắt cô ấy phải bón đồ ăn bằng tiếng ‘ah~n’ cho mình.
Trong lúc cô cố gắng giải thích về quá trình Giám định Ma lực, cậu ta lại chăm chăm vào cô với ánh mắt khó chịu, không hề bỏ vào tai những gì cô nói.
――Rốt cuộc đây có thực sự là thiếu gia quý tộc không đấy?
Carla thất vọng nghĩ rằng việc Giám định Ma lực sẽ chẳng đem đến kết quả gì, nên cô quyết định nhanh chóng quay trở về.
Tuy nhiên, Thuộc tính Ma lực của Ultos cực kỳ khó tin.
Giám định Ma lực phải phân tích máu của đối tượng.
Những thuộc tính thông thường có thể hoàn thành giám định chỉ trong vòng vài ngày.
Nhưng Ma lực của Ultos lại rất khó phân tích.
“Không đời nào…!”
Sau khi đào bới một tá các tài liệu, Carla đã đưa ra giả thuyết.
――Ma thuật Ngoại vực.
Và trong số các Ma thuật Ngoại vực hiếm gặp đó, có một thuộc tính gọi là 【Không gian】.
Bản thân Carla cũng là một người sở hữu Ma thuật Ngoại vực, nhưng thuộc tính như của cậu nhóc kia chỉ có thể được tìm thấy trong những tài liệu cổ.
“Ôi không.”
Đáng lẽ ra cô phải hạnh phúc.
Nhưng, Carla lại đang cảm thấy bất an.
Cậu bé mang tên Ultos đó là kiểu quý tộc đáng ghê tởm điển hình như người đời vẫn hay bàn tán. Dạy cho một cá nhân như thế về sức mạnh này, có thực sự ổn không?
Ma thuật Ngoại vực có thể nói là một lợi thế vượt trội.
Lỡ nó bị lạm dụng thì sao.
Lỡ nó bị lạm dụng, tạo ra những nạn nhân…
“Lỡ như…”
Nếu chuyện đó xảy ra, cô sẽ liều mạng mình để ngăn chặn nó.
――Carla đã quyết định.
-
Tuy nhiên, sau lần đầu gặp Ultos một thời gian dài, cảm giác khó chịu trong cô đã hoàn toàn biến mất.
Không, đúng hơn là bầu không khí quanh dinh thự và, dù chỉ nhìn thoáng qua, những binh linh cũng đã có phần tiến bộ hơn.
Nhưng, Carla không tin.
Đằng nào sau khi nói về Ma thuật Ngoại vực thằng nhóc này cũng sẽ lại đâu đóng đấy như lần trước mà thôi.
Cô đã nghĩ như vậy――
“Ra, là vậy sao.”
Phản ứng của cậu bé khác hoàn toàn những gì cô tưởng tượng. Phản ứng cay đắng.
Và những từ ngữ tràn ra từ miệng cậu,
“M-muốn biến mất quá…”
(Không đời nào…!!)
Đến đây, Carla đã biết được sự thật.
Rằng cậu bé này đang đeo lên mình một tấm mặt nạ suốt đó giờ. Cậu bé này, Ma thuật Ngoại vực――cậu chưa bao giờ mong muốn thứ sức mạnh đó.
Đúng thế.
Cô nghĩ như vậy, tất cả đều có lý.
Đâu đó trong tâm khảm, chắc chắn cậu bé này nhận thức được về tài năng của bản thân.
Thế nên cậu mới dám giả ngu giả dốt, cố gắng để người khác tránh xa.
Cho tới tận hiện tại, là thế đó.
“T-ta chắc chắn là một thiên tài rồi~~!!”
Carla đảo mắt nhìn Ultos, cậu vẫn đang cố thể hiện ra điệu cười “Gufufufufu”.
Điệu cười vẫn như trước. Cái nhìn đáng kinh tởm.
Nếu là cô lúc nãy, cô sẽ tức giận, vì cậu dám lấy cô ra làm trò đùa.
Nhưng giờ, Carla đã nhận ra rồi.
Em ấy đang diễn, cô nghĩ.
Carla bất giác cúi đầu, mắt cô cay xè.
Cậu bé này đã phải gồng gánh trên mình bao nhiêu thứ gánh nặng rồi cơ chứ?
Carla cũng sở hữu Ma thuật Ngoại vực, nên cô hiểu.
――Sự dũng cảm của cậu bé.
Carla không thích tương tác với người khác cho lắm. Cô hiếm khi nào ôm ai, kể cả có là người cùng giới.
Nhưng theo phản xạ, Carla đã,
“Không sao cả.” Carla ôm lấy cậu bé.
“Không sao cả, không cần phải giả vờ làm người khác như vậy nữa…”
Carla ôm lấy Ultos bằng tất cả sức lực của mình.
“Eeh?” Cô nghe thấy tiếng kêu có phần bối rối.
Cậu bé vặn vẹo chống cự.
Cô tin chắc là do bản thân vẫn chưa được tin tưởng.
“Không sao đâu mà….Em đang khó khăn lắm nhỉ. Xin lỗi vì đã không để ý…”
Nhưng, Carla đã nguyện thề từ tận đáy lòng.
Không bao giờ, cậu bé này――Cậu bé tuyệt vọng đeo lên mình tấm mặt nạ của một tên hề giữ mọi người tránh xa bản thân――Cô sẽ không bao giờ để cậu bé này cô đơn nữa.
Mình sẽ ở bên cậu bé vụng về này, không thể để em ấy một mình được, cô nghĩ.
Nhưng rồi, sau đó, không hiểu vì lý do gì mà Carla lại bị cô hầu gái mắng trối chết.
“Tại sao ngài không để tôi ôm, tại sao ngài lại cho một người mới gặp có hai lần ôm mình cơ chứ!!!”
Và, cậu bé tuyệt vọng xoa dịu cô hầu gái đang nổi trận lôi đình.
“Mu…”
――Carla nghĩ.
Để lấy được lòng tin của em ấy, trước hết mình phải lấy được lòng tin của cô hầu gái này cái đã.