Trong phần II này, Xích Nguyệt và Mệnh Sư (người kể chuyện) đi vào giấc mơ (nhập mộng) của Tô Bạch để trở về quá khứ của nàng.
________________________________________________________________________________________________________
[ Phần II ]
Tôi ngồi trước bàn, sau đó chậm rãi thuật lại cuộc gặp gỡ duy nhất giữa tôi và Tô Bạch.
Ngồi đối diện là Xích Nguyệt, nét mặt khắc kỷ như mặt hồ lặng. Chỉ khi nghe tôi miêu tả lại tiếng khóc đầy ai oán của Tô Bạch dưới chân tòa thành thì anh mới giật mình run run.
Một lúc sau, tôi nói với anh, ‘Vì yêu cầu của nàng mà tôi đã dệt nên một giấc mộng. Nếu anh thật sự muốn tìm nàng ấy, tôi sẽ đưa anh vào giấc mộng đó. Tôi sẽ thay đổi để nó trở thành quá khứ của nàng ấy, và từ dòng ký ức đó chúng ta có thể tìm được nàng. Có lẽ chúng ta sẽ đạt được mục đích sớm thôi.’
‘’Thứ cô muốn là gì?’’ Anh ngẩng đầu lên hỏi.
Tôi suy nghĩ một chút, và nhận ra mình chẳng thiết tha thứ gì nên chỉ hỏi anh, ‘Liệu anh có từng yêu nàng?’
Đôi mắt anh hướng xuống, giấu đi những cảm xúc ẩn chứa đằng sau ánh nhìn ấy. Cuối cùng anh cũng đáp lại sau một thời gian dài suy ngẫm, ‘Tôi đã tìm kiếm nàng ấy trong suốt ba năm qua, kể từ khi nàng biến mất. Ah Lai đã nói rằng nàng bỏ trốn vì không muốn nghe theo lời của tôi nữa, và bảo rằng nàng ấy hận tôi, hận đến mức thà chết đi chứ không muốn gặp lại tôi một lần nào nữa.’
‘Nhưng …’, anh dừnglại. Giọng anh vẫn vô cảm như thường, tuy nhiên giọng nói ấy lại mang vẻ chắc chắn, ‘Tôi không tin.’
‘Dựa vào đâu mà ngươi không tin?’ Không hiểu sao tôi lại vô cùng tức giận khi thấy sự tự tin này của anh ta, cũng như không thể kìm nén cơn bực tức đang dâng lên trong người, ‘Nếu sư phụ tôi là một kẻ như anh, tôi nhất định sẽ cao chạy xa bay bất cứ khi nào có thể, và thà chết còn hơn khi phải có một người sư phụ như thế.’
‘Cô khác nàng ấy.’ nghe những lời của tôi, khóe miệng anh nhấc lên nở một nụ cười yếu ớt.
‘Trong thế giới của tôi duy nhất chỉ có nàng. Hơn mười năm qua, tôi đã dõi theo nàng từng ngày lớn lên. Trên thế gian này, không một người nào có thể hiểu nàng hơn tôi. Nàng yêu tôi. Ngay cả khi phải chết, nàng cũng sẽ chọn cái chết ở cạnh tôi.’
Không hề có chút do dự nào trong lời nói của anh ta cả. Tôi nổi giận, nghiến răng, tự thầm căm phẫn không hiểu vì sao Tô Bạch lại có thể rơi vào lưới tình tên nam nhân này. Nhưng tôi cố gắn chịu đựng, chỉ liếc nhìn Xích Nguyệt và lên tiếng, ‘Đêm nay ta sẽ nhập mộng.’
‘Được thôi.’ Anh gật đầu không chút lưỡng lự.
Đêm hôm đó, tôi bố trí xong rồi nhờ Xích Nguyệt bảo người phụ nữ đi cùng anh – gu trùng mạnh nhất, Jue Sha canh cửa.
Tiếp đó, tôi yêu cầu anh nằm xuống, và quấn những sợi chỉ đỏ khắp người anh, trước khi dùng chỗ dây còn lại quấn quanh mình. Sau đó, cả hai chúng tôi nhắm mắt lại, tiến vào giấc mộng trên chiếc giường trúc.
Không lâu sau, tôi thấy phía trước có một tia sáng, đi về phía trước, chỉ thấy Xích Nguyệt đã đứng đó từ lâu chờ tôi. Khi đến cạnh anh, khung cảnh dần tan ra trở thành chiến trường và ngay lập tức hai chúng tôi bị vây quanh bởi những tiếng gào thét xung trận của những binh lính trộn lẫn với tiếng hí vang trời của những con ngựa chiến từ tứ phía.
Tôi thấy sợ hãi, run rẩy và vội vàng hỏi Xích Nguyệt, ‘Đây là đâu?’
Xích Nguyệt không trả lời; ánh mắt hướng về một nơi xa.
Tôi dựa theo ánh mắt của anh và nhìn theo, chỉ thấy Tô Bạch.
Đây là ngày cuối cùng mà tôi thấy nàng – dưới chân tòa thành, cô gái vừa khóc vừa ôm lấy cơ thể vị Tướng quân trẻ.
Tiếng khóc thổn thức của nàng không nguôi, còn Xích Nguyệt và tôi lặng lẽ tiến lại gần. Trong giấc mộng này, cả hai chúng tôi chỉ là những linh hồn. Người khác không thể nhìn thấy chúng tôi cũng như chúng tôi không thể chạm vào họ.
Xích Nguyệt và tôi đứng cạnh hai người và nhanh chóng nghe được cuộc đối thoại giữa vị Tướng trẻ tuổi với Tô Bạch, ‘Tiểu thư Tô, chúng thần tìm kiếm người đã từ lâu… rất lâu rồi. Tên tướng quân gian xảo căm thù Tô Tướng quân… hắn muốn… muốn giết người. Nhưng những vị Tướng còn lại của Tô gia, trong trận chiến này… tất cả họ đều đã bị sát hại…’
Tô Bạch sững sờ, nàng chôn chân khi nghe những lời đó. Ngay giây phút ấy, cơn mưa tên bay xuyên qua bầu trời và Tô Bạch nhanh chóng phản ứng. Nàng thả những con trùng từ ống tay áo chặn lại cuộc tấn công dữ dội từ cơn mưa tên.
Ôm chặt cơ thể của vị Tướng quân trẻ tuổi trong tay mình, nàng cuộn mình lăn trên mặt đất trước khi nhảy lên lưng con rắn to lớn của mình, vội vàng điều khiển nó chạy trốn khỏi cuộc chiến.
Tốc độ mà nàng tẩu thoát quả thực vô cùng nhanh chóng, và nếu không phải vì Xích Nguyệt kéo tôi vội vàng bám theo sau, thì nàng sẽ biến mất trước vô số con mắt đang hướng về phía mình.
Nàng chạy không ngừng nghỉ, và cuối cùng cũng cắt đuôi được những tên truy sát trên đỉnh núi. Trong khi nàng còn thở hổn hển, bất ngờ từ đâu xuất hiện cặp ngựa đi ra. Những người mới đến đó đang khoác trên mình trang phục của Nam Chiếu.
Tô Bạch nhìn họ, trước khi nàng tức giận hỏi trong khi bản thân vẫn còn đang hổn hển, ‘Tại sao các ngươi không đến giúp ta sớm hơn hả?’
‘Trận chiến sắp kết thúc rồi.’ Câu trả lời đầy khó hiểu đến từ những nhóm người đó.
Tô Bạch đứng hình, trong khi nghe hắn ta nói tiếp, ‘Liệu một người Hán như ngươi có thật sự giúp ích cho Nam Chiếu không? Công chúa Ah Lai đã nói với chúng ta – rằng ngươi chỉ đang cố gắng quyến rũ Cổ Vương, rằng trong tương lai ngươi có thể sẽ hủy diệt cả Nam Chiếu.’
Vừa dứt lời, hắn rút con dao của mình ra, từ từ tiến về phía nàng.
Tuy nhiên Tô Bạch lại nở một nụ cười. Một nụ cười mệt mỏi khi những ngón tay đang co cứng vì phải ôm lấy cơ thể đang dần trở nên lạnh ngắt của vị Tướng quân trẻ tuổi, ‘Vậy đây thực sự là những gì các ngươi nghĩ?’
Nàng bắt đầu cười. ‘Ta mạo hiểm cả mạng sống này vì Nam Chiếu, đã xuống tay với chính những người đồng bào của mình cũng vì Nam Chiếu, nhưng để rồi cuối cùng, đây là những gì các ngươi nghĩ về ta?’
Cuối cùng, nàng thả những con gu trùng từ trong tay áo của mình và dùng con trăn lớn mở đường, nhanh chóng thoát khỏi vòng vây. Cơn mưa tên lao thẳng về phía nàng, và xuyên qua tấm lưng nhỏ bé ấy. Ngay cả khi nàng đã thổ huyết, nàng vẫn ôm chặt cơ thể to lớn của con rắn không buông, tay còn lại vẫn đang giữ chặt thi thể của vị Tướng quân.
Áp sát khuôn mặt của mình vào thân thể của người đã chết ấy, nàng lên tiếng, ‘’Tô Tam, những lời ngươi nói đều là dối trá.’’
‘Tô Tam, Sư phụ đã từng nói với ta rằng anh sẽ cho ta một mái nhà. Và ta tin vào anh ấy.’
Khi nàng nói những lời đó, những giọt lệ đã bắt đầu tuôn rơi trên khuôn mặt đã tái nhợt của Tô Tam, hòa lẫn với những giọt máu ấy chảy dài trên khuôn mặt anh.
Tôi không chịu được mà liếc sang nhìn Xích Nguyệt đang đứng cạnh mình.
Tôi hỏi, ‘Trong khi đó thì ngươi đang làm cái gì vậy?’
Anh không trả lời, chỉ tiếp tục kéo tôi đuổi theo Tô Bạch.
Vầng trăng đang ngự trên trời cao kia thật rực rỡ làm sao, ánh trăng tỏa sáng, thứ ánh sáng ấy chiếu rọi khắp mặt đất, nhờ đó mà tôi có thể thấy rõ ánh mắt của Xích Nguyệt, đôi mắt ấy vẫn vô hồn cùng với khuôn mặt không chút cảm xúc như mặt nước lặng.
________________________________________________________________________________________________________
Phần này được ông MPID-04 giúp đỡ
Cảm ơn ông!